Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Chương 16

Hà Điền Điền

2025-03-17 04:15:03

Quách Lệ phi hừ lạnh một tiếng. "Giữ mồm giữ miệng cũng không khó. Khi còn làm cung nữ, ta đã rất giỏi việc này. Chỉ là, sau khi đắc thế, ta quên mất cách thu liễm bản thân.” “Không sao, ta có thể học lại. Dù sao cũng đã tận hưởng vinh hoa nhiều năm, cũng coi như kiếm đủ rồi." Ta vỗ tay. "Khâm phục, khâm phục." Sau khi rời khỏi chỗ ta, Quách Lệ phi hoàn toàn thay đổi. Nàng ta bắt đầu mặc y phục nhạt màu, đổi sang dáng vẻ ôn hòa dễ chịu. Điều thú vị nhất là, bây giờ nàng ta lại tận tâm tận lực bảo vệ Hạ Cẩm Bình. Trong miệng nàng ta, Hạ Cẩm Bình bỗng chốc trở thành tình yêu duy nhất trong đời của Tần Duệ. Tần Duệ dường như không hề nhận ra sự thay đổi của Quách Lệ phi. Hơn nữa, đối với chuyện "Hạ Cẩm Bình là tình yêu duy nhất của mình", hắn lại hoàn toàn đồng tình. Quách Lệ phi thậm chí còn nói ngay trước mặt Vu Phượng Kiều một cách cường điệu. "Hoàng hậu nương nương trong lòng bệ hạ là người không ai có thể thay thế." Sắc mặt Vu Phượng Kiều lập tức sa sầm, giọng nói cũng trở nên sắc bén hơn. "Sao ta nghe nói, năm xưa Lệ phi nương nương từng một thời độc sủng hậu cung, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng phải dè chừng ngươi?" Quách Lệ phi lắc đầu liên tục. "Quý phi nói vậy, chắc là đang nhắc đến người khác chăng?”  “Kẻ mà ngươi nói, e rằng chính là vị kia rồi. Vị kia, chẳng phải đã c.h.ế.t trong lãnh cung rồi sao?" 12 Hạ Cẩm Bình đối với màn kịch trước mắt, vẫn giữ dáng vẻ như đang xem trò vui. Còn về chuyện bản thân có phải là "tình yêu duy nhất" của Tần Duệ hay không, nàng ta dường như chỉ xem như một trò cười. Nàng ta càng ngày càng gầy, thịt trên mặt mỗi ngày một ít đi. Chỉ có đôi mắt ngày càng sáng, bên trong tràn đầy sự châm chọc. Dường như Hạ Cẩm Bình hiểu rõ ý định của Vu Phượng Kiều muốn thay thế mình. "Nếu hoàng thượng vốn không thật lòng yêu ta, Quý phi có chắc chắn rằng, ngài ấy sẽ thật lòng yêu ngươi sao?" Giọng nói của nàng vừa mang sự tò mò, vừa đầy châm biếm. Quách Lệ phi ở bên cạnh, cúi đầu thấp giọng, ra vẻ cẩn trọng kính cẩn. "Tấm chân tình của bệ hạ dành cho nương nương, cả hậu cung này có ai không biết?" Hạ Cẩm Bình cười hờ hững. "Dù sao thì ta không biết." Nàng ta thích tự xưng là "ta", không thích xưng "bổn cung". Vu Phượng Kiều không dám trực diện trả lời câu hỏi của Hạ Cẩm Bình, nhưng trong mắt lại mang theo chút khinh thường. Nàng ta còn trẻ, mới mười mấy tuổi, cơ thể khỏe mạnh tràn đầy sức sống. Vu Phượng Kiều như một đóa mẫu đơn nở rộ, khiến cho Hạ Cẩm Bình càng lộ vẻ tiều tụy, héo úa. Ta không rõ Hạ Cẩm Bình bị bệnh gì, thậm chí ta còn cảm thấy nàng ta chẳng hề mắc bệnh, có lẽ chỉ đơn giản là không muốn sống nữa. Nhà họ Hạ vốn là một danh môn học thuật. Ông nội của Hạ Cẩm Bình qua đời chưa bao lâu, văn nhân cả thiên hạ gần như đều thương tiếc. Nhưng phụ thân của nàng ta lại là kẻ tài năng tầm thường, an phận làm một vị Thừa Ân công. Hạ Cẩm Bình phất tay đuổi hết phi tần ra ngoài, chỉ giữ lại một mình ta. "Phụ thân ta đúng là không giỏi văn chương, chẳng thể sánh với tổ phụ về văn chương. Nhưng ông lại có kiến giải độc đáo về địa lý chí.” “Chỉ tiếc rằng, sau khi ta nhập cung, ông không còn cơ hội ngao du sơn thủy, đành phải giam mình trong kinh thành.” “Hiện giờ ca ca của ta cũng vậy. Huynh ấy từng viết ‘Kinh Giao Phong Vật Chí’, văn phong sinh động thú vị, nhưng lại bị người ta đàn hặc, nói huynh ấy không lo chính sự." Ta khẽ gật đầu. Làm nữ nhân của hoàng đế đã khó, làm nhạc phụ của hoàng đế lại càng khó hơn. Hoàng đế lo sợ đủ thứ. Sợ quyền thần, sợ ngoại thích, sợ ngoại thích trở thành quyền thần. Nhưng nếu gia tộc hoàng hậu quá bất tài, hắn cũng chẳng thích. Những kẻ làm thân gia của hoàng đế, sống còn gian nan hơn bước trên băng mỏng. Hạ Cẩm Bình thoạt nhìn vô cùng mỏi mệt. "Khi ta được chọn làm Thái tử phi, trong lòng không hề vui vẻ. Ban đầu, phụ thân ta từng nói rằng, ông có thể cùng mẫu thân ta, dẫn theo ta và ca ca, đi chu du khắp danh sơn đại xuyên. Hoặc có thể ra ngoài nhậm chức, tận hưởng phong thổ nhân tình các địa phương.” “Trước khi ta được chọn làm Thái tử phi, phụ thân nói muốn xin nhậm chức Giang Nam học chính… Giang Nam a…” “Tháng ba xuân muộn, cỏ Giang Nam xanh mượt, hoa tươi chen chúc trên cành, chim oanh ríu rít khắp chốn…" Nói đến đây, ánh mắt nàng bỗng trở nên sáng rực. Hạ Cẩm Bình như một cánh chim, lẽ ra phải được tự do bay lượn giữa trời cao, nhưng lại bị khâu lên một bức bình phong. Hồng Trần Vô ĐịnhBức bình phong ấy, màu sắc phai nhạt, đường thêu sờn rách, sắp sửa biến mất khỏi thế gian. "Phụ thân và mẫu thân từng dắt ta dạo hồ dưới ánh trăng. Giữa ánh nguyệt quang, mẫu thân dạy ta gảy đàn. Họ cũng từng dạy ta dùng sương đọng trên lá trúc để pha trà. Không phải để lấy lòng ai, mà chỉ để tận hưởng cái thú vui tao nhã ấy." Ánh mắt của Hạ Cẩm Bình trở nên xa xăm, như thể đang lạc vào những năm tháng thanh xuân xa xôi. Bỗng chốc, ta hiểu ra vì sao Quách Lệ phi xem thường Từ Thúy Hoa. Cầm kỳ thư họa của Hạ Cẩm Bình, đều là để làm vui chính mình. Đó là sự yêu thương của cha mẹ nàng, là ký ức tuổi thơ đẹp đẽ. Còn Từ Thúy Hoa, nàng ta chỉ đơn thuần bắt chước lại dáng vẻ của Hạ Cẩm Bình, nhưng chỉ là một kẻ giả mạo tầm thường. Quách Lệ phi đã quan sát Hạ Cẩm Bình nhiều năm, làm sao không nhận ra điểm khác biệt này? Hạ Cẩm Bình chợt nhìn thẳng vào ta, nhẹ giọng hỏi. "Phương Ngọc Xích, tại sao ngươi lại vào cung?" Ta nghiêm túc đáp lời Hạ Cẩm Bình. "Bởi vì phụ thân ta muốn kết giao quyền quý. Ông chỉ là một cử nhân, chưa từng đỗ tiến sĩ, dựa vào gia sản mà vận hành quan hệ, từng bước leo lên chức Đề cử của Trà Mã Ty. Nhờ đó, ông kiếm được rất nhiều tiền.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Số ký tự: 0