Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Chương 33

Hà Điền Điền

2025-03-17 03:15:03

Ta thở dài. Nàng ta từng thích cười, có giai đoạn không còn cười nữa, về sau nghe theo lời chỉ dạy của ta, giả bộ vui vẻ để phục sủng, giờ lại chẳng còn được sủng ái, thế mà chẳng có việc gì lại chạy đến cung ta kể chuyện cười. “Doanh Phi, ngươi không sợ bản cung sao?” “Không sợ, thần thiếp không đáng để nương nương ra tay.” Nàng ta rất thích quấn lấy ta. Ta thấy nàng ta nhiều lời quá mức. Vẫn là thích Mạnh Hiền Nhã hơn, lúc thì nhăn mặt với ta, lúc thì bày ra vẻ dỗi hờn, khiến lòng người ngứa ngáy. Kiếp này, ta rốt cuộc cũng có điều hối tiếc, kiếp trước sống đến c.h.ế.t vẫn là xử nam, bây giờ mới phát hiện ra nữ nhân thật thơm thật mềm. Ta đã bị cảm hóa rồi, sa đọa rồi. Nữ nhân, ôi những nữ nhân đáng yêu, thật đáng tiếc, ta cũng là một nữ nhân... Dư Chiêu Nghi muốn g.i.ế.c Tần Duệ, đưa con trai mình lên ngôi, để Bảo Quốc Công làm nhiếp chính vương, rồi thả Huệ Quý Phi trong lãnh cung ra. Kế hoạch không tồi, chỉ là mọi chi tiết đều đã lọt vào tai ta, không còn cách nào khác, toàn hậu cung đều là tai mắt của ta. Tần Duệ lại hoàn toàn không hay biết, ta đã khiến hậu cung trở nên quá quy củ, hắn quá hài lòng với ta, tự cho rằng ta hết lòng yêu hắn, vì thế sinh ra sự lơ là, mất cảnh giác. “Dư Chiêu Nghi sao lại nghĩ quẩn như vậy, lòng dạ sao mà tham đến thế, nhất định phải làm thái hậu sao? Làm thái hậu rất mệt mỏi, thái hậu trước đây cũng là bị đủ loại chính vụ làm cho kiệt sức mà chết.” Tào Quý Phi vừa nhai bánh đào hoa vừa nhận xét, gương mặt càng ngày càng tròn trịa. “Đúng thế, rảnh rỗi thì chơi bài là được rồi, cần gì phải mưu phản? Hoàng hậu nương nương, mau nghĩ cách g.i.ế.c nàng ta đi.” Lưu Chiêu Nghi cũng không hiểu nổi. Dư Chiêu Nghi chắc hẳn không biết, toàn bộ phi tần hậu cung gần như đều biết mưu đồ của nàng ta, và ai nấy đều đang chờ ta ra tay giải quyết. Rồi tất cả lại tiếp tục sống những ngày yên ổn. Ta thấy bực bội. Kiếp trước, ta chỉ cần làm bẩn tay vì hoàng thượng, tại sao kiếp này còn phải dọn dẹp tàn cục cho đám nữ nhân lắm điều này?! La Vân kiên định nhìn ta: Hồng Trần Vô Định“Hoàng hậu nương nương, tất cả trông cậy vào người.” Cứ như ta là chỗ dựa vững chắc duy nhất của nhóm nữ nhân này vậy. Nguyệt Phi run rẩy giơ tay lên: “Hoàng hậu nương nương…” Giọng nàng ta nhỏ như tiếng muỗi kêu. Ta hỏi: "Nguyệt Phi có suy nghĩ gì sao?" Nàng ta ấp úng: "Có thể… có thể… có thể…?" Mọi người đều nhìn về phía nàng ta. Nguyệt Phi lấy hết can đảm, mặt đỏ bừng lên, nói thẳng một hơi: "Có thể đợi nàng ta g.i.ế.c Tần Duệ xong, rồi chúng ta mới g.i.ế.c nàng ta không…?" Cả đám nữ nhân ngã nhào xuống đất. Mạnh Hiền Nhã nhảy dựng lên: "Không nhìn ra đấy, Nguyệt Phi, ngươi là kẻ tàn nhẫn!" Nguyệt Phi đáng thương nhìn quanh, ấm ức nói: "Ai bảo hoàng thượng… hoàng thượng… lúc nào cũng thích dọa ta, sau đó lại nói, thích thấy ta run rẩy. Ban đầu ta rất sợ hoàng hậu nương nương, sau đó lại thấy, dù người có đáng sợ, nhưng ít nhất không cố ý hù dọa ai cả. Nhưng, hoàng thượng thực sự rất đáng ghét!" Ta day day trán. Tần Duệ đúng là có bệnh mà! Mạnh Hiền Nhã cân nhắc một chút, rồi quay sang ta nói: "Họ Phương kia, ta thấy chúng ta sớm ngày làm Lưỡng cung Hoàng Thái Hậu, cũng không tệ!" Mắt nàng ta sáng rực lên, chắc lại đang nghĩ đến nam sủng rồi. Ta cưng chiều nhìn nàng ta: "Được được được, có thể có thể." Lục Doanh Chi chu môi: "Hoàng hậu nương nương sủng Mạnh Quý Phi quá đấy!" Ta bất lực cười cười. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Chợt nhận ra, khi ta cười, chẳng còn ai run sợ nữa. Ôi… đám nữ nhân này! Ta cười khổ, đưa tay đỡ trán, thật không còn cách nào với họ cả. Cứ thế, tại yến tiệc trong cung, ta cứ thế để mặc Dư Chiêu Nghi dâng một chén rượu độc, hạ gục Tần Duệ. Sau đó, toàn bộ thế lực của nàng ta và Bảo Quốc Công đều rơi vào bẫy. Dư Chiêu Nghi nhìn ta, lẩm bẩm: "Hóa ra ta thực sự lấy trứng chọi đá." Tần Loan nghiến răng nói: "Mẫu thân chỉ biết nịnh nọt nam nhân kia, hắn chẳng qua chỉ xem mẫu thân như một món đồ chơi rẻ mạt! Nếu thực sự muốn con lên ngôi, mẫu thân nên kết thân với hoàng hậu nương nương mới phải!" Dư Chiêu Nghi đau khổ đáp: "Ta chỉ hy vọng Tần Duệ có thể nhìn ta thêm một chút thôi…" Tần Loan tức giận quát: "Không bằng để hoàng hậu nương nương nhìn mẫu thân nhiều hơn một chút còn hơn!" Ta thật sự không hiểu, bọn họ mưu phản, thì có liên quan gì đến ta đâu chứ? Cuối cùng, không thể ngờ được, Dư Chiêu Nghi lại vì yêu mà hóa hận. Mạnh Hiền Nhã bĩu môi: "Thật đúng là nghĩ cũng không thông!" Dư Chiêu Nghi chăm chú nhìn ta, hỏi đầy tuyệt vọng: "Kẻ như ta, không xứng có được tình yêu sao?" Lục Doanh Chi dậm chân, lớn tiếng nói: "Tình yêu của hoàng hậu nương nương, mới là thứ đáng để sở hữu nhất!" Ta bịt miệng nàng ta lại. Hai đệ đệ của ta, Phương Ngọc Văn và Phương Ngọc Minh, coi như không nghe thấy gì. Một người hiện là tướng quân trong Cấm Vệ Quân, người kia đã làm đến Thiếu Khanh của Đại Lý Tự. Phụ thân cùng đệ đệ khác, Phương Ngọc Thành, đang ổn định văn thần trong triều. Nhờ ánh hào quang của nhạc phụ Phương Ngọc Nghiên, nay Phương Ngọc Thành đã là Thị Lang của Lễ Bộ. Phương Ngọc Nghiên và Phương Ngọc Doanh giờ đã là bậc mệnh phụ danh giá nhất kinh thành. Tất cả đều nói, có được ngày hôm nay, công lao lớn nhất là nhờ trưởng tỷ ta. Vậy nên, ta trở thành Hoàng hậu "hiền lương thục đức" không thể bàn cãi!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Số ký tự: 0