Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch (Dịch)
Ba Năm, Bàn Tay...
Mục Dương Sinh
2024-11-16 20:42:38
Cửu Châu đại lục, Quỷ Châu, Phi Tiên Sơn.
Trên đỉnh núi, có một miếu thờ hoang phế, cỏ dại mọc um tùm, ở cửa có một gốc cây Bồ Đề già đã khô héo.
Trung tâm của miếu thờ, có một tượng đá cao lớn, ngũ quan mơ hồ.
Ở chân tượng đá, có một tên ăn mày đang ngồi.
Chỉ thấy, quần áo hắn tả tơi, đầu tóc bù xù, tay phải xoa bụng, lúc này đang nhìn bóng đêm mênh mông bên ngoài miếu thờ, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
“Lão già chết tiệt, nếu ông còn không quay về, đồ đệ bảo bối của ông sẽ bị chết đói mất.
Tên ăn mày tên là Trần Trường An.
Ba năm trước, hắn từ địa cầu xuyên đến Cửu Châu đại lục, hơn nữa còn trở thành truyền nhân của Trường Sinh giáo.
Mà lão già chết tiệt trong miệng hắn, chính là giáo chủ của Trường Sinh giáo, sự phụ của hắn.
Một tháng trước, Trường Sinh giáo gặp họa diệt giáo, mà người mang Trường Sinh thể như hắn càng bị vô số yêu ma quỷ quái tranh đoạt.
Sau đó, sư phụ của hắn xé rách hư không, đưa hắn tới tòa miếu này rồi bày cấm chế, sau đó vội vàng rời đi.
Lần này ông ấy đi, đã suốt một tháng, cũng không biết còn sống hay đã chết?
Trần Trường An thở dài một hơi: “Nếu không có Trường Sinh thể thì tốt rồi.”
Ở Cửu Châu đại lục này có một truyền thuyết.
Trường Sinh thể nuôi dưỡng ra thịt Trường Sinh.
Dù là ai, chỉ cần ăn thịt Trường Sinh, thì đều có thể phi thăng thành tiên.
Lúc Trần Trường An biết được truyền thuyết này, có thể nói là hoảng sợ chết mất, buồn bực đến hộc máu.
Con mẹ nó đây chính là thịt Đường Tăng trong《 Tây Du Ký 》phiên bản hiện thực mà!
Mà chuyện quan trọng hơn là, tuy rằng Trường Sinh thể này trâu bò như vậy, nhưng đối với hạng gà mờ như Trần Trường An lại không mang đến bất cứ sự trợ giúp nào.
Tuy hắn có được Trường Sinh thể, nhưng lại không cách nào tu luyện, lão già kia cũng đã thử rất nhiều phương pháp với hắn, đều không thể tu luyện được.
Chuyện này có nghĩa là, dù đã ở Cửu Châu đại lục ba năm, nhưng bản thân hắn vẫn là một người bình thường, là con kiến mà người khác chỉ cần dùng một bàn tay là có thể dễ dàng bóp chết.
Cho nên, suốt một tháng này, ngày nào Trần Trường An cũng chết dí ở trong miếu, căn bản không dám đi ra ngoài.
Dù sao thì nơi này cũng có cấm chế mà lão già bày ra!
Trừ phi lão già chết, nếu không những yêu ma quỷ quái bên ngoài đều đừng mơ tiến được vào trong miếu.
Vù vù vù——
Lúc này, có âm phong thổi vào trong miếu, lạnh đến mức khiến Trần Trường An phát run, run rẩy lập cập, quấn quần áo rách nát chặt hơn.
“Lại kết thúc một ngày làm cá mặn, hy vọng ngày mai khi tỉnh lại, có thể nhìn thấy lão già.”
Trần Trường An ngáp một cái, núp dưới tượng đá, nhắm hai mắt, chuẩn bị ngủ giống như trước đây.
Nhưng vào lúc này, phía sau lưng Trần Trường An đột nhiên phát lạnh, giống như có thứ khủng bố nào đó đang tiến đến.
Hắn vốn đang mệt rã rời lập tức tỉnh táo lại, quay đầu nhìn phía sau.
Không biết từ khi nào, có một bóng trắng đứng phía sau cách hắn không xa.
Nàng mặc một thân áo trắng, hai chân lơ lửng giữa không trung, đầu tóc bù xù, khuôn mặt trắng bệch dữ tợn, hung thần ác sát, hốc mắt lõm xuống, tỏa ra ánh sáng đỏ.
Xuyên qua sợi tóc, có thể nhìn thấy đôi mắt tràn đầy máu tươi kia đang nhìn hắn chằm chằm.
Cặp mắt kia trừng lớn, giống như muốn rớt cả con ngươi ra ngoài. “Ta ... muốn ... ăn ... ... ngươi .......”
Nàng yếu ớt mở miệng, giọng nói lạnh lẽo âm u.
Khi Trần Trường An nhìn thấy nàng, đồng tử trong mắt không khỏi co rụt lại!
Trong nháy mắt, có loại cảm giác lạnh từ đầu đến chân, khiến xương sống lưng hắn phát lạnh, lông tơ trên người đều dựng ngược hết lên, mồ hôi lạnh túa ra.
Thịch!
Thình thịch!!
Thình thịch thịch!!!
Tim Trần Trường An đập rất nhanh, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Mẹ nó!
Là quỷ!!
Quỷ đó!!!
Không phải lão già đã đặt cấm chế trong miếu sao?
Nữ quỷ này vào bằng cách nào???
Trần Trường An muốn chạy trốn.
Nhưng cả người cứng đờ tại chỗ, giống như bị hóa đá, không động được nổi một đầu ngón tay.
Trong lòng Trần Trường An khóc không ra nước mắt, sao mình lại không động đậy nổi???
Bị dọa choáng váng, thân thể không theo khống chế, cũng đói đến không còn sức lực, chạy như thế nào chứ!
“Ngoan ... ngoan ... ... đừng ... động ... để... nô ... gia ... hút ... ... hồn... ... ngươi ... ăn ... ... thịt ... ... ngươi....”
Nữ quỷ nhe răng, cười toét miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh dữ tợn, từng bước một đến gần Trần Trường An.
Mặt Trần Trường An trắng bệch, người run bần bật, sợ hết hồn, hoàn toàn choáng váng!
Nhìn nữ quỷ đi tới, trong đầu Trần Trường An trống rỗng.
Trong lòng chỉ có một ý nghĩ.
Chẳng lẽ hôm nay mình phải chết sao?
Mà ngay khi trong lòng Trần Trường An tuyệt vọng hết sức.
Trong đầu đột ngột vang lên thanh âm lạnh băng.
“Kiểm tra đo lường phát hiện ký chủ gặp được lệ quỷ, mở ra hệ thống lĩnh vực vô địch cho ký chủ.”
“Phạm vi lĩnh vực vô địch: Lấy tượng đá trước mắt làm trung tâm, khu vực hình tròn đường kính hai mét.”
Trên đỉnh núi, có một miếu thờ hoang phế, cỏ dại mọc um tùm, ở cửa có một gốc cây Bồ Đề già đã khô héo.
Trung tâm của miếu thờ, có một tượng đá cao lớn, ngũ quan mơ hồ.
Ở chân tượng đá, có một tên ăn mày đang ngồi.
Chỉ thấy, quần áo hắn tả tơi, đầu tóc bù xù, tay phải xoa bụng, lúc này đang nhìn bóng đêm mênh mông bên ngoài miếu thờ, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
“Lão già chết tiệt, nếu ông còn không quay về, đồ đệ bảo bối của ông sẽ bị chết đói mất.
Tên ăn mày tên là Trần Trường An.
Ba năm trước, hắn từ địa cầu xuyên đến Cửu Châu đại lục, hơn nữa còn trở thành truyền nhân của Trường Sinh giáo.
Mà lão già chết tiệt trong miệng hắn, chính là giáo chủ của Trường Sinh giáo, sự phụ của hắn.
Một tháng trước, Trường Sinh giáo gặp họa diệt giáo, mà người mang Trường Sinh thể như hắn càng bị vô số yêu ma quỷ quái tranh đoạt.
Sau đó, sư phụ của hắn xé rách hư không, đưa hắn tới tòa miếu này rồi bày cấm chế, sau đó vội vàng rời đi.
Lần này ông ấy đi, đã suốt một tháng, cũng không biết còn sống hay đã chết?
Trần Trường An thở dài một hơi: “Nếu không có Trường Sinh thể thì tốt rồi.”
Ở Cửu Châu đại lục này có một truyền thuyết.
Trường Sinh thể nuôi dưỡng ra thịt Trường Sinh.
Dù là ai, chỉ cần ăn thịt Trường Sinh, thì đều có thể phi thăng thành tiên.
Lúc Trần Trường An biết được truyền thuyết này, có thể nói là hoảng sợ chết mất, buồn bực đến hộc máu.
Con mẹ nó đây chính là thịt Đường Tăng trong《 Tây Du Ký 》phiên bản hiện thực mà!
Mà chuyện quan trọng hơn là, tuy rằng Trường Sinh thể này trâu bò như vậy, nhưng đối với hạng gà mờ như Trần Trường An lại không mang đến bất cứ sự trợ giúp nào.
Tuy hắn có được Trường Sinh thể, nhưng lại không cách nào tu luyện, lão già kia cũng đã thử rất nhiều phương pháp với hắn, đều không thể tu luyện được.
Chuyện này có nghĩa là, dù đã ở Cửu Châu đại lục ba năm, nhưng bản thân hắn vẫn là một người bình thường, là con kiến mà người khác chỉ cần dùng một bàn tay là có thể dễ dàng bóp chết.
Cho nên, suốt một tháng này, ngày nào Trần Trường An cũng chết dí ở trong miếu, căn bản không dám đi ra ngoài.
Dù sao thì nơi này cũng có cấm chế mà lão già bày ra!
Trừ phi lão già chết, nếu không những yêu ma quỷ quái bên ngoài đều đừng mơ tiến được vào trong miếu.
Vù vù vù——
Lúc này, có âm phong thổi vào trong miếu, lạnh đến mức khiến Trần Trường An phát run, run rẩy lập cập, quấn quần áo rách nát chặt hơn.
“Lại kết thúc một ngày làm cá mặn, hy vọng ngày mai khi tỉnh lại, có thể nhìn thấy lão già.”
Trần Trường An ngáp một cái, núp dưới tượng đá, nhắm hai mắt, chuẩn bị ngủ giống như trước đây.
Nhưng vào lúc này, phía sau lưng Trần Trường An đột nhiên phát lạnh, giống như có thứ khủng bố nào đó đang tiến đến.
Hắn vốn đang mệt rã rời lập tức tỉnh táo lại, quay đầu nhìn phía sau.
Không biết từ khi nào, có một bóng trắng đứng phía sau cách hắn không xa.
Nàng mặc một thân áo trắng, hai chân lơ lửng giữa không trung, đầu tóc bù xù, khuôn mặt trắng bệch dữ tợn, hung thần ác sát, hốc mắt lõm xuống, tỏa ra ánh sáng đỏ.
Xuyên qua sợi tóc, có thể nhìn thấy đôi mắt tràn đầy máu tươi kia đang nhìn hắn chằm chằm.
Cặp mắt kia trừng lớn, giống như muốn rớt cả con ngươi ra ngoài. “Ta ... muốn ... ăn ... ... ngươi .......”
Nàng yếu ớt mở miệng, giọng nói lạnh lẽo âm u.
Khi Trần Trường An nhìn thấy nàng, đồng tử trong mắt không khỏi co rụt lại!
Trong nháy mắt, có loại cảm giác lạnh từ đầu đến chân, khiến xương sống lưng hắn phát lạnh, lông tơ trên người đều dựng ngược hết lên, mồ hôi lạnh túa ra.
Thịch!
Thình thịch!!
Thình thịch thịch!!!
Tim Trần Trường An đập rất nhanh, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Mẹ nó!
Là quỷ!!
Quỷ đó!!!
Không phải lão già đã đặt cấm chế trong miếu sao?
Nữ quỷ này vào bằng cách nào???
Trần Trường An muốn chạy trốn.
Nhưng cả người cứng đờ tại chỗ, giống như bị hóa đá, không động được nổi một đầu ngón tay.
Trong lòng Trần Trường An khóc không ra nước mắt, sao mình lại không động đậy nổi???
Bị dọa choáng váng, thân thể không theo khống chế, cũng đói đến không còn sức lực, chạy như thế nào chứ!
“Ngoan ... ngoan ... ... đừng ... động ... để... nô ... gia ... hút ... ... hồn... ... ngươi ... ăn ... ... thịt ... ... ngươi....”
Nữ quỷ nhe răng, cười toét miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh dữ tợn, từng bước một đến gần Trần Trường An.
Mặt Trần Trường An trắng bệch, người run bần bật, sợ hết hồn, hoàn toàn choáng váng!
Nhìn nữ quỷ đi tới, trong đầu Trần Trường An trống rỗng.
Trong lòng chỉ có một ý nghĩ.
Chẳng lẽ hôm nay mình phải chết sao?
Mà ngay khi trong lòng Trần Trường An tuyệt vọng hết sức.
Trong đầu đột ngột vang lên thanh âm lạnh băng.
“Kiểm tra đo lường phát hiện ký chủ gặp được lệ quỷ, mở ra hệ thống lĩnh vực vô địch cho ký chủ.”
“Phạm vi lĩnh vực vô địch: Lấy tượng đá trước mắt làm trung tâm, khu vực hình tròn đường kính hai mét.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro