Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch (Dịch)
Đồ Nhi Ngoan!
Mục Dương Sinh
2024-11-16 20:42:38
Không nghĩ tới trên Phi Tiên Sơn lại có bảo địa như thế, khiến Cừu Thiên Đồ khiếp sợ.
“Đó là linh thảo hóa tinh!”
Đột nhiên, Cừu Thiên Đồ hít hà một hơi, thấy được cây cỏ đuôi chó kia.
Cỏ đuôi chó sợ hãi, đối mặt với khí tức của đám tu sĩ này, bị dọa đến nhanh chân chạy, trốn ở phía sau Linh Bảo Nhi.
Ánh mắt Cừu Thiên Đồ cực nóng, trong lòng hạ quyết định!
“Linh thảo hóa tinh, khối bảo địa này ít nhất phải ngũ phẩm trở lên, nhất định phải mang cả tòa Phi Tiên Sơn về Quỷ Lâu tông!”
Bên cạnh, pháp lực Lý Bá Thiên bùng nổ, đằng đằng sát khí: “Cừu tông chủ, lão tử tới khối bảo địa này trước, đều là của lão tử, cút!”
Cừu Thiên Đồ không cam lòng yếu thế, pháp lực lao nhanh như biển, uy áp như núi, tràn ngập khắp thiên địa, lạnh giọng quát.
“Lý Bá Thiên, khối bảo địa này thuộc về ai, không phải do ngươi định đoạt!”
Ngay khi hai bên thế lực Ác Long quật và Quỷ Lâu tông đối chọi gay gắt, như nước với lửa.
Trong miếu truyền đến một giọng nói lười biếng.
“Vùng bảo địa này thuộc về ai, cũng không hỏi chủ nhân bảo địa sao?”
Thế lực hai bên đồng thời hướng ánh mắt nhìn về phía miếu tiên nhân.
Muốn chiếm vùng bảo địa này làm của riêng, bọn họ cũng muốn xem là thần thánh phương nào!
Linh Bảo Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng sư phụ đại nhân cũng ra rồi.
Trần Trường An mặc một bộ đạo bào rộng thùng thình, đi ra từ trong miếu tiên nhân.
Đạo bào này, chính là trang phục độc nhất của truyền nhân Trường Sinh giáo, bình thường Trần Trường An cũng không dám mặc.
Nhưng hiện giờ đã khác, Trần Trường An đã có được hệ thống lĩnh vực vô địch, đương nhiên không cần lo lắng cái gì.
“Sư phụ đại nhân, người ra rồi.”
Linh Bảo Nhi mang theo Cái Đuôi Nhỏ chạy tới trốn phía sau Trần Trường An.
Tay phải của Trần Trường An trực tiếp đè đầu Linh Bảo Nhi.
“Đã kêu ngươi thành thật ở chờ bên ngoài, ai cho ngươi tiến vào.”
Khuôn mặt Linh Bảo Nhi đỏ rực, yếu ớt nói: “Sư phụ, con... Con quên lạp.”
Ngón trỏ gõ nhẹ đầu Linh Bảo Nhi: “Nếu lần sau còn không nghe lời, vi sư sẽ không cần ngươi nữa.”
“Dạ dạ.”
Linh Bảo Nhi gật đầu như gà con mổ thóc.
“Lão tử còn tưởng rằng là thần thánh phương nào, thì ra là một người thường.”
Lý Bá thiên cười nhạo.
Cừu Thiên Đồ hờ hững nhìn hắn một cái: “Đúng là một người thường.”
Linh Bảo Nhi không hài lòng, kiêu ngạo nói: “Hừ, sư phụ đại nhân mới không phải người thường, Lý Kiêu đã chết ở trong tay sư phụ, ta khuyên các ngươi vẫn nên chạy trốn nhanh đi.”
Đáng tiếc, vừa mới dứt lời, lại bị Trần Trường An cốc đầu một cái.
“Ai da, sư phụ đại nhân lại đánh người ta.”
Trần Trường An chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngươi không nói lời nào, cũng không ai nói ngươi là người câm đâu.”
“Hứ hứ.”
Phải biết rằng đây đều là giá trị lĩnh vực sống, nếu bị dọa chạy mất thì làm sao bây giờ?
Cừu Thiên Đồ nhíu mày, hắn ta nhìn Trần Trường An chăm chú.
Tầm thường không có gì đặc biệt, nhìn thế nào cũng là một người bình thường.
“Chỉ bằng hắn, cũng có thể giết Lý Kiêu Kim Đan Cảnh sao, lão tử không tin!”
Trần Trường An cười khẽ: “Vị đại lão này, ngươi nói không sai, ta sao có thể giết được Lý Kiêu kia, đều là trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nói bừa.”
Linh Bảo Nhi phía sau bĩu môi, con mới không phải trẻ nhỏ.
Sư phụ là kẻ lừa đảo, trợn tròn mắt nói dối.
“Linh Bảo Nhi, Lý Kiêu ở đâu? Tiên bảo ở trong tay hắn?”
Lý Bá Thiên khinh thường nói nhảm với Trần Trường An, hỏi Linh Bảo Nhi.
Linh Bảo Nhi chớp mắt, không trả lời.
Trần Trường An đành phải nói: “Lý Kiêu đang nghỉ ngơi ở trong miếu, tiên bảo đương nhiên cũng ở trong tay hắn.”
Linh Bảo Nhi nghe xong, lại bĩu môi.
Sư phụ là kẻ lừa đảo, Lý Kiêu rõ ràng đã chết, thi thể cũng đã thành chất dinh dưỡng cho đám hoa cỏ ngoài miếu này.
Lý Bá Thiên cười ha ha, hồn nhiên không biết.
Hắn ta không tin Trần Trường An dám can đảm lừa gạt hắn ta.
“Lý Kiêu kia làm không tồi!”
Cừu Thiên Đồ nghe xong lời này, sắc mặt rất âm trầm.
Đáng chết!
Vẫn là đến chậm một bước!
“Cừu tông chủ, vẫn nên cút về Quỷ Lâu tông của ngươi đi thôi.”
“Ha ha ha, đi, vào miếu!”
Lý Bá Thiên vung tay lên, mang theo hai trưởng lão đi vào trong miếu.
Trần Trường An nhìn đám người Cừu Ngàn Đồ cách lĩnh vực vô địch của mình mấy thước: “Các ngươi không vào xem món tiên bảo kia?”
Sắc mặt Cừu Thiên Đồ rất khó coi, trầm mặc không nói gì.
Hắn ta không nghĩ tới Ác Long quật đã phái Lý Kiêu tới trước, hơn nữa tính cả Lý Kiêu, hiện giờ Ác Long quật có bốn tu sĩ Kim Đan.
Mà hắn ta bên này, cũng chỉ có ba tu sĩ Kim Đan, những người khác đều là tu sĩ Trúc Cơ.
Tiên bảo đã rơi vào trong tay Ác Long quật, muốn đoạt lại từ trong tay Lý Bá Thiên, cũng không phải là chuyện dễ!
Nhưng trong lòng Cừu Thiên Đồ vẫn không cam lòng!
“Đó là linh thảo hóa tinh!”
Đột nhiên, Cừu Thiên Đồ hít hà một hơi, thấy được cây cỏ đuôi chó kia.
Cỏ đuôi chó sợ hãi, đối mặt với khí tức của đám tu sĩ này, bị dọa đến nhanh chân chạy, trốn ở phía sau Linh Bảo Nhi.
Ánh mắt Cừu Thiên Đồ cực nóng, trong lòng hạ quyết định!
“Linh thảo hóa tinh, khối bảo địa này ít nhất phải ngũ phẩm trở lên, nhất định phải mang cả tòa Phi Tiên Sơn về Quỷ Lâu tông!”
Bên cạnh, pháp lực Lý Bá Thiên bùng nổ, đằng đằng sát khí: “Cừu tông chủ, lão tử tới khối bảo địa này trước, đều là của lão tử, cút!”
Cừu Thiên Đồ không cam lòng yếu thế, pháp lực lao nhanh như biển, uy áp như núi, tràn ngập khắp thiên địa, lạnh giọng quát.
“Lý Bá Thiên, khối bảo địa này thuộc về ai, không phải do ngươi định đoạt!”
Ngay khi hai bên thế lực Ác Long quật và Quỷ Lâu tông đối chọi gay gắt, như nước với lửa.
Trong miếu truyền đến một giọng nói lười biếng.
“Vùng bảo địa này thuộc về ai, cũng không hỏi chủ nhân bảo địa sao?”
Thế lực hai bên đồng thời hướng ánh mắt nhìn về phía miếu tiên nhân.
Muốn chiếm vùng bảo địa này làm của riêng, bọn họ cũng muốn xem là thần thánh phương nào!
Linh Bảo Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng sư phụ đại nhân cũng ra rồi.
Trần Trường An mặc một bộ đạo bào rộng thùng thình, đi ra từ trong miếu tiên nhân.
Đạo bào này, chính là trang phục độc nhất của truyền nhân Trường Sinh giáo, bình thường Trần Trường An cũng không dám mặc.
Nhưng hiện giờ đã khác, Trần Trường An đã có được hệ thống lĩnh vực vô địch, đương nhiên không cần lo lắng cái gì.
“Sư phụ đại nhân, người ra rồi.”
Linh Bảo Nhi mang theo Cái Đuôi Nhỏ chạy tới trốn phía sau Trần Trường An.
Tay phải của Trần Trường An trực tiếp đè đầu Linh Bảo Nhi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đã kêu ngươi thành thật ở chờ bên ngoài, ai cho ngươi tiến vào.”
Khuôn mặt Linh Bảo Nhi đỏ rực, yếu ớt nói: “Sư phụ, con... Con quên lạp.”
Ngón trỏ gõ nhẹ đầu Linh Bảo Nhi: “Nếu lần sau còn không nghe lời, vi sư sẽ không cần ngươi nữa.”
“Dạ dạ.”
Linh Bảo Nhi gật đầu như gà con mổ thóc.
“Lão tử còn tưởng rằng là thần thánh phương nào, thì ra là một người thường.”
Lý Bá thiên cười nhạo.
Cừu Thiên Đồ hờ hững nhìn hắn một cái: “Đúng là một người thường.”
Linh Bảo Nhi không hài lòng, kiêu ngạo nói: “Hừ, sư phụ đại nhân mới không phải người thường, Lý Kiêu đã chết ở trong tay sư phụ, ta khuyên các ngươi vẫn nên chạy trốn nhanh đi.”
Đáng tiếc, vừa mới dứt lời, lại bị Trần Trường An cốc đầu một cái.
“Ai da, sư phụ đại nhân lại đánh người ta.”
Trần Trường An chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngươi không nói lời nào, cũng không ai nói ngươi là người câm đâu.”
“Hứ hứ.”
Phải biết rằng đây đều là giá trị lĩnh vực sống, nếu bị dọa chạy mất thì làm sao bây giờ?
Cừu Thiên Đồ nhíu mày, hắn ta nhìn Trần Trường An chăm chú.
Tầm thường không có gì đặc biệt, nhìn thế nào cũng là một người bình thường.
“Chỉ bằng hắn, cũng có thể giết Lý Kiêu Kim Đan Cảnh sao, lão tử không tin!”
Trần Trường An cười khẽ: “Vị đại lão này, ngươi nói không sai, ta sao có thể giết được Lý Kiêu kia, đều là trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nói bừa.”
Linh Bảo Nhi phía sau bĩu môi, con mới không phải trẻ nhỏ.
Sư phụ là kẻ lừa đảo, trợn tròn mắt nói dối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Linh Bảo Nhi, Lý Kiêu ở đâu? Tiên bảo ở trong tay hắn?”
Lý Bá Thiên khinh thường nói nhảm với Trần Trường An, hỏi Linh Bảo Nhi.
Linh Bảo Nhi chớp mắt, không trả lời.
Trần Trường An đành phải nói: “Lý Kiêu đang nghỉ ngơi ở trong miếu, tiên bảo đương nhiên cũng ở trong tay hắn.”
Linh Bảo Nhi nghe xong, lại bĩu môi.
Sư phụ là kẻ lừa đảo, Lý Kiêu rõ ràng đã chết, thi thể cũng đã thành chất dinh dưỡng cho đám hoa cỏ ngoài miếu này.
Lý Bá Thiên cười ha ha, hồn nhiên không biết.
Hắn ta không tin Trần Trường An dám can đảm lừa gạt hắn ta.
“Lý Kiêu kia làm không tồi!”
Cừu Thiên Đồ nghe xong lời này, sắc mặt rất âm trầm.
Đáng chết!
Vẫn là đến chậm một bước!
“Cừu tông chủ, vẫn nên cút về Quỷ Lâu tông của ngươi đi thôi.”
“Ha ha ha, đi, vào miếu!”
Lý Bá Thiên vung tay lên, mang theo hai trưởng lão đi vào trong miếu.
Trần Trường An nhìn đám người Cừu Ngàn Đồ cách lĩnh vực vô địch của mình mấy thước: “Các ngươi không vào xem món tiên bảo kia?”
Sắc mặt Cừu Thiên Đồ rất khó coi, trầm mặc không nói gì.
Hắn ta không nghĩ tới Ác Long quật đã phái Lý Kiêu tới trước, hơn nữa tính cả Lý Kiêu, hiện giờ Ác Long quật có bốn tu sĩ Kim Đan.
Mà hắn ta bên này, cũng chỉ có ba tu sĩ Kim Đan, những người khác đều là tu sĩ Trúc Cơ.
Tiên bảo đã rơi vào trong tay Ác Long quật, muốn đoạt lại từ trong tay Lý Bá Thiên, cũng không phải là chuyện dễ!
Nhưng trong lòng Cừu Thiên Đồ vẫn không cam lòng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro