Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch (Dịch)

Lão Già Xấu Xa,...

Mục Dương Sinh

2024-11-16 20:42:38

Trần Trường An cũng không biết trong lòng Lý Phi Hồng này đang suy nghĩ chuyện quỷ quái gì.

Hắn lạnh lùng nhìn Lý Phi Hồng.

Ngay cả đồ đệ của bổn tọa cũng muốn giết, lão già, ngươi nói bổn tọa nên xử trí ngươi như thế nào?”

Giọng nói của Lý Phi Hồng rất suy yếu,, vô lực.

“Đạo hữu, ta cũng không biết nha đầu này là đồ đệ của ngươi, nếu biết, trăm triệu lần cũng không dám động thủ với nàng, tha mạng, tha mạng...”

Vừa dứt lời, trong cơ thể Lý Phi Hồng vốn đang suy yếu đột nhiên bộc phát một lực lượng kinh người, tránh thoát khỏi Thác Bạt Dã.

Sắc mặt Thác Bạt Dã thay đổi, cũng không kịp phản ứng.

“Ngươi dám!”

Hồng Y và Xà Tử Nghịch bên cạnh cũng không kịp phản ứng.

Lão già giảo hoạt này!

Ngay trong khoảnh khắc này, trong tay Lý Phi Hồng đã có thêm một cây bảo đao.

Mà hiện giờ, cây bảo đao này treo trên cổ Trần Trường An, hàn quang lập loè.

Hắn dữ tợn quát: “Đều đừng cử động, nếu không lão phu sẽ lấy mạng tiểu tử này!”

Chỉ cần ba yêu này có bất cứ cử động nào, ông ta sẽ không chút lưu tình dùng một đao lấy mạng Trần Trường An!

Nếu ba yêu đã cung kính với tiểu tử này như vậy, hiện tại rơi vào trong tay ông ta, xem các ngươi có ngoan ngoãn nghe lời không.

Trong lòng Lý Phi Hồng rất đắc ý.

Nhưng ngay sau đó, trong lòng Lý Phi Hồng lại có chút bất an.

Tuy bảo đao treo trên cổ Trần Trường An áp chế ba yêu.

Nhưng lại không thấy ba yêu này có bất cứ lo lắng nào cho tính mạng Trần Trường An.

Đặc biệt là Linh Bảo Nhi kia, dùng ánh mắt thương hại nhìn ông ta.

“Thế mà lại đi áp chế sư phụ đại nhân, lão già xấu xa, ngươi thật dũng cảm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thác Bạt Dã quỳ một gối xuống đất nhận sai: “Lão già này chạy thoát khỏi tay thuộc hạ, hiện giờ mạo phạm công tử, thuộc hạ đáng chết!”

Trong lòng Lý Phi Hồng nghi hoặc.

Thác Bạt Dã này là đồ ngốc sao.

Trần Trường An đã rơi vào trong tay ông ta rồi, sao lại còn nhận sai với hắn.

Không phải nên nghĩ cách cứu Trần Trường An về sao?

Không nghĩ nhiều, Lý Phi Hồng quát lạnh.

“Đừng có ở chỗ này giả thần giả quỷ với lão phu, chỉ cần các ngươi giao Thánh Tiên Kiếm ra, để lão phu rời đi, lão phu sẽ không đả thương hắn.”

“Nếu các ngươi không muốn, ta đây sẽ dùng một đao giết hắn!”

Lý Phi Hồng lạnh giọng uy hiếp ba yêu.

“Lão già, cũng không biết ngươi lấy tự tin ở đâu ra để nói ra lời này.”

Trần Trường An lắc nhẹ đầu, lạnh nhạt nói.

“Ngươi không sợ chết?”

Lý Phi Hồng trừng mắt liếc nhìn Trần Trường An một cái.

Hiện giờ đã rơi vào trong tay ông ta, không nghĩ tới tiểu tử này còn tỏ ra vân đạm phong khinh.

“Sợ chết, ta đương nhiên sợ, nhưng mà chỉ bằng ngươi, còn chưa có bản lĩnh lấy mạng bổn tọa.”

Nói xong, Trần Trường An động, tay phải vươn ra, một tiếng “răng rắc”, đã bóp nát bảo đao treo trước cổ kia.

Đồng tử Lý Phi Hồng co lại.

Sao có thể???

Cây bảo đao này chính là pháp bảo bản mạng của ông ta, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cửu giai toàn lực ra tay cũng không phá hủy nổi.

Vì sao Trần Trường An trước mắt chỉ dùng một bàn tay, đã dễ dàng bóp gãy pháp bảo bản mạng của ông ta!

Đồng thời với khiếp sợ, Lý Phi Hồng giận tím mặt, hai mắt đỏ đậm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Dám hủy pháp bảo bản mạng của lão phu, chết!!!”

Ông ta dùng năm ngón tay làm trảo, chụp tới đỉnh đầu Trần Trường An.

Muốn bóp nổ đầu Trần Trường An!

Trần Trường An lật tay đánh ra một chưởng.

“Một tiếng “Phốc”.

Một chưởng này ẩn chứa lực lượng bẻ gãy nghiền nát.

Chụp ở trên người pháp bảo bản mạng của, thậm chí khiến pháp bảo bản mạng của này không thể phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Sau đó đã nổ thành một đoàn sương máu.

Linh Bảo Nhi và ba yêu trợn tròn mắt, nhìn đến run sợ trong lòng.

Một chưởng này rốt cuộc ẩn chứa lực lượng khủng bố cỡ nào? Mới có thể trực tiếp đập một cường giả Nguyên Anh nổ thành một đám sương máu!

Sương máu trong không khí, ước chừng phải qua một hồi lâu mới có thể tan đi.

Toàn bộ miếu tiên nhân, yên tĩnh đến đáng sợ.

Trần Trường An vỗ bàn tay, có chút tiếc nuối.

Hắn vốn đang tính toán tra tấn Lý Phi Hồng này một chút.

Không nghĩ tới không đánh được như vậy, một cái tát cũng không ngăn được, quá yếu.

“Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng ký chủ giết chết một tu sĩ Nguyên Anh tứ giai, đạt được 1200 điểm giá trị lĩnh vực.”

Nghe thấy thanh âm nhắc nhở của hệ thống trong đầu, đôi mắt Trần Trường An đột nhiên sáng ngời.

Một lần giết ba Kim Đan của Ác Long quật mới nhận được 1500 điểm giá trị lĩnh vực, không nghĩ tới hôm nay giết Lý Phi Hồng Nguyên Anh Cảnh, đã đạt được 1200 điểm giá trị lĩnh vực.

Vậy nếu giết ba yêu này, có phải là có thể thu được ba, bốn ngàn giá trị lĩnh vực hay không?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Trường An không khỏi dừng ở trên người ba yêu.

Không biết vì sao, khi ba yêu đối mặt với ánh mắt Trần Trường An, luôn khiến cho bọn họ có một loại cảm giác không rét mà run, làm cho bọn họ cực kỳ sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch (Dịch)

Số ký tự: 0