Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời (Dịch)

Nhiều Ý Tưởng Sáng Tạo (2)

Hành Giả Hữu Tam

2024-07-20 23:54:18

"Chờ em về ký túc xá rồi mới ăn."

"Ăn ngay bây giờ."

"Yên tâm đi, em sẽ không bán." Trần Vũ thu hồi Tăng Khí đan, vỗ ngực một cái, nói: "Đan dược có hiệu quả tốt như vậy, em còn ngại không đủ nên sẽ không có khả năng bán. Chờ em về ký túc xá từ từ ăn."

"Ngại không đủ, chị sẽ tiếp tục nghĩ cách mua cho em."

"Đừng đừng đừng! Nghe nói đan dược này ăn quá nhiều thì sẽ không tốt, sẽ bị kháng thuốc, bốn viên là đủ rồi." Nói, Trần Vũ làm bộ lấy điện thoại cầm tay ra thời gian: "Sắp trễ giờ làm rồi, chị đi làm việc đi. em còn về trường đi học nữa."

"Được, vậy em đi đi." Trần Tư Văn gật gật đầu.

"Chị đi trước đi."

"Không, em đi trước. Chị nhìn em vào trường học rồi đi."

"Đừng, em nhìn chị đi làm rồi mới vào trường..."

"Em đi trước."

"Chị đi..."

"Em đi trước!"

"Vẫn là chị đi đi..."

"Ngươi mẹ nó đến cùng có đi hay không? !" Trần Tư Văn phát hỏa, đôi mi thanh tú hơi nhíu: "Có phải hay không có chuyện gì giấu chị?"

"Em có thể có chuyện gì? ! Em khách khách khí khí mà chị còn tức giận." Trán Trần Vũ đầy mồ hôi, quay người đi về phía trường học: "Được, em đi được chưa."

Đi vài bước, hắn quay đầu, chỉ thấy Trần Tư Văn vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt khó coi.

Trần Vũ: "..."

【tâm lý nhận tổn thương: Tinh thần +1】

Không có cách, Trần Vũ chỉ có thể tiếp tục cất bước, xuyên qua cửa trường, tiến vào lầu dạy học mới nhìn thấy Trần Tư Văn rời đi.

"Hô..."

Khẽ thở phào, Trần Vũ cũng muốn rời đi.

Nhưng bả vai đột nhiên bị vỗ một cái từ phía sau.

"Ai?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn vô ý thức quay đầu, phát hiện là nữ lớp trưởng lớp mười hai A hai.

"Thật đúng là cậu hả?" Nữ lớp trưởng đeo cặp sách, nhíu mày: "Cậu không phải bị khai trừ rồi sao? Trở về làm gì?"

"Liên quan gì đến cô?"

"Làm sao không liên quan? Tôi là thành viên của hội học sinh, ngoài nhân viên nhà trường thì người khác không thể tùy tiện đi vào trường."

"OK! Tôi hiện tại liền đi."

"Trường học này là nơi cậu muốn tới là tới, muốn đi là đi sao?"

"..." Trần Vũ: "Ngươi mẹ nó có bệnh phải không?"

Nữ lớp trưởng biến sắc: "Ngươi tại sao lại mắng chửi người? !"

"Cuối cùng là cô muốn cái gì?"

"... Tôi chỉ muốn hỏi một chút, gần đây có phải cậu đang xài đồ trang điểm phải không? Xài hiệu gì vậy? Làn da cậu làm sao trở nên tốt như vậy..."

Trần Vũ: "... Dùng hiệu phóng xạ, cô có thể xài thử một chút."

"Không nói thì thôi." Nữ lớp trưởng bất mãn lui lại một bước: "Không cố gắng nâng cao thực lực, chỉ lo những cái lòe loẹt, thảo nào bị khai trừ."

Trần Vũ: "..."

"Trường đại học đều thi không đậu, dù cho có đẹp trai thì làm được cái gì? Chỉ xứng ở tầng dưới chót lăn lộn."

Nghe vậy, Trần Vũ cười, móc ra một điếu thuốc nhóm lửa, nhét vào trong miệng, hút sâu một hơi, phun trên mặt ở nữ lớp trưởng.

"Cậu... Cậu làm gì vậy? !"

"Cô nói đúng, tôi biết mình không thi đậu được trường đại học nên cũng không muốn thi." Nói, Trần Vũ quay người rời đi: "Liền thi đại học trọng điểm chơi một chút."

"Đại học trọng điểm?" Nữ lớp trưởng chán ghét bĩu môi nói: "Đại học trọng điểm là nơi cậu có tư cách để thi sao?"

...

"Bảy giờ hai mươi..."

"Thời gian còn sớm."

Đứng trước cửa hàng thuốc lá, Trần Vũ bắn bay thuốc lá, không có lựa chọn, đành phải đi vào.

Cửa hàng thuốc lá mở cửa lúc chín giờ.

Còn khoảng một tiếng rưỡi, hắn quyết định đi làm một chuyện quạn trọng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Men theo đường đi bộ đi về phía trước khoảng chừng năm sáu trăm mét, Trần Vũ tiến vào một nhà võ quán.

Ở thế giới này, võ quán có rất nhiều, không có cách nào thống kê.

Giống như là các trường luyện thi ở kiếp trước.

Chỉ cần có đủ thực lực, liền có thể mở võ quán.

Quốc gia còn cho nhiều chính sách hỗ trợ hậu hĩnh.

Hàng năm đều có không ít thí sinh thi rớt đại học, bằng vào sự trợ giúp của võ quán, tại mấy năm sau đột phá cấp 1, trở thành võ giả chính thức.

Xem như là hệ thống giáo dục bổ sung mà chính phủ hiện thời tăng thêm chế độ.

Tiến vào trong võ quán, Trần Vũ xe nhẹ đường quen lấy ra một trăm đồng, giao cho người trên quầy: "Mở cho tôi một gian phòng khảo nghiệm."

"Phòng số 3 còn trống." Nam nhân sau quầy lấy tiền, thối lại năm mươi nguyên.

"Tạ ơn."

Xuyên qua hành lang, đi vào phòng khảo nghiệm số 3, Trần Vũ đóng cửa phòng, ngồi trên một dụng cụ giống như là ghế tiến hành tu luyện.

Theo khí kình tuần hoàn trong cơ thể, màn hình dụng cụ lập tức hiện ra trình độ luồng khí xoáy của Trần Vũ.

【58. 05GF/h】

【võ giả đẳng cấp: 0. 38】

【bình xét cấp bậc: Bất nhập lưu】

"Thi đại học còn có ròng rã 30 ngày, đạt tới cấp 1 cũng không có vấn đề gì."

Trần Vũ đứng lên đi đến trước một dụng cụ giống như bao cát, hai chân phát lực, phần eo thay đổi, hung hăng đánh ra một quyền!

"Sưu!"

"Đông!"

【368㎏】

【võ giả đẳng cấp: 0.71】

【bình xét cấp bậc: Bất nhập lưu】

"Một quyền này có thực lực võ giả cấp 0.7 à..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời (Dịch)

Số ký tự: 0