Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời (Dịch)
Thời Gian Thi Đại Học Đếm Ngược (1)
Hành Giả Hữu Tam
2024-07-20 23:54:18
Thu quyền, vuốt vuốt những phần khớp đang bị đau, lần này Trần Vũ điều động toàn bộ khí kình trong cơ thể rồi đấm ra một quyền!
"Đông! !"
【474㎏】
【võ giả đẳng cấp: 0.92】
【bình xét cấp bậc: Bất nhập lưu】
"Nói cách khác, thực lực trước mắt của mình chỉ là sắp bằng võ giả cấp 1. Xem như hiện tại tham gia thi đại học, đại học trọng điểm danh tiếng cũng có thể thi đậu."
Khóe miệng của hắn không nhịn được giương lên một chút.
"Còn có ba mươi ngày đâu, có thể có thể..."
...
Sau đó Trần Vũ lại khảo nghiệm sức bật, sự nhanh nhẹn, năng lực chịu đòn, tốc độ phản xạ vân vân và mây mây.
Thực lực tổng thể giống như thành tích vừa khảo nghiệm.
Chỉ bằng vào tố chất thân thể liền có thể đập vêu mồm những thằng học sinh khá giỏi ở lớp mười hai A hai.
Dùng tới khí kình, đều tính là ăn hiếp con nít.
"Cái phóng xạ này thật sự là thứ tốt à..."
Rời đi võ quán, trên đường trở lại cửa hàng thuốc lá, Trần Vũ mặc sức tưởng tượng 30 ngày sau, khi thi đại học thì nên như thế nào đại phát thần uy, nhảy lên bệ cửa sổ phòng ngủ ở tầng hai, xoay người đi vào.
Nhưng vừa rơi xuống đất, hắn liền mộng bức.
Chỉ thấy trên giường lớn, Kỳ tỷ mặc một bộ áo ngủ được điêu khắc bằng tơ, đang nằm một cách lười biếng, mảnh khảnh tay trái còn đang xóa sơn móng tay cho tay phải.
Trần Vũ: "..."
Hắn hốt hoảng xem xét trái phải, kém chút khóc.
Mẹ nó!
Vào lộn phòng...
"Cậu..." Kỳ tỷ đánh cái ắt xì, hơi ngửa đầu lên, trông có vẻ đầy đặn trắng nõn nà, nói: "Cậu là đến lái máy bay sao?"
Trần Vũ: "..."
【tâm lý bị tổn thương: Tinh thần +5】
Kỳ tỷ: "Vậy còn chờ cái gì? Đến a!"
【tâm lý bị tổn thương: Tinh thần +7】
Kỳ tỷ: "Chẳng lẽ chị không đẹp sao?"
Trần Vũ: "Tỷ, em vào lộn phòng."
"Vào lộn phòng thì có thể hiểu được." Kỳ tỷ ngồi dậy, nhìn về phía cửa sổ: "Nhưng cậu giải thích một chút, tại sao lại muốn đi vào từ cửa sổ."
"Em... E hèm..." Trần Vũ khống chế mình tỉnh táo: "Sáng sớm em ra ngoài chạy bộ,
sợ vào bằng cửa chính thì sẽ làm phiền đến chị nên liền nghĩ nhảy vào bằng lối cửa sổ."
"Như vậy sao. Cậu cảm thấy chị sẽ tin sao?"
"Em..."
"Chị đương nhiên sẽ tin à." Kỳ tỷ bỗng nhiên lộ ra một khuôn mặt tươi cười, tiến lên vỗ vỗ bả vai của Trần Vũ: "Nhìn xem dọa đến cậu."
"Ha." Trần Vũ cười làm lành: "Hai cái cửa sổ, không có chú ý, liền nhảy sai."
"Về sau cậu có thể vào bằng cửa chính, phòng của chị cách âm rất tốt."
"Lần sau nhất định."
"Vậy cậu ra ngoài đi, lần sau nhắm chuẩn rồi mới nhảy."
"Tốt!" Trần Vũ giống như trốn rời đi.
Quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, Kỳ tỷ ánh mắt thâm thúy, không biết đang suy nghĩ cái gì...
...
Kiên trì cùng Kỳ tỷ một chỗ ăn xong bữa sáng, Trần Vũ nhanh chóng rửa sạch sẽ bát đũa, liền xuống lầu trông tiệm.
Khoảng mười giờ, Kỳ tỷ mới mặc áo khoác xuống lầu: "Tôi đi tìm trường học cho cậu."
Trần Vũ: "Vất vả vất vả, chị đi thong thả."
"Đúng rồi." Khi đi tới cửa, Kỳ tỷ quay đầu hỏi: "Nếu như hôm nay mấy cái trường trung học cũng không chấp nhận cậu thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn đi tìm ở những thành thị khác sao?"
"Nếu như tất cả đều không nhận... Lại nghĩ biện pháp đi."
"Được. Ân... Còn có..." Kỳ tỷ nhíu mày: "Tôi làm sao cảm giác... Cậu của ngày hôm nay khác rất nhiều so với hôm qua nhỉ?"
"Chắc là hôm nay em đã rửa mặt..."
"e mm mm... Em trai à, em có chút không đúng nha." Dứt lời, nàng nháy mắt mấy cái, liền đẩy cửa ra, chân mang lên giày cao gót rời đi.
Mà Trần Vũ thì ngồi ở sau quầy "Run lẩy bẩy."
"Người phụ nữ thật giống như rất khó lừa gạt..."
Thở dài, hắn móc ra ba ngàn nguyên tiền mặt ném vào rương thu ngân.
Sau đó, từ trong quầy lấy ra ba hộp Cáp Nhĩ Tân thuốc lá.
Thi đại học chỉ còn lại 30 ngày.
Vì có thể tận khả năng tăng lên thực lực, hắn chuẩn bị chơi lớn một chút.
Chỉ thấy Trần Vũ trốn vào góc chết của camera, đem một cái quầy chuyển hết thuốc lá đi, sau đó luồn đầu vào trong tủ, một lần rút ra mười điếu thuốc lá, dùng băng kéo dán chặt, toàn bộ nhét vào bên trong miệng.
"Lạch cạch."
Kèm theo một tiếng giòn vang, ngọn lửa của cái bật lửa dưới sự áp chế nặng nề của không khí từ từ cháy lên.
"Ầm ầm..."
Mười cái thuốc lá bị dẫn đốt.
hai tay Trần Vũ kéo một cái, cửa quầy thủy tinh liền kẹp trên cổ của hắn, bảo đảm không một tí khói thuốc lá nào lọt ra ngoài.
"Mình con mẹ nó chính là một thiên tài."
"Tê..."
【khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +167】
【khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Phổi khỏe mạnh +14; thân thể khỏe mạnh +13; thể chất +13; sức miễn dịch +15; răng trắng noãn +2; sinh dục năng lực +2...】
"Hô..."
"Một ngụm thuốc này phê thật, ngay cả năng lực sinh dục cũng tăng thêm."
【khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +170】
【khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +173】
"Đông! !"
【474㎏】
【võ giả đẳng cấp: 0.92】
【bình xét cấp bậc: Bất nhập lưu】
"Nói cách khác, thực lực trước mắt của mình chỉ là sắp bằng võ giả cấp 1. Xem như hiện tại tham gia thi đại học, đại học trọng điểm danh tiếng cũng có thể thi đậu."
Khóe miệng của hắn không nhịn được giương lên một chút.
"Còn có ba mươi ngày đâu, có thể có thể..."
...
Sau đó Trần Vũ lại khảo nghiệm sức bật, sự nhanh nhẹn, năng lực chịu đòn, tốc độ phản xạ vân vân và mây mây.
Thực lực tổng thể giống như thành tích vừa khảo nghiệm.
Chỉ bằng vào tố chất thân thể liền có thể đập vêu mồm những thằng học sinh khá giỏi ở lớp mười hai A hai.
Dùng tới khí kình, đều tính là ăn hiếp con nít.
"Cái phóng xạ này thật sự là thứ tốt à..."
Rời đi võ quán, trên đường trở lại cửa hàng thuốc lá, Trần Vũ mặc sức tưởng tượng 30 ngày sau, khi thi đại học thì nên như thế nào đại phát thần uy, nhảy lên bệ cửa sổ phòng ngủ ở tầng hai, xoay người đi vào.
Nhưng vừa rơi xuống đất, hắn liền mộng bức.
Chỉ thấy trên giường lớn, Kỳ tỷ mặc một bộ áo ngủ được điêu khắc bằng tơ, đang nằm một cách lười biếng, mảnh khảnh tay trái còn đang xóa sơn móng tay cho tay phải.
Trần Vũ: "..."
Hắn hốt hoảng xem xét trái phải, kém chút khóc.
Mẹ nó!
Vào lộn phòng...
"Cậu..." Kỳ tỷ đánh cái ắt xì, hơi ngửa đầu lên, trông có vẻ đầy đặn trắng nõn nà, nói: "Cậu là đến lái máy bay sao?"
Trần Vũ: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【tâm lý bị tổn thương: Tinh thần +5】
Kỳ tỷ: "Vậy còn chờ cái gì? Đến a!"
【tâm lý bị tổn thương: Tinh thần +7】
Kỳ tỷ: "Chẳng lẽ chị không đẹp sao?"
Trần Vũ: "Tỷ, em vào lộn phòng."
"Vào lộn phòng thì có thể hiểu được." Kỳ tỷ ngồi dậy, nhìn về phía cửa sổ: "Nhưng cậu giải thích một chút, tại sao lại muốn đi vào từ cửa sổ."
"Em... E hèm..." Trần Vũ khống chế mình tỉnh táo: "Sáng sớm em ra ngoài chạy bộ,
sợ vào bằng cửa chính thì sẽ làm phiền đến chị nên liền nghĩ nhảy vào bằng lối cửa sổ."
"Như vậy sao. Cậu cảm thấy chị sẽ tin sao?"
"Em..."
"Chị đương nhiên sẽ tin à." Kỳ tỷ bỗng nhiên lộ ra một khuôn mặt tươi cười, tiến lên vỗ vỗ bả vai của Trần Vũ: "Nhìn xem dọa đến cậu."
"Ha." Trần Vũ cười làm lành: "Hai cái cửa sổ, không có chú ý, liền nhảy sai."
"Về sau cậu có thể vào bằng cửa chính, phòng của chị cách âm rất tốt."
"Lần sau nhất định."
"Vậy cậu ra ngoài đi, lần sau nhắm chuẩn rồi mới nhảy."
"Tốt!" Trần Vũ giống như trốn rời đi.
Quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, Kỳ tỷ ánh mắt thâm thúy, không biết đang suy nghĩ cái gì...
...
Kiên trì cùng Kỳ tỷ một chỗ ăn xong bữa sáng, Trần Vũ nhanh chóng rửa sạch sẽ bát đũa, liền xuống lầu trông tiệm.
Khoảng mười giờ, Kỳ tỷ mới mặc áo khoác xuống lầu: "Tôi đi tìm trường học cho cậu."
Trần Vũ: "Vất vả vất vả, chị đi thong thả."
"Đúng rồi." Khi đi tới cửa, Kỳ tỷ quay đầu hỏi: "Nếu như hôm nay mấy cái trường trung học cũng không chấp nhận cậu thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn đi tìm ở những thành thị khác sao?"
"Nếu như tất cả đều không nhận... Lại nghĩ biện pháp đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được. Ân... Còn có..." Kỳ tỷ nhíu mày: "Tôi làm sao cảm giác... Cậu của ngày hôm nay khác rất nhiều so với hôm qua nhỉ?"
"Chắc là hôm nay em đã rửa mặt..."
"e mm mm... Em trai à, em có chút không đúng nha." Dứt lời, nàng nháy mắt mấy cái, liền đẩy cửa ra, chân mang lên giày cao gót rời đi.
Mà Trần Vũ thì ngồi ở sau quầy "Run lẩy bẩy."
"Người phụ nữ thật giống như rất khó lừa gạt..."
Thở dài, hắn móc ra ba ngàn nguyên tiền mặt ném vào rương thu ngân.
Sau đó, từ trong quầy lấy ra ba hộp Cáp Nhĩ Tân thuốc lá.
Thi đại học chỉ còn lại 30 ngày.
Vì có thể tận khả năng tăng lên thực lực, hắn chuẩn bị chơi lớn một chút.
Chỉ thấy Trần Vũ trốn vào góc chết của camera, đem một cái quầy chuyển hết thuốc lá đi, sau đó luồn đầu vào trong tủ, một lần rút ra mười điếu thuốc lá, dùng băng kéo dán chặt, toàn bộ nhét vào bên trong miệng.
"Lạch cạch."
Kèm theo một tiếng giòn vang, ngọn lửa của cái bật lửa dưới sự áp chế nặng nề của không khí từ từ cháy lên.
"Ầm ầm..."
Mười cái thuốc lá bị dẫn đốt.
hai tay Trần Vũ kéo một cái, cửa quầy thủy tinh liền kẹp trên cổ của hắn, bảo đảm không một tí khói thuốc lá nào lọt ra ngoài.
"Mình con mẹ nó chính là một thiên tài."
"Tê..."
【khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +167】
【khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Phổi khỏe mạnh +14; thân thể khỏe mạnh +13; thể chất +13; sức miễn dịch +15; răng trắng noãn +2; sinh dục năng lực +2...】
"Hô..."
"Một ngụm thuốc này phê thật, ngay cả năng lực sinh dục cũng tăng thêm."
【khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +170】
【khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +173】
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro