Cải Tạo Ông Chồng Phế Vật, Tôi Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ Năm 20 Tuổi
Chương 36
2024-11-14 00:29:34
Từ Đông Thăng chủ động lên tiếng: “Cha, con biết cha muốn nói gì, không cần nhắc lại nữa. Cha cứ yên tâm, vợ con và con cái con sẽ không phải chịu đói.”
Mẹ Từ định “hừ” một tiếng, nghĩ bụng không chịu làm thì lấy gì mà nuôi sống gia đình. Nhưng rồi bà bất ngờ khi nghe cậu con trai nói tiếp.
“Nhìn hai anh rồi, con và A Tuệ quyết định sau này mỗi năm sẽ đưa cho cha mẹ một trăm cân lương thực và 20 đồng, hoặc là trực tiếp gửi 50 đồng để cha mẹ tự mua lương. Mỗi năm sẽ tăng thêm 10 đồng nữa. Cha mẹ cứ chờ hưởng phúc đi.”
Đây là cách mà đêm qua Lâm Tuệ đã bàn bạc với anh, cảm thấy phù hợp làm khoản dưỡng già. Nghĩ cho xa, tiền sau này còn mất giá nữa.
Hai người anh không ai nhắc đến chuyện nuôi dưỡng cha mẹ, bởi vì bây giờ cha mẹ mới hơn năm mươi, sức khỏe vẫn tốt. Nhưng Lâm Tuệ cảm thấy, dù chia nhà, thì trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ vẫn phải gánh vác. Không thể đợi đến khi ông bà không làm nổi nữa, mình mới mở miệng bảo ai đó phụng dưỡng. Con cái chủ động làm tròn chữ hiếu thì cha mẹ mới yên lòng mà hưởng tuổi già.
Lâm Tuệ cũng không muốn làm anh chị bên nhà anh cả và anh hai bất mãn, nhưng chuyện hiếu thảo không phải là để ganh đua. Đơn giản thì cứ sòng phẳng một chút, nói thẳng ra bên ngoài cho dễ.
Quả nhiên, vừa nghe Từ Đông Thăng nói xong, mặt mũi chị dâu cả và chị dâu hai có hơi căng. Nhưng vào lúc này, các chị cũng không tiện lên tiếng.
Từ Quang Tông và Từ Diệu Tổ nhìn nhau, rồi cũng đồng ý:
“Ta thấy vậy là được.”
“Ta cũng không có vấn đề gì.”
Mẹ Từ trong lòng cảm thấy an ủi, rốt cuộc bà không uổng công nuôi mấy đứa con trai này.
“Các con có tấm lòng như vậy là tốt rồi. Mẹ và cha các con giờ vẫn còn khỏe, chuyện dưỡng lão sau này hẵng nói. Các con vừa mới ra riêng, lo mà ổn định trước đã, không cần vội vàng làm tròn chữ hiếu lúc này.”
Cha Từ cũng gật đầu, “Chuyện đó để sau rồi tính.”
Lâm Tuệ không nói gì thêm, vì dù sao đó cũng là chuyện của năm sau.
Chị dâu cả và chị dâu hai thở phào nhẹ nhõm. Chưa đứng đầu nhà thì chưa biết cái khó của chuyện lo toan đủ thứ. Nhà lão Tam thì hiện tại chưa có con, còn dư chút tiền, chứ nhà hai chị thì con cái đang tuổi ăn mà chưa thể làm được gì, sao mà có nổi nhiều tiền dưỡng lão như vậy? Thật là, muốn làm "đầu tàu" thì đừng lôi kéo người khác vào...
Mẹ Từ lấy ra mấy xấp tiền, đã chia sẵn, có cả tiền lẻ lẫn tiền chẵn, buộc lại bằng dây thun, mỗi nhà nhận một phần.
Sau khi xác nhận mọi thứ xong xuôi, ai nấy về phòng nghỉ ngơi, vì sáng hôm sau còn phải tiếp tục xây nhà.
Cuối thu nắng vẫn gay gắt, tháng mười rồi mà trời còn nóng không chịu nổi. Khi xây nhà thì còn có thể mặc áo lót hở tay, nhưng khi vào mùa thu hoạch ngô thì không xong rồi. Lá ngô sắc bén lắm, bất cẩn là bị cắt chảy máu ngay.
Trừ mấy đứa nhỏ còn bé, ngay cả Từ Quốc Hoa cũng xin nghỉ học để về giúp bẻ ngô. Cả nhà cùng ra đồng, ai cũng bận rộn tất bật.
Trong lúc đó, Từ Đông Thăng còn làm trò cười cho cả làng.
Cha Từ bảo anh gánh hai bao ngô từ đồng về, anh vừa gánh lên đã xiêu vẹo, đi không vững, lảo đảo dọc đường rồi ngã nhào xuống rãnh nước.
Lúc này cả làng đều đang bận rộn trên đồng, nhiều người nhìn thấy cảnh ấy, ai cũng cười phá lên, không nhịn được.
Mẹ Từ định “hừ” một tiếng, nghĩ bụng không chịu làm thì lấy gì mà nuôi sống gia đình. Nhưng rồi bà bất ngờ khi nghe cậu con trai nói tiếp.
“Nhìn hai anh rồi, con và A Tuệ quyết định sau này mỗi năm sẽ đưa cho cha mẹ một trăm cân lương thực và 20 đồng, hoặc là trực tiếp gửi 50 đồng để cha mẹ tự mua lương. Mỗi năm sẽ tăng thêm 10 đồng nữa. Cha mẹ cứ chờ hưởng phúc đi.”
Đây là cách mà đêm qua Lâm Tuệ đã bàn bạc với anh, cảm thấy phù hợp làm khoản dưỡng già. Nghĩ cho xa, tiền sau này còn mất giá nữa.
Hai người anh không ai nhắc đến chuyện nuôi dưỡng cha mẹ, bởi vì bây giờ cha mẹ mới hơn năm mươi, sức khỏe vẫn tốt. Nhưng Lâm Tuệ cảm thấy, dù chia nhà, thì trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ vẫn phải gánh vác. Không thể đợi đến khi ông bà không làm nổi nữa, mình mới mở miệng bảo ai đó phụng dưỡng. Con cái chủ động làm tròn chữ hiếu thì cha mẹ mới yên lòng mà hưởng tuổi già.
Lâm Tuệ cũng không muốn làm anh chị bên nhà anh cả và anh hai bất mãn, nhưng chuyện hiếu thảo không phải là để ganh đua. Đơn giản thì cứ sòng phẳng một chút, nói thẳng ra bên ngoài cho dễ.
Quả nhiên, vừa nghe Từ Đông Thăng nói xong, mặt mũi chị dâu cả và chị dâu hai có hơi căng. Nhưng vào lúc này, các chị cũng không tiện lên tiếng.
Từ Quang Tông và Từ Diệu Tổ nhìn nhau, rồi cũng đồng ý:
“Ta thấy vậy là được.”
“Ta cũng không có vấn đề gì.”
Mẹ Từ trong lòng cảm thấy an ủi, rốt cuộc bà không uổng công nuôi mấy đứa con trai này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Các con có tấm lòng như vậy là tốt rồi. Mẹ và cha các con giờ vẫn còn khỏe, chuyện dưỡng lão sau này hẵng nói. Các con vừa mới ra riêng, lo mà ổn định trước đã, không cần vội vàng làm tròn chữ hiếu lúc này.”
Cha Từ cũng gật đầu, “Chuyện đó để sau rồi tính.”
Lâm Tuệ không nói gì thêm, vì dù sao đó cũng là chuyện của năm sau.
Chị dâu cả và chị dâu hai thở phào nhẹ nhõm. Chưa đứng đầu nhà thì chưa biết cái khó của chuyện lo toan đủ thứ. Nhà lão Tam thì hiện tại chưa có con, còn dư chút tiền, chứ nhà hai chị thì con cái đang tuổi ăn mà chưa thể làm được gì, sao mà có nổi nhiều tiền dưỡng lão như vậy? Thật là, muốn làm "đầu tàu" thì đừng lôi kéo người khác vào...
Mẹ Từ lấy ra mấy xấp tiền, đã chia sẵn, có cả tiền lẻ lẫn tiền chẵn, buộc lại bằng dây thun, mỗi nhà nhận một phần.
Sau khi xác nhận mọi thứ xong xuôi, ai nấy về phòng nghỉ ngơi, vì sáng hôm sau còn phải tiếp tục xây nhà.
Cuối thu nắng vẫn gay gắt, tháng mười rồi mà trời còn nóng không chịu nổi. Khi xây nhà thì còn có thể mặc áo lót hở tay, nhưng khi vào mùa thu hoạch ngô thì không xong rồi. Lá ngô sắc bén lắm, bất cẩn là bị cắt chảy máu ngay.
Trừ mấy đứa nhỏ còn bé, ngay cả Từ Quốc Hoa cũng xin nghỉ học để về giúp bẻ ngô. Cả nhà cùng ra đồng, ai cũng bận rộn tất bật.
Trong lúc đó, Từ Đông Thăng còn làm trò cười cho cả làng.
Cha Từ bảo anh gánh hai bao ngô từ đồng về, anh vừa gánh lên đã xiêu vẹo, đi không vững, lảo đảo dọc đường rồi ngã nhào xuống rãnh nước.
Lúc này cả làng đều đang bận rộn trên đồng, nhiều người nhìn thấy cảnh ấy, ai cũng cười phá lên, không nhịn được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro