Cải Tạo Ông Chồng Phế Vật, Tôi Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ Năm 20 Tuổi

Chương 4

2024-11-14 00:29:34

Không biết mẹ chồng là chưa gọi anh ta, hay là gọi rồi mà vẫn chưa đánh thức nổi. Lâm Tuệ nghi ngờ khả năng thứ hai hơn.

Không tìm thấy khăn sạch, nàng tiện tay lau tay lên quần, rồi đi vào phòng.

Quả nhiên, trên giường vẫn thấy tên chồng lười của nàng đang ngủ chình ình ra đấy.

Nàng siết chặt nắm tay, định bụng đấm vào ngực hắn một cú, nhưng rồi lại nhịn xuống.

Đến gần mép giường, nàng lay lay hắn, giọng dịu dàng, “Mặt trời mọc ở đằng đông rồi, dậy đi thôi.”

Từ Đông Thăng mơ màng mở mắt, nhìn thấy vợ mình, liền nhếch môi muốn nhào tới ôm.

Lâm Tuệ đưa tay che mặt hắn lại, đẩy đầu hắn ra xa, nhăn mặt, “Chưa đánh răng mà đã hôi chết rồi. Mau dậy rửa mặt ăn cháo.”

Nói xong, nàng bước ra khỏi phòng.

Từ Đông Thăng “phịch” một cái ngã người nằm trở lại giường, chần chừ một lúc rồi mới gãi đầu ngồi dậy. Ra ngoài sân, anh ta chỉ vốc chút nước rửa qua mặt cho xong.

Khi hắn vào đến nhà chính thì bàn ăn đã chật kín người.

Nhà anh cả có hai trai một gái, nhà anh hai có một trai một gái. Tổng cộng năm đứa trẻ cộng với tám người lớn, cái bàn dài cũng ngồi không xuể. Chị dâu cả và chị dâu hai phải đứng lên lo cho bọn trẻ, thành ra không ngồi ăn được.

“Tam thúc, mau tới đây! Món dưa chua xào thịt vụn của tam thẩm ngon lắm!”

Cậu cháu trai chín tuổi, Từ Quốc Hoa, cầm đũa gắp dưa chua vào bát mình, mấy đứa nhỏ khác cũng dùng thìa nhỏ cắm cúi ăn.

Chị dâu hai bế con gái nhỏ trên tay, vừa đút cháo vừa cất giọng, “Thằng ba hôm nay dậy sớm nhỉ, quả nhiên có vợ rồi là khác, chứ ngày thường ngay cả bữa sáng cũng chẳng thèm ăn.”



Mẹ chồng liếc nàng một cái, sáng sớm đã đi tìm chuyện.

Lâm Tuệ múc cho Từ Đông Thăng một bát cháo, thêm mấy thìa dưa chua xào thịt vụn. Bàn ăn đông người, ai cũng phải tranh giành, nếu không nhanh tay thì ngay cả nước cháo cũng chẳng còn.

Thời buổi này có được bữa ăn chung thế này cũng tốt hơn trước kia nhiều, nhưng vẫn là không đủ no, nhà nào cũng vậy.

Từ Đông Thăng nhận bát cháo, thầm nghĩ vẫn là vợ mình chu đáo nhất.

Hắn không ngồi ăn cùng bàn, mà xoay người ra ngồi trên bậc cửa. Suốt bữa, hắn không hề nhìn đến chị dâu hai dù chỉ một lần.

Từ khi cô em dâu út vào nhà, chị dâu hai chưa từng nói được lời nào tử tế với hắn. Đàn bà lắm chuyện, hắn cũng chẳng thèm chấp.

Từ Quốc Hoa, tay dài nhất đám, dùng đũa bới bới trong đĩa dưa chua để tìm miếng thịt vụn, làm dưa chua rơi vãi khắp bàn.

Chị dâu cả lấy đũa gõ lên mu bàn tay nó, mắng, “Lục lọi cái gì mà lục lọi?! Cả đũa dính nước miếng của ngươi, ai còn muốn ăn? Còn làm rớt đầy bàn, phí của!”

Nhìn anh trai bị đánh, Từ Quốc Cường ha ha cười, nhưng cười xong lại làm cháo trong bát mình đổ ra, liền bị mẹ vỗ một cái vào gáy, “Ăn cho đàng hoàng!”

Trẻ con đông thì ồn ào, mỗi bữa ăn đều rộn ràng như vậy. Đợi lũ trẻ ăn xong chạy ra ngoài chơi, người lớn mới có thể ngồi xuống ăn yên tĩnh hơn.

Ăn xong bát cháo, Từ Đông Thăng cầm bát bỏ vào chậu, duỗi người một cái.

Hắn quay sang nói với vợ, “A Tuệ, ta ra ngoài một lát.”

Mà cái “một lát” của hắn, e là cả ngày. Hoặc là lên trấn dạo, hoặc là qua nhà mấy tên bạn thân chơi bài. Dù sao cũng không phải ở nhà làm việc đồng áng.

Chưa kịp để Lâm Tuệ đáp lời, cha chồng đã gọi với theo, “Buổi chiều về sớm đấy, chúng ta họp gia đình.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cải Tạo Ông Chồng Phế Vật, Tôi Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ Năm 20 Tuổi

Số ký tự: 0