Cải Tạo Ông Chồng Phế Vật, Tôi Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ Năm 20 Tuổi

Chương 50

2024-11-14 00:29:34

Lâm Tuệ nói với vẻ điềm nhiên, nửa câu đầu là thật, nửa câu sau cũng là thật, chỉ xem anh hiểu thế nào thôi.

Vài ngày sau, bà Trương vẫn còn nhớ cô. Thấy cô dẫn theo một người đàn ông, bà càng nhíu mày khó chịu.

“Bà Trương, đây là chồng cháu, tụi cháu mới cưới, lại mới tách hộ, cái gì cũng thiếu. Lần trước mượn đồ của bà, chia cho mấy người khác là hết sạch rồi.”

Thấy bà Trương còn đang do dự, Từ Đông Thăng liền phát huy tài ăn nói của mình. Anh cười duyên dáng, ai không biết rõ chắc cũng dễ bị vẻ mặt này đánh lừa.

“Bà ơi, lần trước vải vóc toàn để làm quần áo cho tôi, vợ tôi còn chưa có bộ nào. Bà xem, cô ấy xinh đẹp thế này, gả cho tôi mà chưa có nổi một bộ quần áo mới, tôi thấy mình đúng là thất bại quá.”

“Thằng nhóc này đúng là thương vợ,” bà Trương bật cười rồi cũng xiêu lòng, trên tay bà vừa có một ít hàng mới.

“Được rồi, thấy vợ chồng trẻ các ngươi không dễ dàng gì, lại vừa mới ra ở riêng, cho thêm các ngươi một ít cũng đúng thôi. Nhưng nhớ giữ mồm giữ miệng cho ta đấy.”

Từ Đông Thăng gật đầu lia lịa, thái độ cực kỳ ngoan ngoãn.

Lần này, bà Trương lấy ra vải vụn nhưng còn lành lặn hơn lần trước. Ngoài các màu phổ biến như xám, xanh, còn có cả màu vàng đất.

Lâm Tuệ chọn mỗi màu hai mét, còn mua thêm kim chỉ và hai cân bông để lót áo.

“Bà Trương, có len không ạ?”

“Len thì không nhiều lắm, chỉ có nửa cân thôi, giá 12 đồng.”

Giá này thật là làm người ta sững sờ!

Lâm Tuệ kinh ngạc, với 12 đồng đó có thể mua được ba cân bông lót. Với chiều cao 1 mét 6 của cô, để đan một cái áo len thì phải cần khoảng 1 cân 4 lạng len thô. Nếu muốn đan cho Từ Đông Thăng thì còn phải cần đến hai cân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô không do dự nữa, dù ngày lành cũng luyến tiếc mà mua món đồ đắt đỏ này, thà mua thêm hai cân bông lót để giữ ấm khi may áo bông. Dù sao, một lần mua bốn cân bông lót cũng là giới hạn của bà Trương, muốn nhiều hơn thì giá sẽ tăng thêm. Bà rất cẩn thận, không để ai từ chỗ bà mua rồi lại đi đầu cơ kiếm lời.

Tất cả những món đó tốn tổng cộng 17 đồng, bằng nửa tháng lương của một công nhân.

Dù bà Trương đã bán hàng lâu năm, cũng hiếm khi gặp người tiêu tiền mạnh tay như thế. Nhìn hai người mặc quần áo cũ vá chằng vá đụp, lại là dân quê, quả thật không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài.

Bà nghĩ thầm, đúng là bọn trẻ thời nay tiêu xài hoang phí.

Con gái bà cũng vậy, một tháng lương được 38 đồng mà dám tiêu đến 20 đồng cho quần áo…

Lâm Tuệ nhét hết đồ vào cái sọt lớn trên lưng Từ Đông Thăng, lấy một nắm cỏ che lại cẩn thận.

Khi đi ra khỏi ngõ nhỏ, Từ Đông Thăng vẫn không liếc nhìn về phía quán đánh bài kia một cái.

Lâm Tuệ tò mò hỏi, “Ngươi muốn vào đó đánh bài sao?”

Anh vươn vai, đáp, “Bây giờ thì không nghĩ đến. Ta không nghiện bài đâu, chỉ là ngày thường quá chán nên mới thấy đánh bài vui. Chỉ cần không phải làm việc, cái gì cũng thấy vui.”

Lâm Tuệ im lặng, đã hiểu, thật ra là anh quá lười.

Hai người về nhà khi trời chưa quá trưa, thấy Từ Quyên Quyên đang chơi nhảy ô vuông với mấy đứa em trước cửa. Nhìn thấy tam thúc tam thẩm, cô bé chạy lại truyền lời.

“chú ba, thím ba sáng nay bà nội có đến tìm hai người.”

“Tê…” Từ Đông Thăng không tự giác mà xoa xoa tai, cảm thấy tai lại nóng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cải Tạo Ông Chồng Phế Vật, Tôi Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ Năm 20 Tuổi

Số ký tự: 0