Im Lặng
Thỏ Mỹ
2024-08-01 00:28:50
Khi Trình Triệt quay trở lại lớp học thì tất cả mọi người đều dùng ánh mắt “Đúng là một người tàn nhẫn” mà nhìn cô. Cuộc hội thoại trong phòng giáo viên đã được lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Tất cả mọi người đều biết chuyện Lục Thời Duyên và Trình Triệt thường xuyên ở chung một chỗ. Nhưng không ai có thể ngờ rằng Lục Thời Duyên- khối băng vạn năm, người không cần nữ sắc, thậm chí còn làm ngơ trước sự theo đuổi của Giang Nhã lại có thể là người chủ động trong mối quan hệ đó!
Tên tuổi của Trình Triệt càng lúc càng đồn xa trong trường học. Ở trường, cô luôn thu được sự chú ý, hoặc nói trắng ra chính là ái mộ của những nam sinh khác, nhưng lại không một ai có thể khiến cô tâm thần kích động như Lục Thời Duyên.
Bởi vì Trình Gia Sâm mở rộng công việc kinh doanh đến thành phố G, thế nên Trình Triệt cũng buộc phải chuyển đến trường trung học Trường Phong. Trình Gia Sâm dự định để Trình Triệt tốt nghiệp cấp ba xong thì sẽ đưa cô ra nước ngoài du học. Trung học Trường Phong là trường được giới chuyên môn đánh giá rất cao, cô học ở trường này thì đến khi xét hồ sơ đi du học sẽ có lợi hơn rất nhiều.
Ban đầu Trình Triệt không muốn học ở ngôi trường này, nhưng sau khi nghe nói Lục Thời Duyên cũng học ở trường này thì cô đã vô cùng chờ mong. Ấn tượng hồi cấp hai anh để lại cho cô vô cùng chói mắt, đốt cháy trái tim cô, nồng cháy đến mức mấy năm sau cô cũng không thể nào quên được.
Anh chẳng khác nào ánh trăng sáng trong lòng cô, chỉ cần nhớ lại cũng khiến cô bồi hồi.
Gặp lại nhau sau một thời gian dài vắng bóng như vậy, nhưng Trình Triệt vẫn cứ rung động.
Nhưng Trình Triệt cũng yêu bản thân mình, cô không muốn mình bước chín mươi chín bước, còn dư lại một bước để cho Lục Thời Duyên quyết định có nên đi hay không.
Nhiều lắm thì cô sẽ bước một bước đầu tiên, sau đó sẽ đứng đợi đối phương tình nguyện chạy tới phía mình. Từ nhỏ đã được chứng kiến cuộc bi kịch hôn nhân của Trình Vân Hoa và cha cô, trái tim non nớt của Trình Triệt đã trở nên vô cùng bảo thủ. Tất cả mọi chuyện cô đều nghĩ đến chuyện bảo vệ mình trước tiên, cô nhất định không được giống như mẹ mình, tùy tiện như vậy.
Đến giờ tự học buổi tối, Trình Triệt đang làm bài tập thì điện thoại bỗng nhiên rung lên. Cô cố gắng không để ý đến nó, chờ khi nào tan học mới mở điện thoại ra xem.
Là tin nhắn của Lục Thời Duyên.
“Lần này em nợ anh, nhớ trả lại.”
Trình Triệt nhớ tới lần trước anh bảo “Lấy thân báo đáp”, nên cũng ăn miếng trả miếng:
“Dịch vụ nữ sinh xinh đẹp rất sẵn lòng được phục vụ quý khách, niềm vui của quý khách chính là niềm hạnh phúc của chúng tôi.”
Lục Thời Duyên im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ nhắn lại hai chữ:
“Ra đây.”
Sao tự nhiên lại tức giận rồi? Trình Triệt đặt điện thoại xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài phòng học. Lục Thời Duyên dựa vào tường, khoanh tay đứng yên tại đó. Gương mặt tuấn tú mặc dù đứng trong bóng tối cũng vô cùng nổi bật.
Người này không hiểu nghĩa của từ khiêm tốn à?
Trình Triệt vội vàng lôi anh sang một bên: “Thầy Trương thường xuyên đi ngang qua đây đấy, anh đã hứa là không bám theo em nữa cơ mà, đừng có lộ liễu quá như thế này.”
Lục Thời Duyên bị cô đẩy đến cuối hành lang: “Thầy Trương không tới đâu, ông ấy và chủ nhiệm lớp anh đã cùng nhau ra ngoài uống rượu... Nếu như ông ấy muốn nói chuyện với em lần nữa thì em cứ bảo với ông ấy là tất cả máy tính của trường này đều do ông ngoại em tài trợ là được.” Lục Thời Duyên vẫn còn chưa nhận ra tình thế xấu hổ, còn bất mãn nói.
“Ôi chao, nghe cách của vị công tử này này!” Trình Triệt châm chọc, kéo anh đi: “Thiếu gia, ngài đến đây có việc gì thế? Hôm nay tệ xá đóng cửa rồi, nếu muốn phục vụ thì phải trả thêm tiền.”
Lục Thời Duyên nhếch môi, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như vực sâu muôn trượng: “Có chút chuyện nhỏ, nói xong sẽ đi ngay.”
“Vậy anh nói luôn đi.” Trình Triệt vừa đi vừa nhìn xung quanh, chỉ sợ Trương Khải Văn bỗng nhiên từ đâu chui ra.
Im lặng.
Trình Triệt trợn tròn hai mắt.
Im lặng.
Cô đang định lên tiếng.
“Trình Triệt, làm bạn gái của anh.”
Giọng điều của anh không hề gợn sóng, Trình Triệt nhất thời còn tưởng mình nghe sai.
“...?”
“Hả? Em không nghe thấy à?” Lục Thời Duyên tiến lên thêm một bước, chống hai tay lên tường, bao vây Trình Triệt trong lòng mình: “Làm bạn gái của anh.”
“Sao anh đột nhiên lại nói những lời này...” Trình Triệt ngẩng đầu lắp bắp, mái tóc cô bị gió thổi tung lên, trông vô cùng dịu dàng.
Lục Thời Duyên suy nghĩ một chút: “Hôm nay anh nhập vai quá sâu, tìm được cảm giác rồi.”
Trình Triệt cúi đầu, không biết nên nói gì.
Giờ đến lượt cô im lặng.
Lục Thời Duyên kiên nhẫn chờ cô.
“Anh thích em à?” Trình Triệt đột nhiên hỏi như thế.
Lục Thời Duyên không nhịn được: “Hỏi vớ vẩn, nếu không thì lần đầu tiên em hôn anh anh đã đẩy em ra rồi.”
Giọng nói của anh văng vẳng bên tai cô.
Trình Triệt cúi đầu trầm mặc.
Lục Thời Duyên nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên: “Dũng khí trước đây quyến rũ anh đi đâu hết rồi?”
Trình Triệt lẩm bẩm: “Lúc đó anh cũng không nói chuyện tình cảm...”
“Thì bây giờ anh nói, thế nào?”
“Em... Không biết...
Lục Thời Duyên nhìn sâu vào mắt cô: “Em sợ?”
Trình Triệt vô thức gật đầu.
Chuông tan học vang lên, giống như đang ép cô đưa ra quyết định.
“Anh biết em nhát gan, sợ bị tổn thương, không có cảm giác an toàn.” Lục Thời Duyên vuốt ve đôi môi cô, từ từ nói: “Trình Triệt, anh không muốn nói những lời này... nhưng bây giờ có vẻ như không nói không được. Em muốn làm gì cũng được, trời có sập xuống cũng có anh chống đỡ.”
Trái tim Trình Triệt run lên.
Rõ ràng hai người đã từng tiếp xúc thân mật, nhưng lúc này những lời nói của anh vẫn khiến cô run lên.
Cô rất không hiểu phong tình mà hỏi một câu: “Lỡ như em ngoại tình thì sao?”
Lục Thời Duyên liếc cô một cái: “Cứ ngoại tình đi, em gặp được những người khác rồi mới biết anh tốt thế nào.”
Trình Triệt nhào tới, ôm lấy cổ anh: “Anh Lục...”
Lục Thời Duyên vỗ mông cô, thấp giọng nói: “Mau trở về thôi, bạn gái của anh, kỳ thi tiếp theo anh sẽ không để em đứng thứ nhất nữa đâu.”
Tất cả mọi người đều biết chuyện Lục Thời Duyên và Trình Triệt thường xuyên ở chung một chỗ. Nhưng không ai có thể ngờ rằng Lục Thời Duyên- khối băng vạn năm, người không cần nữ sắc, thậm chí còn làm ngơ trước sự theo đuổi của Giang Nhã lại có thể là người chủ động trong mối quan hệ đó!
Tên tuổi của Trình Triệt càng lúc càng đồn xa trong trường học. Ở trường, cô luôn thu được sự chú ý, hoặc nói trắng ra chính là ái mộ của những nam sinh khác, nhưng lại không một ai có thể khiến cô tâm thần kích động như Lục Thời Duyên.
Bởi vì Trình Gia Sâm mở rộng công việc kinh doanh đến thành phố G, thế nên Trình Triệt cũng buộc phải chuyển đến trường trung học Trường Phong. Trình Gia Sâm dự định để Trình Triệt tốt nghiệp cấp ba xong thì sẽ đưa cô ra nước ngoài du học. Trung học Trường Phong là trường được giới chuyên môn đánh giá rất cao, cô học ở trường này thì đến khi xét hồ sơ đi du học sẽ có lợi hơn rất nhiều.
Ban đầu Trình Triệt không muốn học ở ngôi trường này, nhưng sau khi nghe nói Lục Thời Duyên cũng học ở trường này thì cô đã vô cùng chờ mong. Ấn tượng hồi cấp hai anh để lại cho cô vô cùng chói mắt, đốt cháy trái tim cô, nồng cháy đến mức mấy năm sau cô cũng không thể nào quên được.
Anh chẳng khác nào ánh trăng sáng trong lòng cô, chỉ cần nhớ lại cũng khiến cô bồi hồi.
Gặp lại nhau sau một thời gian dài vắng bóng như vậy, nhưng Trình Triệt vẫn cứ rung động.
Nhưng Trình Triệt cũng yêu bản thân mình, cô không muốn mình bước chín mươi chín bước, còn dư lại một bước để cho Lục Thời Duyên quyết định có nên đi hay không.
Nhiều lắm thì cô sẽ bước một bước đầu tiên, sau đó sẽ đứng đợi đối phương tình nguyện chạy tới phía mình. Từ nhỏ đã được chứng kiến cuộc bi kịch hôn nhân của Trình Vân Hoa và cha cô, trái tim non nớt của Trình Triệt đã trở nên vô cùng bảo thủ. Tất cả mọi chuyện cô đều nghĩ đến chuyện bảo vệ mình trước tiên, cô nhất định không được giống như mẹ mình, tùy tiện như vậy.
Đến giờ tự học buổi tối, Trình Triệt đang làm bài tập thì điện thoại bỗng nhiên rung lên. Cô cố gắng không để ý đến nó, chờ khi nào tan học mới mở điện thoại ra xem.
Là tin nhắn của Lục Thời Duyên.
“Lần này em nợ anh, nhớ trả lại.”
Trình Triệt nhớ tới lần trước anh bảo “Lấy thân báo đáp”, nên cũng ăn miếng trả miếng:
“Dịch vụ nữ sinh xinh đẹp rất sẵn lòng được phục vụ quý khách, niềm vui của quý khách chính là niềm hạnh phúc của chúng tôi.”
Lục Thời Duyên im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ nhắn lại hai chữ:
“Ra đây.”
Sao tự nhiên lại tức giận rồi? Trình Triệt đặt điện thoại xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài phòng học. Lục Thời Duyên dựa vào tường, khoanh tay đứng yên tại đó. Gương mặt tuấn tú mặc dù đứng trong bóng tối cũng vô cùng nổi bật.
Người này không hiểu nghĩa của từ khiêm tốn à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Triệt vội vàng lôi anh sang một bên: “Thầy Trương thường xuyên đi ngang qua đây đấy, anh đã hứa là không bám theo em nữa cơ mà, đừng có lộ liễu quá như thế này.”
Lục Thời Duyên bị cô đẩy đến cuối hành lang: “Thầy Trương không tới đâu, ông ấy và chủ nhiệm lớp anh đã cùng nhau ra ngoài uống rượu... Nếu như ông ấy muốn nói chuyện với em lần nữa thì em cứ bảo với ông ấy là tất cả máy tính của trường này đều do ông ngoại em tài trợ là được.” Lục Thời Duyên vẫn còn chưa nhận ra tình thế xấu hổ, còn bất mãn nói.
“Ôi chao, nghe cách của vị công tử này này!” Trình Triệt châm chọc, kéo anh đi: “Thiếu gia, ngài đến đây có việc gì thế? Hôm nay tệ xá đóng cửa rồi, nếu muốn phục vụ thì phải trả thêm tiền.”
Lục Thời Duyên nhếch môi, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như vực sâu muôn trượng: “Có chút chuyện nhỏ, nói xong sẽ đi ngay.”
“Vậy anh nói luôn đi.” Trình Triệt vừa đi vừa nhìn xung quanh, chỉ sợ Trương Khải Văn bỗng nhiên từ đâu chui ra.
Im lặng.
Trình Triệt trợn tròn hai mắt.
Im lặng.
Cô đang định lên tiếng.
“Trình Triệt, làm bạn gái của anh.”
Giọng điều của anh không hề gợn sóng, Trình Triệt nhất thời còn tưởng mình nghe sai.
“...?”
“Hả? Em không nghe thấy à?” Lục Thời Duyên tiến lên thêm một bước, chống hai tay lên tường, bao vây Trình Triệt trong lòng mình: “Làm bạn gái của anh.”
“Sao anh đột nhiên lại nói những lời này...” Trình Triệt ngẩng đầu lắp bắp, mái tóc cô bị gió thổi tung lên, trông vô cùng dịu dàng.
Lục Thời Duyên suy nghĩ một chút: “Hôm nay anh nhập vai quá sâu, tìm được cảm giác rồi.”
Trình Triệt cúi đầu, không biết nên nói gì.
Giờ đến lượt cô im lặng.
Lục Thời Duyên kiên nhẫn chờ cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh thích em à?” Trình Triệt đột nhiên hỏi như thế.
Lục Thời Duyên không nhịn được: “Hỏi vớ vẩn, nếu không thì lần đầu tiên em hôn anh anh đã đẩy em ra rồi.”
Giọng nói của anh văng vẳng bên tai cô.
Trình Triệt cúi đầu trầm mặc.
Lục Thời Duyên nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên: “Dũng khí trước đây quyến rũ anh đi đâu hết rồi?”
Trình Triệt lẩm bẩm: “Lúc đó anh cũng không nói chuyện tình cảm...”
“Thì bây giờ anh nói, thế nào?”
“Em... Không biết...
Lục Thời Duyên nhìn sâu vào mắt cô: “Em sợ?”
Trình Triệt vô thức gật đầu.
Chuông tan học vang lên, giống như đang ép cô đưa ra quyết định.
“Anh biết em nhát gan, sợ bị tổn thương, không có cảm giác an toàn.” Lục Thời Duyên vuốt ve đôi môi cô, từ từ nói: “Trình Triệt, anh không muốn nói những lời này... nhưng bây giờ có vẻ như không nói không được. Em muốn làm gì cũng được, trời có sập xuống cũng có anh chống đỡ.”
Trái tim Trình Triệt run lên.
Rõ ràng hai người đã từng tiếp xúc thân mật, nhưng lúc này những lời nói của anh vẫn khiến cô run lên.
Cô rất không hiểu phong tình mà hỏi một câu: “Lỡ như em ngoại tình thì sao?”
Lục Thời Duyên liếc cô một cái: “Cứ ngoại tình đi, em gặp được những người khác rồi mới biết anh tốt thế nào.”
Trình Triệt nhào tới, ôm lấy cổ anh: “Anh Lục...”
Lục Thời Duyên vỗ mông cô, thấp giọng nói: “Mau trở về thôi, bạn gái của anh, kỳ thi tiếp theo anh sẽ không để em đứng thứ nhất nữa đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro