Anh Trai
Thỏ Mỹ
2024-08-01 00:28:50
Sau khi tan học, Lục Thời Duyên lại đứng ở ngoài cổng trường chờ Trình Triệt đi ra.
Chu Tử Hiên nhìn thấy anh thì đi tới hỏi: “Về chung không?”
Lục Thời Duyên mặt không đổi sắc từ chối: “Không đâu, tôi đang đợi người, cậu đừng có quấy rầy.”
Chu Tử Hiên nghe thấy thế thì ghen tị: “Hừ, show ân ái cho ai xem chứ?” Anh ta vừa mắng vừa giơ ngón giữa lên với Lục Thời Duyên, sau đó nghênh ngang đi trước.
Anh ta vẫn nhớ trước đây Lục Thời Duyên đã từng nhờ anh ta xâm nhập vào hệ thống quản lý giáo dục của nhà trường để tìm hiểu mọi thông tin về Trình Triệt. Tất cả mọi thông tin đều được ghi chép vô cùng cẩn thận, thậm chí ngay cả chuyện cô từng đạt giải nhì cuộc thi vẽ tranh thiếu nhi toàn quốc cũng có thể điều tra ra được.
Nói mới thấy Lục Thời Duyên đúng là một người kỳ lạ, một mặt âm thầm điều tra mọi thông tin về cô, một mặt lại giả vờ dè dặt trước sự chủ động của cô.
“Mệt mỏi, đúng là nghĩ một đằng làm một nẻo.” Chu Tử Hiên chế nhạo Lục Thời Duyên, Lục Thời Duyên mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không để ý.
Trình Triệt luôn luôn về muộn, Lục Thời Duyên cũng không vội.
Anh đứng dưới một gốc cây cách đó không xa, đốt một điếu thuốc. Bóng cây um tùm che khuất một nửa gương mặt của anh, dưới ánh đèn đường mở nhạt, chỉ có thể nhìn thấy tàn thuốc lập lòe giữa kẽ tay.
Cuối cùng Trình Triệt cũng đi ra. Cô đứng ở trước cổng, khoác áo được cởi ra quấn lên cánh tay, tóc cũng buộc hờ hững để lộ ra gò má phúng phính. Mấy tài xế taxi đi qua cô đều bấm còi, Trình Triệt ngẩng đầu lên, chậm rãi đi về phía một chiếc xe.
Lục Thời Duyên cũng không đi tới, yên lặng nhìn cô lên xe.
“Đang đợi Trình Triệt sao?”
Giang Nhã đứng bên cạnh anh, nhẹ nhàng ôn nhu hỏi.
Lục Thời Duyên liếc mắt nhìn cô ta một cái, chỉ “Ừ” một câu.
Khói thuốc lượn lờ, ánh mắt của anh vô cùng lạnh lùng và quạnh quẽ.
“Sợ em gây rắc rối cho cô ta sao?” Giang Nhã hừ lạnh một tiếng: “Em chỉ tìm cô ta gây chút khó dễ thôi, chứ em không phải loại người bỉ ổi như vậy.”
Lục Thời Duyên chữ quý hơn vàng, lời ít mà ý nhiều: “Tô Duy.”
Lúc này Giang Nhã mới nhớ tới nam sinh nói năng ngọt xớt, ánh mắt quỷ dị kia.
Lục Thời Duyên lại lạnh lùng bồi thêm một câu: “Đương nhiên, cho dù cô có muốn gây phiền phức cho cô ấy thì cũng chưa chắc đã thành công.”
Giang Nhã nhìn gò má của anh, bỗng nhiên nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Trông anh như thế này... Thực sự rất giống chú Lục Hoài Viễn.”
Sắc mặt Lục Hoài Viễn vô cùng bình tĩnh: “Ông ấy là cha tôi, tất nhiên tôi giống ông ấy rồi.”
Giang Nhã hứng thú hỏi: “Vậy thì mẫu người phụ nữ yêu thích cũng giống nhau?”
Lục Thời Duyên phun ra một ngụm khói, dập tắt tàn thuốc, lẳng lặng nhìn Giang Nhã.
“Mẹ cô cũng có tên gọi khác là bạn tình à?”
Lời nói sắc bén như lưỡi dao.
Nhưng Giang Nhã lại không hề khó chịu, cô ta bước tới bên cạnh Lục Thời Duyên, ánh mắt rực rỡ như có lửa: “Chú Lục Hoài Viễn đã về từ tuần trước rồi, về là tới chỗ mẹ em.”
Lục Thời Duyên mím chặt môi.
Cô ta nhìn biểu cảm của Lục Thời Duyên thì nói tiếp: “Bây giờ chú ấy đã về nhà chưa? Nếu chưa thì chắc là vẫn đang ở chỗ mẹ em rồi cũng nên.”
Chỉ trong chốc lát, Lục Thời Duyên đã khôi phục lại như bình thường: “Bà ta đã hứa không làm gì cả.”
“Đúng thế, hơn nữa mẹ em cũng chẳng cần gì.” Giang Nhã nói tiếp: “Chú Lục Hoài Viễn cho bà ấy một ngôi nhà, cũng cho bà ấy đủ tiền để nửa đời sau sống không cần phải lo nghĩ.”
Lục Thời Duyên nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói rõ ràng từng chữ: “Cô có biết, ở cấp bậc này của ông ấy, nếu như bị người ta điều tra ra có vấn đề về tác phong thì sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào không?”
“Em biết.” Giang Nhã thản nhiên nói: “Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến em chứ? Chú ấy không ly hôn với mẹ anh, không chịu kết hôn với mẹ em.”
Lục Thời Duyên nhìn cô ta một cái thật sâu, rồi xoay người rời đi.
Giang Nhã vươn tay nắm lấy cánh tay anh, cười khổ: “Em cứ tưởng phải làm mọi chuyện để tách hai người đó ra thì chúng ta mới có thể... Nhưng xem tình hình hiện tại thì... Xét theo bối phận, có phải là em cũng nên gọi anh một tiếng anh trai không?”
“Tôi sợ mình không có vinh hạnh này.” Lục Thời Duyên cười cười, gỡ tay cô ta ra, gằn từng chữ: “Đừng làm tổn thương mẹ của tôi, đây là điểm mấu chốt.”
Cha của anh... Được ông cụ Lục chống lưng, con đường sự nghiệp phải nói là tiền đồ vô hạn. Nhưng ông ta lại cặp kè với thư ký cũ của mình, người thư kỹ cũ này còn dẫn theo một đứa con gái.
Ông ta thậm chí còn tặng người thư ký đó một ngôi nhà.
Trong đầu Lục Thời Duyên đột nhiên hiện lên hình ảnh kinh tởm kia
Cha của anh vùi mặt vào cổ người phụ nữ đó, người phụ nữ này có phong thái quyến rũ, khẽ đá lông nheo với cha anh, trông hai người vô cùng tình tứ.
Lục Thời Duyên siết chặt hai nắm tay, trốn ở phía sau hành lang, không dám chạy ra. Anh cũng muốn xông ra, nhưng vừa bước được nửa bước lại dừng lại, không muốn xé rách lớp mặt nạ của cha mình.
Nếu như xông ra ngoài thì không biết mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào.
Lục Hoài Viễn từng là người mà Lục Thời Duyên tôn kính nhất. Ông ta dạy anh tất cả mọi việc, dạy anh học hành, dạy anh chính trực đối đãi với mọi việc, dạy anh luân thường đạo lý, dạy anh lễ nghi, dạy anh hiếu thảo.
Sau khi nhìn thấy được bộ mặt thật của cha mình, Lục Thời Duyên còn học thêm được cả việc ngủ trang. Đây cũng là điều cuối cùng mà anh học được từ cha mình.
Anh biết tại sao mẹ của mình lại thua.
Các tiểu thư từ nhỏ đã được nuôi dưỡng vô cùng nghiêm túc, những hành động giống như liếc mắt đưa tình mãi mãi sẽ không bao giờ xuất hiện trên gương mặt của mẹ anh.
Khi Lục Thời Duyên về nhà, phòng khách trống rỗng không một bóng người, phòng bếp lạnh lẽo không có mùi khói lửa thức ăn.
Anh bước tới thư phòng, nhẹ nhàng mở cửa.
Quả nhiên, mẹ anh đang ngồi trong phòng luyện chữ, đoan đoan chính chính.
Nhìn thấy Lục Thời Duyên thì bà lập tức vẫy tay gọi anh lại: “Nào, con trai, con xem chữ của mẹ viết thế nào.”
Lục Thời Duyên đi tới trước bàn, trên trang giấy là những hàng chữ ngay ngắn thẳng hàng, mẹ anh đang viết bài [Xích Bích Phú] của Tô Thức, bên dưới còn có lời đề từ: Thẩm Hợp Quân thư vu thính phong các.
Lục Thời Duyên nhìn thoáng qua một chút, sau đó lười biếng tán thưởng: “Không tồi, có một nửa phong thái của con.”
Bà đứng dậy, mỉm cười đuổi Lục Thời Duyên: “Lại ăn nói linh tinh, con mau đi tìm một cái khung để mẹ đóng khung treo bức thư pháp này lên. Để cho cha con nhìn thấy, thế nào mới gọi là nghệ thuật chân chính.”
Lục Thời Duyên gật đầu, nhanh chóng bước ra ngoài.
Anh thở phào một hơi, thật may mẹ anh vẫn không phát hiện ra.
Đến tận khi về nhà rồi mà tim Trình Triệt vẫn đập thình thịch. Trình Vân Hoa gọi cô xuống ăn hoa quả mà cô cũng không xuống.
Tin nhắn vẫn chỉ dừng lại ở hai chữ “Ra đây”, Lục Thời Duyên không gửi thêm tin nhắn nào, anh cũng không cập nhật trạng thái mới ở vòng bạn bè.
Không biết tại sao lòng cô cứ thấp thỏm không yên, Trình Triệt đành phải ngồi vào bàn học, cầm một tờ đề tiếng Anh bắt đầu cắm cúi làm.
Chu Tử Hiên nhìn thấy anh thì đi tới hỏi: “Về chung không?”
Lục Thời Duyên mặt không đổi sắc từ chối: “Không đâu, tôi đang đợi người, cậu đừng có quấy rầy.”
Chu Tử Hiên nghe thấy thế thì ghen tị: “Hừ, show ân ái cho ai xem chứ?” Anh ta vừa mắng vừa giơ ngón giữa lên với Lục Thời Duyên, sau đó nghênh ngang đi trước.
Anh ta vẫn nhớ trước đây Lục Thời Duyên đã từng nhờ anh ta xâm nhập vào hệ thống quản lý giáo dục của nhà trường để tìm hiểu mọi thông tin về Trình Triệt. Tất cả mọi thông tin đều được ghi chép vô cùng cẩn thận, thậm chí ngay cả chuyện cô từng đạt giải nhì cuộc thi vẽ tranh thiếu nhi toàn quốc cũng có thể điều tra ra được.
Nói mới thấy Lục Thời Duyên đúng là một người kỳ lạ, một mặt âm thầm điều tra mọi thông tin về cô, một mặt lại giả vờ dè dặt trước sự chủ động của cô.
“Mệt mỏi, đúng là nghĩ một đằng làm một nẻo.” Chu Tử Hiên chế nhạo Lục Thời Duyên, Lục Thời Duyên mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không để ý.
Trình Triệt luôn luôn về muộn, Lục Thời Duyên cũng không vội.
Anh đứng dưới một gốc cây cách đó không xa, đốt một điếu thuốc. Bóng cây um tùm che khuất một nửa gương mặt của anh, dưới ánh đèn đường mở nhạt, chỉ có thể nhìn thấy tàn thuốc lập lòe giữa kẽ tay.
Cuối cùng Trình Triệt cũng đi ra. Cô đứng ở trước cổng, khoác áo được cởi ra quấn lên cánh tay, tóc cũng buộc hờ hững để lộ ra gò má phúng phính. Mấy tài xế taxi đi qua cô đều bấm còi, Trình Triệt ngẩng đầu lên, chậm rãi đi về phía một chiếc xe.
Lục Thời Duyên cũng không đi tới, yên lặng nhìn cô lên xe.
“Đang đợi Trình Triệt sao?”
Giang Nhã đứng bên cạnh anh, nhẹ nhàng ôn nhu hỏi.
Lục Thời Duyên liếc mắt nhìn cô ta một cái, chỉ “Ừ” một câu.
Khói thuốc lượn lờ, ánh mắt của anh vô cùng lạnh lùng và quạnh quẽ.
“Sợ em gây rắc rối cho cô ta sao?” Giang Nhã hừ lạnh một tiếng: “Em chỉ tìm cô ta gây chút khó dễ thôi, chứ em không phải loại người bỉ ổi như vậy.”
Lục Thời Duyên chữ quý hơn vàng, lời ít mà ý nhiều: “Tô Duy.”
Lúc này Giang Nhã mới nhớ tới nam sinh nói năng ngọt xớt, ánh mắt quỷ dị kia.
Lục Thời Duyên lại lạnh lùng bồi thêm một câu: “Đương nhiên, cho dù cô có muốn gây phiền phức cho cô ấy thì cũng chưa chắc đã thành công.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Nhã nhìn gò má của anh, bỗng nhiên nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Trông anh như thế này... Thực sự rất giống chú Lục Hoài Viễn.”
Sắc mặt Lục Hoài Viễn vô cùng bình tĩnh: “Ông ấy là cha tôi, tất nhiên tôi giống ông ấy rồi.”
Giang Nhã hứng thú hỏi: “Vậy thì mẫu người phụ nữ yêu thích cũng giống nhau?”
Lục Thời Duyên phun ra một ngụm khói, dập tắt tàn thuốc, lẳng lặng nhìn Giang Nhã.
“Mẹ cô cũng có tên gọi khác là bạn tình à?”
Lời nói sắc bén như lưỡi dao.
Nhưng Giang Nhã lại không hề khó chịu, cô ta bước tới bên cạnh Lục Thời Duyên, ánh mắt rực rỡ như có lửa: “Chú Lục Hoài Viễn đã về từ tuần trước rồi, về là tới chỗ mẹ em.”
Lục Thời Duyên mím chặt môi.
Cô ta nhìn biểu cảm của Lục Thời Duyên thì nói tiếp: “Bây giờ chú ấy đã về nhà chưa? Nếu chưa thì chắc là vẫn đang ở chỗ mẹ em rồi cũng nên.”
Chỉ trong chốc lát, Lục Thời Duyên đã khôi phục lại như bình thường: “Bà ta đã hứa không làm gì cả.”
“Đúng thế, hơn nữa mẹ em cũng chẳng cần gì.” Giang Nhã nói tiếp: “Chú Lục Hoài Viễn cho bà ấy một ngôi nhà, cũng cho bà ấy đủ tiền để nửa đời sau sống không cần phải lo nghĩ.”
Lục Thời Duyên nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói rõ ràng từng chữ: “Cô có biết, ở cấp bậc này của ông ấy, nếu như bị người ta điều tra ra có vấn đề về tác phong thì sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào không?”
“Em biết.” Giang Nhã thản nhiên nói: “Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến em chứ? Chú ấy không ly hôn với mẹ anh, không chịu kết hôn với mẹ em.”
Lục Thời Duyên nhìn cô ta một cái thật sâu, rồi xoay người rời đi.
Giang Nhã vươn tay nắm lấy cánh tay anh, cười khổ: “Em cứ tưởng phải làm mọi chuyện để tách hai người đó ra thì chúng ta mới có thể... Nhưng xem tình hình hiện tại thì... Xét theo bối phận, có phải là em cũng nên gọi anh một tiếng anh trai không?”
“Tôi sợ mình không có vinh hạnh này.” Lục Thời Duyên cười cười, gỡ tay cô ta ra, gằn từng chữ: “Đừng làm tổn thương mẹ của tôi, đây là điểm mấu chốt.”
Cha của anh... Được ông cụ Lục chống lưng, con đường sự nghiệp phải nói là tiền đồ vô hạn. Nhưng ông ta lại cặp kè với thư ký cũ của mình, người thư kỹ cũ này còn dẫn theo một đứa con gái.
Ông ta thậm chí còn tặng người thư ký đó một ngôi nhà.
Trong đầu Lục Thời Duyên đột nhiên hiện lên hình ảnh kinh tởm kia
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cha của anh vùi mặt vào cổ người phụ nữ đó, người phụ nữ này có phong thái quyến rũ, khẽ đá lông nheo với cha anh, trông hai người vô cùng tình tứ.
Lục Thời Duyên siết chặt hai nắm tay, trốn ở phía sau hành lang, không dám chạy ra. Anh cũng muốn xông ra, nhưng vừa bước được nửa bước lại dừng lại, không muốn xé rách lớp mặt nạ của cha mình.
Nếu như xông ra ngoài thì không biết mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào.
Lục Hoài Viễn từng là người mà Lục Thời Duyên tôn kính nhất. Ông ta dạy anh tất cả mọi việc, dạy anh học hành, dạy anh chính trực đối đãi với mọi việc, dạy anh luân thường đạo lý, dạy anh lễ nghi, dạy anh hiếu thảo.
Sau khi nhìn thấy được bộ mặt thật của cha mình, Lục Thời Duyên còn học thêm được cả việc ngủ trang. Đây cũng là điều cuối cùng mà anh học được từ cha mình.
Anh biết tại sao mẹ của mình lại thua.
Các tiểu thư từ nhỏ đã được nuôi dưỡng vô cùng nghiêm túc, những hành động giống như liếc mắt đưa tình mãi mãi sẽ không bao giờ xuất hiện trên gương mặt của mẹ anh.
Khi Lục Thời Duyên về nhà, phòng khách trống rỗng không một bóng người, phòng bếp lạnh lẽo không có mùi khói lửa thức ăn.
Anh bước tới thư phòng, nhẹ nhàng mở cửa.
Quả nhiên, mẹ anh đang ngồi trong phòng luyện chữ, đoan đoan chính chính.
Nhìn thấy Lục Thời Duyên thì bà lập tức vẫy tay gọi anh lại: “Nào, con trai, con xem chữ của mẹ viết thế nào.”
Lục Thời Duyên đi tới trước bàn, trên trang giấy là những hàng chữ ngay ngắn thẳng hàng, mẹ anh đang viết bài [Xích Bích Phú] của Tô Thức, bên dưới còn có lời đề từ: Thẩm Hợp Quân thư vu thính phong các.
Lục Thời Duyên nhìn thoáng qua một chút, sau đó lười biếng tán thưởng: “Không tồi, có một nửa phong thái của con.”
Bà đứng dậy, mỉm cười đuổi Lục Thời Duyên: “Lại ăn nói linh tinh, con mau đi tìm một cái khung để mẹ đóng khung treo bức thư pháp này lên. Để cho cha con nhìn thấy, thế nào mới gọi là nghệ thuật chân chính.”
Lục Thời Duyên gật đầu, nhanh chóng bước ra ngoài.
Anh thở phào một hơi, thật may mẹ anh vẫn không phát hiện ra.
Đến tận khi về nhà rồi mà tim Trình Triệt vẫn đập thình thịch. Trình Vân Hoa gọi cô xuống ăn hoa quả mà cô cũng không xuống.
Tin nhắn vẫn chỉ dừng lại ở hai chữ “Ra đây”, Lục Thời Duyên không gửi thêm tin nhắn nào, anh cũng không cập nhật trạng thái mới ở vòng bạn bè.
Không biết tại sao lòng cô cứ thấp thỏm không yên, Trình Triệt đành phải ngồi vào bàn học, cầm một tờ đề tiếng Anh bắt đầu cắm cúi làm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro