.1: Thăm Bệnh
Thỏ Mỹ
2024-08-01 00:28:50
Đến tận sáng hôm sau, Trình Triệt vẫn không nhận được bất kỳ tin nhắn nào của Lục Thời Duyên.
Tối hôm qua vẫn còn tình cảm chân thành: “Làm bạn gái của anh”, xong việc thì lại lập tức biến mất không chút tung tích. Tại sao sau khi nói lời yêu thương xong lại có thể mất liên lạc như thế cơ chứ? Đến cả một câu chúc ngủ ngon cũng không thèm nói.
Cứ mười phút Trình Triệt lại lôi điện thoại ra nhìn một lần, mỗi lần nhìn là một lần thất vọng. Cô chán nản ngồi sụp xuống bàn.
Cô không nghe được giáo viên đang giảng những gì, Hạ Thu hỏi cô, cô cũng không quan tâm.
Đến tận buổi trưa thì Lục Thời Duyên mới gọi điện thoại đến.
“Có phải em chờ anh sốt ruột lắm không?” Anh chủ động lên tiếng trước, giọng nói khàn khàn, mang theo giọng mũi.
Suy nghĩ của Trình Triệt bị anh nói toạc ra, cô hơi ngượng ngùng, xấu hổ trả lời: “Cũng không sốt ruột lắm, chỉ là điện thoại cứ mở lên suốt, bây giờ chỉ còn có hai mươi phần trăm pin thôi.”
Lục Thời Duyên bật cười: “Sao hôm nay em lại đáng yêu như thế chứ.” Anh dừng lại một chút: “Hôm nay anh bị ốm, không tới trường được.”
Hôm qua về nhà anh thấy hơi đau đầu, sáng ngủ dậy kẹp nhiệt độ thì đã là 38,9. Thẩm Hợp Quân gọi điện đến trường xin nghỉ cho anh, sau đó cũng ở nhà chăm sóc anh. Lục Thời Duyên nói không cần, một mình anh ở nhà là được.
Dạo gần đây có quá nhiều chuyện, bà quả thực không thể phân thân ra được, nghe Lục Thời Duyên nói thế thì cũng không thể làm gì khác là tới công ty tiếp tục làm việc.
Lục Thời Duyên uống thuốc xong thì ngủ đến tận trưa. Anh ngủ không được ngon giấc, cứ nhắm mắt lại là lại sợ chuyện của Lục Hoài Viễn bị bại lộ, mẹ anh khóc, còn ông nội sẽ vô cùng tức giận.
Chỉ đến khi nghe được giọng nói của Trình Triệt thì Lục Thời Duyên mới cảm thấy như sống lại.
“Anh ở nhà một mình sao?” Cô hỏi.
“Ừ. Có muốn tới thăm anh không?”
Ý tưởng táo bạo này khiến Trình Triệt đứng ngồi không yên.
Bạn trai bị ốm, theo lý mà nói thì cô nên đi thăm anh một chút.
Trình Triệt xin giáo viên chủ nhiệm cho nghỉ, đến nhà hàng đặt mua ít cháo trắng và đồ ăn kèm, còn đặc biệt dặn dò đầu bếp là nấu cho bạn trai nên phải thật thơm thật dẻo, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.
Nhân viên phục vụ nhận tiền của Trình Triệt, bàn tay đưa đồ cho cô hơi run lên.
Hồi trước cô đã từng theo ông ngoại đến tham dự lễ mừng thọ của ông cụ Lục, nên Trình Triệt biết đường tới nhà Lục Thời Duyên rồi. Cô nhanh chóng bắt một chiếc taxi đến nhà anh, đến nơi thì ngoan ngoãn bấm chuông cửa.
Lục Thời Duyên mặc một bộ đồ đơn giản ở nhà, đầu tóc hơi rồi, trông dáng vẻ vô cùng thả lỏng. Anh ra mở cửa, nhìn thấy Trình Triệt thì hơi nhướn mày ngạc nhiên.
“Em tới thật à?” Anh lập tức nhận lấy hai chiếc túi của cô, tay kia nắm tay dẫn cô vào nhà.
Trình Triệt kiễng chân sờ lên trán Lục Thời Duyên, trán anh nóng đến dọa người.
“Hay là em đưa anh tới bệnh viện?” Trình Triệt lo lắng hỏi.
“Không cần đâu, anh uống thuốc rồi, lát nữa sẽ ổn thôi.” Lục Thời Duyên đóng cửa lại.
Trình Triệt vào phòng, nhanh chóng đặt cháo và đồ ăn kèm lên bàn, ý bảo Lục Thời Duyên mau ăn.
Lục Thời Duyên không có cảm giác thèm ăn, nhưng nhìn món cháo này lại rất mê người. Anh ngồi xuống, cầm lấy thìa, Trình Triệt ngồi diện anh.
Ăn được hai miếng, Lục Thời Duyên đặt thìa xuống: “Anh không muốn ăn.”
Trình Triệt nhìn như một người mẹ dịu dàng yêu chiều con trai: “Không được, không chịu ăn thì làm sao có thể khỏi ốm được?”
Lục Thời Duyên dựa lưng vào ghế, khoanh hai tay lại trước ngực, ánh mắt nóng rực: “Muốn ăn em.”
Cái tên này thật là cái gì cũng dám nói!
Trình Triệt nghẹn họng, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Nóng rực cả người lên thế này mà vẫn còn nghĩ đến những chuyện vận động mất sức như thế à...”
Lục Thời Duyên đứng dậy, đi sang bên cạnh cô rồi ngồi xuống, ghé sát lại: “Không vấn đề.” Giọng nói của anh như có độc, khiến Trình Triệt như đắm chìm vào trong đó, anh nhẹ nhàng dụ dỗ: “Làm xong thì anh sẽ không còn nóng nữa.”
Ngay khi anh thổi hơi lên cổ cô thì Trình Triệt đã bắt đầu có những phản ứng sinh lý, cả người cô mềm nhũn, nhưng vẫn cố gắng không đánh mất lý trí. Trình Triệt cố gắng lùi về phía sau, thuật miệng nói: “Anh... Anh đừng có mà làm càn, em đang tới kỳ kinh nguyệt!”
Lục Thời Duyên tất nhiên không tin, nhanh chóng dùng hành động để xác minh, chứng tỏ Trình Triệt đang nói dối.
Anh dùng một tay chế trụ hông cô, tay kia mạnh mẽ tiến tới giữa hai chân cô.
Một mảnh nhẹ nhàng khoan khoái, làm gì có kinh nguyệt nào?
“Hừ, nói dối người bệnh.” Lục Thời Duyên không vui, ôm cô vào lòng.
Trình Triệt thì thầm: “Nhưng anh đang bị ốm...”
Lục Thời Duyên không đợi cô nói xong đã lập tức chặn miệng cô lại, yên lặng mút mát. Anh tham lam vươn đầu lưỡi vào trong miệng cô, ngậm lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô. Hơi thở của Trình Triệt bị Lục Thời Duyên nuốt hết, đầu lưỡi của anh lùng sục tất cả mọi ngóc ngách trong miệng cô, không bỏ sót một chỗ nào.
Trình Triệt bị anh hôn đến mức cả người khô nóng, hơi thở của anh nóng rực, phả lên môi cô.
Tối hôm qua vẫn còn tình cảm chân thành: “Làm bạn gái của anh”, xong việc thì lại lập tức biến mất không chút tung tích. Tại sao sau khi nói lời yêu thương xong lại có thể mất liên lạc như thế cơ chứ? Đến cả một câu chúc ngủ ngon cũng không thèm nói.
Cứ mười phút Trình Triệt lại lôi điện thoại ra nhìn một lần, mỗi lần nhìn là một lần thất vọng. Cô chán nản ngồi sụp xuống bàn.
Cô không nghe được giáo viên đang giảng những gì, Hạ Thu hỏi cô, cô cũng không quan tâm.
Đến tận buổi trưa thì Lục Thời Duyên mới gọi điện thoại đến.
“Có phải em chờ anh sốt ruột lắm không?” Anh chủ động lên tiếng trước, giọng nói khàn khàn, mang theo giọng mũi.
Suy nghĩ của Trình Triệt bị anh nói toạc ra, cô hơi ngượng ngùng, xấu hổ trả lời: “Cũng không sốt ruột lắm, chỉ là điện thoại cứ mở lên suốt, bây giờ chỉ còn có hai mươi phần trăm pin thôi.”
Lục Thời Duyên bật cười: “Sao hôm nay em lại đáng yêu như thế chứ.” Anh dừng lại một chút: “Hôm nay anh bị ốm, không tới trường được.”
Hôm qua về nhà anh thấy hơi đau đầu, sáng ngủ dậy kẹp nhiệt độ thì đã là 38,9. Thẩm Hợp Quân gọi điện đến trường xin nghỉ cho anh, sau đó cũng ở nhà chăm sóc anh. Lục Thời Duyên nói không cần, một mình anh ở nhà là được.
Dạo gần đây có quá nhiều chuyện, bà quả thực không thể phân thân ra được, nghe Lục Thời Duyên nói thế thì cũng không thể làm gì khác là tới công ty tiếp tục làm việc.
Lục Thời Duyên uống thuốc xong thì ngủ đến tận trưa. Anh ngủ không được ngon giấc, cứ nhắm mắt lại là lại sợ chuyện của Lục Hoài Viễn bị bại lộ, mẹ anh khóc, còn ông nội sẽ vô cùng tức giận.
Chỉ đến khi nghe được giọng nói của Trình Triệt thì Lục Thời Duyên mới cảm thấy như sống lại.
“Anh ở nhà một mình sao?” Cô hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừ. Có muốn tới thăm anh không?”
Ý tưởng táo bạo này khiến Trình Triệt đứng ngồi không yên.
Bạn trai bị ốm, theo lý mà nói thì cô nên đi thăm anh một chút.
Trình Triệt xin giáo viên chủ nhiệm cho nghỉ, đến nhà hàng đặt mua ít cháo trắng và đồ ăn kèm, còn đặc biệt dặn dò đầu bếp là nấu cho bạn trai nên phải thật thơm thật dẻo, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.
Nhân viên phục vụ nhận tiền của Trình Triệt, bàn tay đưa đồ cho cô hơi run lên.
Hồi trước cô đã từng theo ông ngoại đến tham dự lễ mừng thọ của ông cụ Lục, nên Trình Triệt biết đường tới nhà Lục Thời Duyên rồi. Cô nhanh chóng bắt một chiếc taxi đến nhà anh, đến nơi thì ngoan ngoãn bấm chuông cửa.
Lục Thời Duyên mặc một bộ đồ đơn giản ở nhà, đầu tóc hơi rồi, trông dáng vẻ vô cùng thả lỏng. Anh ra mở cửa, nhìn thấy Trình Triệt thì hơi nhướn mày ngạc nhiên.
“Em tới thật à?” Anh lập tức nhận lấy hai chiếc túi của cô, tay kia nắm tay dẫn cô vào nhà.
Trình Triệt kiễng chân sờ lên trán Lục Thời Duyên, trán anh nóng đến dọa người.
“Hay là em đưa anh tới bệnh viện?” Trình Triệt lo lắng hỏi.
“Không cần đâu, anh uống thuốc rồi, lát nữa sẽ ổn thôi.” Lục Thời Duyên đóng cửa lại.
Trình Triệt vào phòng, nhanh chóng đặt cháo và đồ ăn kèm lên bàn, ý bảo Lục Thời Duyên mau ăn.
Lục Thời Duyên không có cảm giác thèm ăn, nhưng nhìn món cháo này lại rất mê người. Anh ngồi xuống, cầm lấy thìa, Trình Triệt ngồi diện anh.
Ăn được hai miếng, Lục Thời Duyên đặt thìa xuống: “Anh không muốn ăn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Triệt nhìn như một người mẹ dịu dàng yêu chiều con trai: “Không được, không chịu ăn thì làm sao có thể khỏi ốm được?”
Lục Thời Duyên dựa lưng vào ghế, khoanh hai tay lại trước ngực, ánh mắt nóng rực: “Muốn ăn em.”
Cái tên này thật là cái gì cũng dám nói!
Trình Triệt nghẹn họng, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Nóng rực cả người lên thế này mà vẫn còn nghĩ đến những chuyện vận động mất sức như thế à...”
Lục Thời Duyên đứng dậy, đi sang bên cạnh cô rồi ngồi xuống, ghé sát lại: “Không vấn đề.” Giọng nói của anh như có độc, khiến Trình Triệt như đắm chìm vào trong đó, anh nhẹ nhàng dụ dỗ: “Làm xong thì anh sẽ không còn nóng nữa.”
Ngay khi anh thổi hơi lên cổ cô thì Trình Triệt đã bắt đầu có những phản ứng sinh lý, cả người cô mềm nhũn, nhưng vẫn cố gắng không đánh mất lý trí. Trình Triệt cố gắng lùi về phía sau, thuật miệng nói: “Anh... Anh đừng có mà làm càn, em đang tới kỳ kinh nguyệt!”
Lục Thời Duyên tất nhiên không tin, nhanh chóng dùng hành động để xác minh, chứng tỏ Trình Triệt đang nói dối.
Anh dùng một tay chế trụ hông cô, tay kia mạnh mẽ tiến tới giữa hai chân cô.
Một mảnh nhẹ nhàng khoan khoái, làm gì có kinh nguyệt nào?
“Hừ, nói dối người bệnh.” Lục Thời Duyên không vui, ôm cô vào lòng.
Trình Triệt thì thầm: “Nhưng anh đang bị ốm...”
Lục Thời Duyên không đợi cô nói xong đã lập tức chặn miệng cô lại, yên lặng mút mát. Anh tham lam vươn đầu lưỡi vào trong miệng cô, ngậm lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô. Hơi thở của Trình Triệt bị Lục Thời Duyên nuốt hết, đầu lưỡi của anh lùng sục tất cả mọi ngóc ngách trong miệng cô, không bỏ sót một chỗ nào.
Trình Triệt bị anh hôn đến mức cả người khô nóng, hơi thở của anh nóng rực, phả lên môi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro