Cạm Bẫy Hình Trái Tim

.2: Thăm Bệnh

Thỏ Mỹ

2024-08-01 00:28:50

Lục Thời Duyên càng lúc càng quá đáng, bàn tay lại không an phận mà chui vào trong ngực cô, nhào nặn bầu ngực cô.

“Hình như lớn hơn một chút.” Lục Thời Duyên ngậm lấy môi cô, nói câu gì đó mơ hồ không rõ.

Tay anh cũng rất nóng, nhiệt độ thân thể Trình Triệt cũng bị ảnh hưởng mà nóng dần lên, vành tai ửng hổng. Cô hoài nghi mình cũng bị lây ốm của Lục Thời Duyên.

Lục Thời Duyên kiên nhẫn cởi cúc áo của Trình Triệt, hai chiếc bánh bao lập tức bật ra ngoài. Anh vùi đầu vào đó, bắt đầu thưởng thức, cắn cắn hạt đậu nhỏ bên trên bánh bao.

Anh đang liếm ngực cô, cảnh tượng trước mắt thực sự quá trần trụi, Trình Triệt không chịu đựng được nữa, bắt đầu phát ra những tiếng nức nở như mèo con.

Lục Thời Duyên tách hai chân cô ra, để ngón tay của mình có thêm không gian hoạt động. Anh vừa sờ soạng vừa trêu chọc nơi tư mật vô cùng mềm mại của cô, không nhanh không chậm mà đâm một ngón tay vào trong, ngón cái còn không ngừng ấn lên hột le của cô.

Ọc ọc ọc... Dâm thủy chảy ra ồ ạt.

Trình Triệt bị lửa nóng thiêu đốt, cô híp mắt lại, ngửa đầu ra sau: “Anh Lục...”

Lục Thời Duyên đặt cô lên bàn, nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần lót vướng víu, trực tiếp hôn lên nơi tư mật đang chảy ra mật ngọt kia.

Trình Triệt sợ hãi ngồi bật dậy, cố gắng co chân lại: “Đừng mà!”

Lục Thời Duyên mạnh mẽ tách hai chân cô ra, cúi người vùi mặt vào giữa hai chân cô, hôn lên tiểu huyệt nhỏ nhắn lúc này đã ướt sũng.

“Ngoan, để anh nếm thử.”

Lời nói của anh như có ma lực, Trình Triệt yếu ớt nằm xuống, tùy ý để anh chơi đùa. Chỉ là chuyện này quá xấu hổ. Nơi tư mật của cô bị anh liếm láp không thôi... Cô cắn chặt ngón tay để không phát ra tiếng động, mặt mũi đỏ bừng.

Môi và lưỡi của Lục Thời Duyên như lửa, lửa cực lạc, tấn công thân thể cô.

Đầu lưỡi thỉnh thoảng lại đâm vào bên trong tiểu huyệt, khiến cho dâm thủy tiết ra nhiều hơn, hàm răng trắng bóng lâu lâu lại khẽ cắn nhẹ lên hột le của cô một cái, kích thích khiến cô phát khóc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tất cả dâm thủy chảy ra đều bị anh nuốt sạch, thậm chí còn đòi hỏi nhiều hơn thế. Trình Triệt cuối cùng cũng không chịu nổi được nữa, bật khóc van xin: “Hu hu hu... Muốn... Anh tiến vào...”

Lục Thời Duyên ngẩng đầu lên khỏi chân cô, ác ý hôn lên môi cô, để cô cũng có thể nếm được hương vị của mình. Trình Triệt quay đầu né tránh, nhưng anh mạnh mẽ nắm cằm cô xoay lại, dùng sức hôn cô.

Hơi mặn.

Trình Triệt liếm liếm khóe miệng, đầu lưỡi hồng hào như ẩn như hiện.

Cô không biết nhìn mình như thế này quyến rũ đến mức nào.

Lục Thời Duyên chỉ thấy bụng dưới nóng như lửa đốt. Anh vốn muốn màn dạo đầu kéo dài hơn một chút, nhưng đến lúc này thì chắc phải dừng lại. Lục Thời Duyên nhanh chóng đỡ dương vật cứng rắn của mình, đặt trước tiểu huyệt của cô rồi đột nhiên đâm vào sâu hết cỡ.

Mặc dù Trình Triệt đã ướt sũng nhưng vẫn chưa thể lập tức thích nghi được với kích thước của anh. Vách thịt non mềm của cô đột nhiên bị dị vật xâm nhập thì sợ hãi co thắt lại, khiến Lục Thời Duyên khó mà di chuyển.

Lục Thời Duyên xoa mông cô, khẽ banh hai chân cô ra để mình có thể hành động dễ dàng hơn.

“Thả lỏng nào, bảo bối.” Giọng anh trầm thấp.

“Ưm... Ah...” Trình Triệt bị một tiếng bảo bối của anh làm cho thần hồn điên đảo. Lục Thời Duyên nói cái gì cô nghe cái đấy, anh bảo cô làm gì thì cô làm đấy. Cô tùy ý thả lỏng theo từng động tác của anh, bàn tay vô thức vươn xuống bên dưới, chạm vào nơi hai người đang giao hợp, khẽ vạch hai cánh hoa ra cho anh tiến vào dễ dàng hơn.

“Ngoan lắm...” Lục Thời Duyên hài lòng thở phào một hơi, rút một nửa côn thịt ra, sau đó lại hung hăng đâm vào.

Dâm thủy khiến tiểu huyệt của cô rất trơn tru, tiểu huyệt của cô tuyệt với khiến da đầu hắn cũng trở nên tê dại.

“Anh Lục... Anh cho hết vào đi... Cho Triệt Triệt tất cả...” Trình Triệt thì thào.

Toàn thân cô đều khó chịu, đầu óc trống rỗng, muốn càng nhiều hơn.

Dương vật của Lục Thời Duyên rất lớn, anh dường như dùng hết sức để cắm vào bên trong cô, Trình Triệt cảm giác như quy đầu đã chạm đến miệng tử cung rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô đã được lấp đầy.

“Ư... Ah... Ah... Anh Lục... Ah... Đâm thật sâu vào bụng Triệt Triệt...”

Khoái cảm và đau đớn đan xen vào nhau, giống như thiên đường và địa ngục. Trình Triệt sờ lên bụng, cô có thể sờ thấy bụng mình nhô lên một cục.

Lục Thời Duyên không chịu nổi, gương mặt cô rất ngây thơ nhưng lời nói ra lại vô cùng dâm đãng. Anh hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải làm cho Trình Triệt không xuống giường được.

Trình Triệt đang chơi vơi thì bỗng nhiên được Lục Thời Duyên bế lên.

Cô không có chỗ nào để bám, chỉ có thể ôm chặt cổ anh. Bộ ngực trần trụi dính sát lên người anh, trong tiểu huyệt còn đang chứa một côn thịt nóng như lửa, dâm dịch nhanh chóng chảy ra từ nơi hai người giao hợp.

Quần áo của cô xộc xệch, còn anh vẫn rất chỉnh tề.

Trình Triệt cảm thấy không công bằng, tại sao chỉ có mình cô chật vật như thế.

Cô lập tức dùng thân thể biểu đạt sự bất mãn của mình, tiểu huyệt nhanh chóng co thắt lại.

Lục Thời Duyên suýt chút nữa không nhịn được mà bắn ra. Anh ôm lấy cô, nghiến răng nghiến lợi: “Muốn bị anh làm đến chết có phải không hả?”

Trình Triệt vô tội chớp mắt: “Anh cứ thử xem.”

Dục hỏa thiêu đốt.

Lục Thời Duyên ôm cô về phía phòng ngủ, mỗi bước đi đều cố tình đánh mạnh vào cô. Trình Triệt hét ầm lên, vừa tới cửa phòng thì cô đã lên đỉnh.

Dâm thủy nóng bỏng bị dương vật chặn lại, chỉ có thể chảy một ít ra ngoài.

“Ưm... Anh Lục... Oh... Nhẹ... Nhẹ thôi...” Ý thức của cô trở nên mơ hồ, vùi mặt vào ngực anh cầu xin.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cạm Bẫy Hình Trái Tim

Số ký tự: 0