Cạm Bẫy Hôn Nhân: Chị Dâu, Tôi Đợi Chị Ly Hôn!
Bày trò gì
2024-12-26 11:25:16
“ Đây là bất khả thi?” Tinh Dương nói thẳng, giọng điệu không che giấu chút lạnh lẽo nào.
Lý Tường Vũ nhếch môi, một nụ cười nửa như chế nhạo, nửa như ra lệnh. “Cô và Thế Vỹ hãy cùng nhau tìm cách đi. Thuyết phục con cờ của cô đứng về phía chúng ta.”
Bước ra ngoài, Tinh Dương khẽ nhắm mắt hít một hơi thật sâu, như để trút bỏ bớt không khí ngột ngạt vừa nãy.
Đôi mắt cô ánh lên sự quyết đoán và sắc bén. Trong màn đêm, bóng dáng cô dần khuất xa, mang theo một cơn gió lạnh cắt da cắt thịt. Trận chiến của cô...sắp bắt đầu rồi.
Bữa tối ở Tần gia diễn ra trong không khí ấm cúng nhưng không kém phần nghiêm trang. Bàn ăn được bày biện cầu kỳ, ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê phía trên tỏa xuống càng làm không gian thêm phần sang trọng.
Tần Gia Hào nhìn quanh bàn ăn một lượt, ông nhíu mày khi nhận ra sự thiếu vắng của một người. Đặt đũa xuống bàn, ông hỏi thẳng:
“Vợ con đâu, Thế Vỹ?"
Thế Vỹ, lúc này ngồi ở vị trí bên tay phải của cha mình, khẽ ngẩng đầu lên. Gương mặt anh ta vẫn điềm tĩnh, nhưng ánh mắt có chút lảng tránh. Anh nhấp một ngụm rượu vang rồi trả lời:“Cô ấy bận công việc nên chưa thể về được đâu ba"
Làn khói nhẹ từ bát súp nóng trước mặt. Anh không nói gì, chỉ cúi đầu giả vờ tập trung vào món ăn. Nhưng trong lòng, những suy nghĩ đang cuộn trào.
[Anh ấy biết Tinh Dương đi đâu ?]
Ánh mắt của Tần Thế Nam lướt qua gương mặt trầm ngâm của Thế Vỹ. Dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng đôi bàn tay hơi siết chặt quanh ly rượu và ánh mắt lảng tránh của anh trai khiến Tần Thế Nam không khỏi nghi ngờ.
[ Tinh Dương có thể làm gì mà anh ấy phải che giấu? ]
Tần Gia Hào gõ nhẹ chiếc đũa xuống bàn, phá vỡ sự im lặng bao trùm không gian. Giọng nói trầm khàn, uy quyền nhưng mang theo chút quan tâm vang lên:
“Gần đây công ty bận rộn nhiều việc, đặc biệt là chuyện xuất kho sản phẩm mới. Các con chắc chắn đã vất vả nhiều, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Dương Nhã Linh, đang thong thả thưởng thức bát súp vi cá, khế dừng lại động tác. Bà quay sang nhìn Thế Nam, ánh mắt dịu dàng xen lẫn chút lo lắng.
“Thế Nam đúng là chăm chỉ. Vừa mới về nước chưa bao lâu đã lao vào công việc bận bịu thế này, không than vãn lấy một lời. Con trai, mẹ nhìn mà không khỏi lo lắng cho sức khỏe của con.”
Giọng bà nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm, như thể từng lời nói đều thấm đẫm sự quan tâm của một người mẹ, cũng là...để châm chọc những người khác.
Lúc này, tiếng giày cao gót vang lên từng nhịp, phá tan không gian yên tĩnh của Tần gia. Cánh cửa lớn được đẩy vào, Tinh Dương bước vào với vẻ ngoài chỉn chu nhưng phảng phất nét mệt mỏi sau một ngày dài. Cô dừng lại nơi bậc cửa, nhẹ nhàng nói:
“Ba mẹ, con mới về."
Lời chào rõ ràng hướng về bậc trưởng bối, nhưng ánh mắt của hai người trẻ tuổi trong phòng đã lập tức đổ dồn về phía cô. Tần Thế Nam, đang ngồi ở phía cuối bàn, khẽ cau mày. Đôi mắt anh thoáng qua chút thất vọng không thể che giấu, rõ ràng đang trách cô vì đã thất hẹn hôm nay.
Tinh Dương nhìn lướt qua ánh mắt ấy, lòng dấy lên một cảm giác khó tả nhưng cô không giải thích gì thêm.
Tần Thế Vỹ khế nhướn mày, đặt đũa xuống bàn rồi nhìn về phía Tinh Dương. Giọng anh trầm ổn nhưng đầy sự quan tâm:
“Anh bảo người làm chuẩn bị bát đĩa cho em. Ngồi ăn chút đi, dù gì em cũng chưa ăn tối mà."
Tinh Dương lắc đầu, đôi môi hơi cong lên tạo thành một nụ cười mờ nhạt nhưng ánh mắt vẫn giữ sự lạnh lùng, không có chút dịu dàng nào dành cho chồng mình.
“Em không ăn đâu. Em hơi mệt, nên muốn về phòng nghỉ ngơi trước.
Nói xong, cô cúi nhẹ đầu chào Tần Gia Hào và Dương Nhã Linh, rồi quay người bước đi mà không để tâm đến phản ứng của những người xung quanh. Tiếng giày cao gót tiếp tục vang vọng khắp hành lang, mỗi bước đi của cô như rạch thêm sự xa cách giữa cô và người đàn ông được gọi là chồng.
Tinh Dương bước lên cầu thang, cảm giác được ánh mắt của Tần Thế Nam vẫn dõi theo mình. Cô khựng lại một chút, như để xác nhận điều mình nghĩ có đúng không. Không hề ngoảnh đầu một cách lộ liễu, cô nghiêng nhẹ đầu, đủ để ánh mắt mình quét qua bóng dáng anh.
Đúng như cô dự đoán, ánh nhìn của Thế Nam không rời khỏi cô. Đôi mắt đó sâu thẳm, mang theo thứ cảm xúc khó đoán, như thể đang muốn xuyên thấu tâm can cô. Nhưng Tinh Dương chỉ khế cong môi, không để lộ bất kỳ suy nghĩ nào. Trong tích tắc, cô quay đầu lại và tiếp tục bước đi, đôi giày cao gót gõ nhịp đều đặn như nhấn mạnh sự dứt khoát.
Phía dưới bàn ăn, Tần Thế Nam bắt gặp khoảnh khắc cô nhìn lại, nhưng ánh mắt ấy chỉ lướt qua anh trong chớp mắt, như một cơn gió thoảng qua không để lại dấu vết. Điều đó lại khiến lòng anh dậy lên một cảm giác khó chịu không tên.
“ Thật sự không xem ai ra gì” Dương Nhã Linh khế nói nhưng dường như không tìm thêm được đồng minh nào.
Tân Thế Vỹ vẫn đang lặng lẽ dùng bữa, nhưng tai không bỏ sót bất kỳ âm thanh nào. Anh không nói gì, chỉ nắm chặt đôi đũa trong tay, khế cau mày.
Tinh Dương bước về phòng, cánh cửa vừa khép lại, bầu không khí bên ngoài lập tức bị gạt đi. Cô tựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại, cổ gắng trấn tĩnh. Những cảm xúc lẫn lộn trong lòng như những con sóng ngầm cuộn trào, nhưng cô nhanh chóng kiểm soát chúng.
Cô không có thời gian để bận tâm đến ánh mắt của Thế Nam hay sự lo lắng của Thế Vỹ. Kế hoạch mà Lý Tường Vũ vừa giao vẫn còn đó, nặng nề như một quả bom đang chực chờ phát nổ.
Ánh mắt cô dừng lại ở chiếc túi xách đặt trên bàn. Lấy điện thoại ra, cô mở khóa và gửi đi một tin nhắn ngắn gọn: [ Tối nay, đừng khóa cửa]
Tin nhắn gửi đi, cô đặt điện thoại xuống, bước vào phòng tắm. Tiếng nước chảy ào ào lấp đầy không gian, nhưng trong lòng cô vẫn không thể tĩnh lặng. Những toan tính, những âm mưu, tất cả đều đang dần đẩy cô vào một mớ hỗn loạn mà cô không biết mình có thể thoát ra hay không.
Ở phía bên kia, điện thoại của Thế Nam rung nhẹ. Anh liếc nhìn màn hình, đôi mắt lóe lên sự thích thú. Anh đặt ly rượu xuống, khẽ nhếch môi cười:“Để xem lần này em định bày trò gì, Tiểu Tinh Quái”
Lý Tường Vũ nhếch môi, một nụ cười nửa như chế nhạo, nửa như ra lệnh. “Cô và Thế Vỹ hãy cùng nhau tìm cách đi. Thuyết phục con cờ của cô đứng về phía chúng ta.”
Bước ra ngoài, Tinh Dương khẽ nhắm mắt hít một hơi thật sâu, như để trút bỏ bớt không khí ngột ngạt vừa nãy.
Đôi mắt cô ánh lên sự quyết đoán và sắc bén. Trong màn đêm, bóng dáng cô dần khuất xa, mang theo một cơn gió lạnh cắt da cắt thịt. Trận chiến của cô...sắp bắt đầu rồi.
Bữa tối ở Tần gia diễn ra trong không khí ấm cúng nhưng không kém phần nghiêm trang. Bàn ăn được bày biện cầu kỳ, ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê phía trên tỏa xuống càng làm không gian thêm phần sang trọng.
Tần Gia Hào nhìn quanh bàn ăn một lượt, ông nhíu mày khi nhận ra sự thiếu vắng của một người. Đặt đũa xuống bàn, ông hỏi thẳng:
“Vợ con đâu, Thế Vỹ?"
Thế Vỹ, lúc này ngồi ở vị trí bên tay phải của cha mình, khẽ ngẩng đầu lên. Gương mặt anh ta vẫn điềm tĩnh, nhưng ánh mắt có chút lảng tránh. Anh nhấp một ngụm rượu vang rồi trả lời:“Cô ấy bận công việc nên chưa thể về được đâu ba"
Làn khói nhẹ từ bát súp nóng trước mặt. Anh không nói gì, chỉ cúi đầu giả vờ tập trung vào món ăn. Nhưng trong lòng, những suy nghĩ đang cuộn trào.
[Anh ấy biết Tinh Dương đi đâu ?]
Ánh mắt của Tần Thế Nam lướt qua gương mặt trầm ngâm của Thế Vỹ. Dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng đôi bàn tay hơi siết chặt quanh ly rượu và ánh mắt lảng tránh của anh trai khiến Tần Thế Nam không khỏi nghi ngờ.
[ Tinh Dương có thể làm gì mà anh ấy phải che giấu? ]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Gia Hào gõ nhẹ chiếc đũa xuống bàn, phá vỡ sự im lặng bao trùm không gian. Giọng nói trầm khàn, uy quyền nhưng mang theo chút quan tâm vang lên:
“Gần đây công ty bận rộn nhiều việc, đặc biệt là chuyện xuất kho sản phẩm mới. Các con chắc chắn đã vất vả nhiều, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Dương Nhã Linh, đang thong thả thưởng thức bát súp vi cá, khế dừng lại động tác. Bà quay sang nhìn Thế Nam, ánh mắt dịu dàng xen lẫn chút lo lắng.
“Thế Nam đúng là chăm chỉ. Vừa mới về nước chưa bao lâu đã lao vào công việc bận bịu thế này, không than vãn lấy một lời. Con trai, mẹ nhìn mà không khỏi lo lắng cho sức khỏe của con.”
Giọng bà nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm, như thể từng lời nói đều thấm đẫm sự quan tâm của một người mẹ, cũng là...để châm chọc những người khác.
Lúc này, tiếng giày cao gót vang lên từng nhịp, phá tan không gian yên tĩnh của Tần gia. Cánh cửa lớn được đẩy vào, Tinh Dương bước vào với vẻ ngoài chỉn chu nhưng phảng phất nét mệt mỏi sau một ngày dài. Cô dừng lại nơi bậc cửa, nhẹ nhàng nói:
“Ba mẹ, con mới về."
Lời chào rõ ràng hướng về bậc trưởng bối, nhưng ánh mắt của hai người trẻ tuổi trong phòng đã lập tức đổ dồn về phía cô. Tần Thế Nam, đang ngồi ở phía cuối bàn, khẽ cau mày. Đôi mắt anh thoáng qua chút thất vọng không thể che giấu, rõ ràng đang trách cô vì đã thất hẹn hôm nay.
Tinh Dương nhìn lướt qua ánh mắt ấy, lòng dấy lên một cảm giác khó tả nhưng cô không giải thích gì thêm.
Tần Thế Vỹ khế nhướn mày, đặt đũa xuống bàn rồi nhìn về phía Tinh Dương. Giọng anh trầm ổn nhưng đầy sự quan tâm:
“Anh bảo người làm chuẩn bị bát đĩa cho em. Ngồi ăn chút đi, dù gì em cũng chưa ăn tối mà."
Tinh Dương lắc đầu, đôi môi hơi cong lên tạo thành một nụ cười mờ nhạt nhưng ánh mắt vẫn giữ sự lạnh lùng, không có chút dịu dàng nào dành cho chồng mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em không ăn đâu. Em hơi mệt, nên muốn về phòng nghỉ ngơi trước.
Nói xong, cô cúi nhẹ đầu chào Tần Gia Hào và Dương Nhã Linh, rồi quay người bước đi mà không để tâm đến phản ứng của những người xung quanh. Tiếng giày cao gót tiếp tục vang vọng khắp hành lang, mỗi bước đi của cô như rạch thêm sự xa cách giữa cô và người đàn ông được gọi là chồng.
Tinh Dương bước lên cầu thang, cảm giác được ánh mắt của Tần Thế Nam vẫn dõi theo mình. Cô khựng lại một chút, như để xác nhận điều mình nghĩ có đúng không. Không hề ngoảnh đầu một cách lộ liễu, cô nghiêng nhẹ đầu, đủ để ánh mắt mình quét qua bóng dáng anh.
Đúng như cô dự đoán, ánh nhìn của Thế Nam không rời khỏi cô. Đôi mắt đó sâu thẳm, mang theo thứ cảm xúc khó đoán, như thể đang muốn xuyên thấu tâm can cô. Nhưng Tinh Dương chỉ khế cong môi, không để lộ bất kỳ suy nghĩ nào. Trong tích tắc, cô quay đầu lại và tiếp tục bước đi, đôi giày cao gót gõ nhịp đều đặn như nhấn mạnh sự dứt khoát.
Phía dưới bàn ăn, Tần Thế Nam bắt gặp khoảnh khắc cô nhìn lại, nhưng ánh mắt ấy chỉ lướt qua anh trong chớp mắt, như một cơn gió thoảng qua không để lại dấu vết. Điều đó lại khiến lòng anh dậy lên một cảm giác khó chịu không tên.
“ Thật sự không xem ai ra gì” Dương Nhã Linh khế nói nhưng dường như không tìm thêm được đồng minh nào.
Tân Thế Vỹ vẫn đang lặng lẽ dùng bữa, nhưng tai không bỏ sót bất kỳ âm thanh nào. Anh không nói gì, chỉ nắm chặt đôi đũa trong tay, khế cau mày.
Tinh Dương bước về phòng, cánh cửa vừa khép lại, bầu không khí bên ngoài lập tức bị gạt đi. Cô tựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại, cổ gắng trấn tĩnh. Những cảm xúc lẫn lộn trong lòng như những con sóng ngầm cuộn trào, nhưng cô nhanh chóng kiểm soát chúng.
Cô không có thời gian để bận tâm đến ánh mắt của Thế Nam hay sự lo lắng của Thế Vỹ. Kế hoạch mà Lý Tường Vũ vừa giao vẫn còn đó, nặng nề như một quả bom đang chực chờ phát nổ.
Ánh mắt cô dừng lại ở chiếc túi xách đặt trên bàn. Lấy điện thoại ra, cô mở khóa và gửi đi một tin nhắn ngắn gọn: [ Tối nay, đừng khóa cửa]
Tin nhắn gửi đi, cô đặt điện thoại xuống, bước vào phòng tắm. Tiếng nước chảy ào ào lấp đầy không gian, nhưng trong lòng cô vẫn không thể tĩnh lặng. Những toan tính, những âm mưu, tất cả đều đang dần đẩy cô vào một mớ hỗn loạn mà cô không biết mình có thể thoát ra hay không.
Ở phía bên kia, điện thoại của Thế Nam rung nhẹ. Anh liếc nhìn màn hình, đôi mắt lóe lên sự thích thú. Anh đặt ly rượu xuống, khẽ nhếch môi cười:“Để xem lần này em định bày trò gì, Tiểu Tinh Quái”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro