Cạm Bẫy Hôn Nhân: Chị Dâu, Tôi Đợi Chị Ly Hôn!
Nghe theo em
2024-12-26 11:25:16
Không gian tĩnh lặng bao trùm căn phòng của Tinh Dương. Sau một hồi ngâm mình trong nước nóng, cô bước ra, chiếc áo choàng tắm mềm mại quán quanh người. Gương mặt cô phảng phất vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, quyết đoán.
Buổi đêm, khi không gian trong phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ nơi đầu giường. Tinh Dương nhẹ nhàng chỉnh lại áo khoác, đôi giày mềm giúp bước chân cô không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cô quay đầu nhìn về phía giường, nơi Tần Thế Vỹ đang nằm. Hơi thở đều đặn của anh ta như khẳng định rằng anh đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhưng Tinh Dương không hề biết, chỉ vừa khi cánh cửa khép lại, đôi mắt sâu thẳm của Tần Thế Vỹ đã mở ra, ánh nhìn sắc bén như ánh dao trong đêm.
Anh ngồi dậy, động tác nhẹ nhàng và cẩn trọng. Đôi mắt anh hướng về phía cửa, nơi Tinh Dương vừa bước ra, gương mặt không chút cảm xúc, chỉ có sự lạnh lùng và một tia đau khổ thoáng qua.
' Anh hối hận rồi, đáng lý từ đầu anh không nên để em cùng vào nhà họ Tần. Chuyện này nên kết thúc sớm thôi, quyền thừa kế Tần Lĩnh...anh nhất định phải lấy nó. "
Tinh Dương đứng trước cửa phòng của Tần Thế Nam, tay khẽ đặt lên nắm cửa. Đúng như tin nhắn đã báo trước, cửa không khóa. Cô đẩy nhẹ, cánh cửa mở ra mà không phát ra tiếng động. Bên trong, căn phòng chìm trong ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn.
Tần Thế Nam ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, chiếc laptop đặt trên bàn trước mặt. Anh vẫn mặc bộ đồ thường ngày nhưng áo sơ mi đã bung hai khuy, toát lên vẻ thư thái nhưng không mất đi sự trầm tĩnh. Anh ngước lên khi cô bước vào, ánh mắt sắc bén như thể đã chờ đợi từ lâu.
“Em đến muộn,” anh lên tiếng, giọng trầm thấp pha chút trách móc nhưng cũng không giấu được sự quan tâm.
Tinh Dương bước vào, đóng cửa lại sau lưng. Cô không ngồi xuống mà đứng trước mặt anh, ánh mắt đầy vẻ nghiêm nghị. “Cũng phải đợi cho người ta ngủ đã."
Tần Thế Nam không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi, đôi mắt sâu thẳm như nhìn thấu mọi ý nghĩ trong đầu Tinh Dương. Anh bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, kéo nhẹ để cô mất thăng bằng và rơi xuống ngồi trong lòng anh.
“Em đã lỡ hẹn ăn tối với anh” Tần Thế Nam nói, giọng trầm ấm nhưng ẩn chứa chút trách móc, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tâm tư cô. “Bây giờ lại chọn đến gặp anh vào lúc nửa đêm. Em đang định bù đắp bằng cách nào đây?”
Tinh Dương mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch pha chút khiêu khích. Ngón tay cô khẽ lướt qua hàng khuy áo trên ngực anh, động tác chậm rãi mà đầy ẩn ý.
“Chẳng phải em đến đây để chuẩn bị cho anh một ‘bữa tối khác sao?” Cô thì thầm, giọng nói mềm mại như đang trêu đùa.
Tần Thế Nam khẽ nhướng mày, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mờ nhạt, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm. “Anh rất tò mò xem bữa tối này đặc biệt thế nào, Tinh Dương.”
Tinh Dương cười khẽ, đôi mắt thoáng qua chút lạnh lùng nhưng không che giấu được vẻ quyến rũ. “Đặc biệt hay không. phụ thuộc vào sự hợp tác của anh.”
Tần Thế Nam nghiêng đầu, đôi môi chỉ cách cô vài phân, hơi thở ấm áp phả lên gương mặt cô. “Hợp tác? Anh cần làm gì để nhận được sự ưu ái này?”
Cô ngừng tay, ánh mắt khóa chặt vào anh, giọng nói nhẹ như gió thoảng " Cái đó...nói sau đi."
Hạ Tinh Dương cúi người, đôi môi lướt qua môi anh như một lời khiêu khích, nhẹ nhàng nhưng đủ để khiến không khí giữa họ trở nên nồng nhiệt.
Tần Thế Nam không hề để cô thoát ra dễ dàng. Anh đưa tay ra sau gáy cô, kéo cô lại gần, biến nụ hôn thoáng qua ấy thành một sự chiếm hữu mãnh liệt. Hơi thở cả hai hòa quyện, nụ hôn sâu đến mức thời gian như ngừng trôi.
Không gian giữa họ nóng bỏng và đầy thách thức, tựa như ngọn lửa âm ỉ chỉ chực chờ bùng cháy mãnh liệt hơn.
3 giờ sáng, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ phản chiếu qua cửa sổ, tạo nên một không gian mờ ảo trong căn phòng. Tinh Dương nằm nghiêng bên cạnh Tần Thế Nam, vầng trán thấm đẫm mồ hôi. Hơi thở cô đều đặn nhưng phảng phất chút mệt mỏi, từng cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ khẽ lướt qua, làm cô rùng mình.
Cô khẽ quay người, ánh mắt mơ màng nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình. Tần Thế Nam đã nhắm mắt, vẻ mặt bình thản, nhưng cánh tay anh vẫn đặt nhẹ trên eo cô như một tuyên bố ngầm: “Đừng hòng trốn đi đâu”
Tinh Dương mím môi cười khẽ. Cô vươn tay vuốt nhẹ lọn tóc lòa xòa trước trán anh.
“Ngủ say thế này rồi. " cô thì thầm, đôi môi khẽ cong lên đầy ý trêu chọc.
Nhưng đúng lúc ấy, cánh tay đang buông lỏng của Tần Thế Nam bỗng siết lại, kéo cô sát vào ngực anh. Giọng nói trầm ấm nhưng có chút khàn đặc vang lên:
“Em nghĩ anh ngủ thật à?”
Tinh Dương khựng lại, đôi mắt mở to kinh ngạc, nhưng chỉ trong tích tắc, cô khôi phục vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Tần Thế Nam khẽ nhướn mày, giọng nói vang lên trầm ấm nhưng mang theo ý cười:
"Em có chuyện muốn bàn với anh mà, nên anh không ngủ được."
Tinh Dương đưa tay chống cằm, đôi mắt chợt trở nên nghiêm túc hơn. Cô nói, từng lời chậm rãi nhưng sắc bén
"Ngày mai, trong cuộc họp cổ đông, anh sẽ phải ủng hộ chuyện hợp tác với Định Hải, xuất kho sản phẩm mới sang biên giới phía Tây. "
Nụ cười trên môi Tần Thế Nam chợt tắt, ánh mắt anh trở nên sắc bén. Anh nhìn thẳng vào Tinh Dương, không giấu được sự băn khoăn và căng thẳng.
"Lần trước chúng ta đã bàn bạc, mọi người đã thống nhất rằng việc xuất hàng sang châu Âu là lựa chọn tối ưu. Mặc dù Định Hải và Tần Lĩnh đã làm ăn với nhau nhiều năm, nhưng xét về thiệt hơn, Định Hải không phải là lựa chọn tốt nhất."
Tinh Dương nhìn anh với ánh mắt kiên định. “Theo như báo cáo, thị trường Châu Âu vẫn chưa ổn định, và chưa rõ liệu sản phẩm của chúng ta có thực sự phù hợp hay không. Thay vì thế, chúng ta nên chọn một đối tác thân thuộc trước, đợi khi có đủ thông tin, chúng ta mới nên làm việc với họ sau.
Tần Thế Nam nhìn cô với vẻ nghi ngờ rõ ràng. Một người như Tinh Dương, luôn sáng suốt và tính toán kỹ lưỡng, sao lại chấp nhận một thương vụ làm ăn không phải là lựa chọn tốt nhất? Sau cuộc gặp gỡ ai đó ô đã trở nên...như thế. Dù vậy, anh vẫn mỉm cười và gật đầu đồng ý. “Được rồi, anh nghe theo em.
Buổi đêm, khi không gian trong phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ nơi đầu giường. Tinh Dương nhẹ nhàng chỉnh lại áo khoác, đôi giày mềm giúp bước chân cô không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cô quay đầu nhìn về phía giường, nơi Tần Thế Vỹ đang nằm. Hơi thở đều đặn của anh ta như khẳng định rằng anh đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhưng Tinh Dương không hề biết, chỉ vừa khi cánh cửa khép lại, đôi mắt sâu thẳm của Tần Thế Vỹ đã mở ra, ánh nhìn sắc bén như ánh dao trong đêm.
Anh ngồi dậy, động tác nhẹ nhàng và cẩn trọng. Đôi mắt anh hướng về phía cửa, nơi Tinh Dương vừa bước ra, gương mặt không chút cảm xúc, chỉ có sự lạnh lùng và một tia đau khổ thoáng qua.
' Anh hối hận rồi, đáng lý từ đầu anh không nên để em cùng vào nhà họ Tần. Chuyện này nên kết thúc sớm thôi, quyền thừa kế Tần Lĩnh...anh nhất định phải lấy nó. "
Tinh Dương đứng trước cửa phòng của Tần Thế Nam, tay khẽ đặt lên nắm cửa. Đúng như tin nhắn đã báo trước, cửa không khóa. Cô đẩy nhẹ, cánh cửa mở ra mà không phát ra tiếng động. Bên trong, căn phòng chìm trong ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn.
Tần Thế Nam ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, chiếc laptop đặt trên bàn trước mặt. Anh vẫn mặc bộ đồ thường ngày nhưng áo sơ mi đã bung hai khuy, toát lên vẻ thư thái nhưng không mất đi sự trầm tĩnh. Anh ngước lên khi cô bước vào, ánh mắt sắc bén như thể đã chờ đợi từ lâu.
“Em đến muộn,” anh lên tiếng, giọng trầm thấp pha chút trách móc nhưng cũng không giấu được sự quan tâm.
Tinh Dương bước vào, đóng cửa lại sau lưng. Cô không ngồi xuống mà đứng trước mặt anh, ánh mắt đầy vẻ nghiêm nghị. “Cũng phải đợi cho người ta ngủ đã."
Tần Thế Nam không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi, đôi mắt sâu thẳm như nhìn thấu mọi ý nghĩ trong đầu Tinh Dương. Anh bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, kéo nhẹ để cô mất thăng bằng và rơi xuống ngồi trong lòng anh.
“Em đã lỡ hẹn ăn tối với anh” Tần Thế Nam nói, giọng trầm ấm nhưng ẩn chứa chút trách móc, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tâm tư cô. “Bây giờ lại chọn đến gặp anh vào lúc nửa đêm. Em đang định bù đắp bằng cách nào đây?”
Tinh Dương mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch pha chút khiêu khích. Ngón tay cô khẽ lướt qua hàng khuy áo trên ngực anh, động tác chậm rãi mà đầy ẩn ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chẳng phải em đến đây để chuẩn bị cho anh một ‘bữa tối khác sao?” Cô thì thầm, giọng nói mềm mại như đang trêu đùa.
Tần Thế Nam khẽ nhướng mày, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mờ nhạt, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm. “Anh rất tò mò xem bữa tối này đặc biệt thế nào, Tinh Dương.”
Tinh Dương cười khẽ, đôi mắt thoáng qua chút lạnh lùng nhưng không che giấu được vẻ quyến rũ. “Đặc biệt hay không. phụ thuộc vào sự hợp tác của anh.”
Tần Thế Nam nghiêng đầu, đôi môi chỉ cách cô vài phân, hơi thở ấm áp phả lên gương mặt cô. “Hợp tác? Anh cần làm gì để nhận được sự ưu ái này?”
Cô ngừng tay, ánh mắt khóa chặt vào anh, giọng nói nhẹ như gió thoảng " Cái đó...nói sau đi."
Hạ Tinh Dương cúi người, đôi môi lướt qua môi anh như một lời khiêu khích, nhẹ nhàng nhưng đủ để khiến không khí giữa họ trở nên nồng nhiệt.
Tần Thế Nam không hề để cô thoát ra dễ dàng. Anh đưa tay ra sau gáy cô, kéo cô lại gần, biến nụ hôn thoáng qua ấy thành một sự chiếm hữu mãnh liệt. Hơi thở cả hai hòa quyện, nụ hôn sâu đến mức thời gian như ngừng trôi.
Không gian giữa họ nóng bỏng và đầy thách thức, tựa như ngọn lửa âm ỉ chỉ chực chờ bùng cháy mãnh liệt hơn.
3 giờ sáng, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ phản chiếu qua cửa sổ, tạo nên một không gian mờ ảo trong căn phòng. Tinh Dương nằm nghiêng bên cạnh Tần Thế Nam, vầng trán thấm đẫm mồ hôi. Hơi thở cô đều đặn nhưng phảng phất chút mệt mỏi, từng cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ khẽ lướt qua, làm cô rùng mình.
Cô khẽ quay người, ánh mắt mơ màng nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình. Tần Thế Nam đã nhắm mắt, vẻ mặt bình thản, nhưng cánh tay anh vẫn đặt nhẹ trên eo cô như một tuyên bố ngầm: “Đừng hòng trốn đi đâu”
Tinh Dương mím môi cười khẽ. Cô vươn tay vuốt nhẹ lọn tóc lòa xòa trước trán anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngủ say thế này rồi. " cô thì thầm, đôi môi khẽ cong lên đầy ý trêu chọc.
Nhưng đúng lúc ấy, cánh tay đang buông lỏng của Tần Thế Nam bỗng siết lại, kéo cô sát vào ngực anh. Giọng nói trầm ấm nhưng có chút khàn đặc vang lên:
“Em nghĩ anh ngủ thật à?”
Tinh Dương khựng lại, đôi mắt mở to kinh ngạc, nhưng chỉ trong tích tắc, cô khôi phục vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Tần Thế Nam khẽ nhướn mày, giọng nói vang lên trầm ấm nhưng mang theo ý cười:
"Em có chuyện muốn bàn với anh mà, nên anh không ngủ được."
Tinh Dương đưa tay chống cằm, đôi mắt chợt trở nên nghiêm túc hơn. Cô nói, từng lời chậm rãi nhưng sắc bén
"Ngày mai, trong cuộc họp cổ đông, anh sẽ phải ủng hộ chuyện hợp tác với Định Hải, xuất kho sản phẩm mới sang biên giới phía Tây. "
Nụ cười trên môi Tần Thế Nam chợt tắt, ánh mắt anh trở nên sắc bén. Anh nhìn thẳng vào Tinh Dương, không giấu được sự băn khoăn và căng thẳng.
"Lần trước chúng ta đã bàn bạc, mọi người đã thống nhất rằng việc xuất hàng sang châu Âu là lựa chọn tối ưu. Mặc dù Định Hải và Tần Lĩnh đã làm ăn với nhau nhiều năm, nhưng xét về thiệt hơn, Định Hải không phải là lựa chọn tốt nhất."
Tinh Dương nhìn anh với ánh mắt kiên định. “Theo như báo cáo, thị trường Châu Âu vẫn chưa ổn định, và chưa rõ liệu sản phẩm của chúng ta có thực sự phù hợp hay không. Thay vì thế, chúng ta nên chọn một đối tác thân thuộc trước, đợi khi có đủ thông tin, chúng ta mới nên làm việc với họ sau.
Tần Thế Nam nhìn cô với vẻ nghi ngờ rõ ràng. Một người như Tinh Dương, luôn sáng suốt và tính toán kỹ lưỡng, sao lại chấp nhận một thương vụ làm ăn không phải là lựa chọn tốt nhất? Sau cuộc gặp gỡ ai đó ô đã trở nên...như thế. Dù vậy, anh vẫn mỉm cười và gật đầu đồng ý. “Được rồi, anh nghe theo em.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro