Cạm Bẫy Hôn Nhân: Chị Dâu, Tôi Đợi Chị Ly Hôn!
Có thể thử yêu...
2024-12-26 11:25:16
Cả sảnh rơi vào im lặng, áp lực từ sự hiện diện của Tần Thế Nam khiến các cảnh sát không dám nói thêm lời nào. Cảnh sát trưởng chỉ có thể cúi đầu, thể hiện sự hối lỗi:
"Xin lỗi quý vị, giấy tờ này hoàn toàn hợp pháp. Chúng tôi không còn nghi ngờ gì thêm."
Tinh Dương lặng lẽ cất lại giấy kiểm định, sự căng thẳng trong không khí dần dịu đi.Tinh Dương không vội rời đi mà chậm rãi nhìn Tần Thế Nam một lúc lâu, ánh mắt chứa đầy sự cảm kích.
Cảnh sát nhanh chóng giải tán sau khi xác nhận rằng không có gì đáng ngờ trong hành lý và đồ dùng của các vị khách. Sảnh khách sạn và mọi thứ trở lại hoạt động như bình thường.
Tinh Dương ngồi trên giường, cẩn thận ngắm nhìn sợi dây chuyền ruby đó, cô cười khế với vẻ hài lòng. Đôi mắt ánh lên niềm tự tin, như thể mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp hơn cô mong đợi. Cô cẩn thận dùng nhíp cạy viên kim cương đỏ ở giữa, cho vào một chiếc hộp nhỏ. Tinh Dương đã rất khéo léo sử dụng sợi dây chuyền ruby mà Dương Nhã Linh tặng để che đậy, thêm cả đêm qua ở bên cạnh Tần Thế Nam. Anh nhất định sẽ bảo vệ cô, bất chấp mọi thứ.
Tối đó, Tần Thế Nam lén lút bước vào phòng cô, ngồi yên trên ghế bên cạnh nhìn chăm chú vào Tinh Dương khi cô ngồi trước gương trong nhà tắm, thực hiện những bước dưỡng da tỉ mỉ. Anh quan sát cô với ánh mắt dịu dàng, như thể muốn lưu giữ mọi chi tiết nhỏ trong thói quen chăm sóc bản thân của cô.
Tinh Dương ngước lên từ chiếc gương, bắt gặp ánh mắt của Tần Thế Nam đang chăm chú nhìn mình. "Anh có muốn thử không? Em giúp anh" cô nói, nụ cười thoáng qua trên môi.
Tần Thế Nam chần chừ một lúc, ánh mắt của anh lộ rõ sự bối rối.
Cuối cùng, anh gật đầu nhẹ và mỉm cười với cô. "Được, thử xem thế nào" anh đồng ý, giọng nói nhẹ nhàng.
Tinh Dương mỉm cười, đứng dậy và đi đến tủ đồ, lấy ra một số sản phẩm dưỡng da. "Đây là bước đầu tiên" cô nói, bắt đầu chỉ dẫn anh từng bước một cách cẩn thận. "Đầu tiên là làm sạch da mặt."
Tinh Dương cẩn thận hướng dẫn từng bước cho anh, từ rửa mặt, tẩy da chết đến thoa kem dưỡng ẩm. Tần Thế Nam nghe theo và làm theo hướng dẫn của cô một cách tỉ mỉ, sự nghiêm túc của anh làm cô bật cười.
“ Dễ hơn anh tưởng nhiều phải không?” cô trêu chọc, nụ cười nhẹ nhàng.
Tinh Dương giúp anh bôi một lớp son dưỡng, cô vừa bôi vừa nói, “Anh có biết người ta gọi cây son này là son dùng để hôn không?”
Tần Thế Nam nhìn cô, đôi mắt ảnh lên sự tò mò. “Lý do là gì vậy?"
Tinh Dương cười nhẹ, nhìn anh đầy ý tử. “Nó làm cho môi mềm mại hơn, khi hôn... cảm giác sẽ thích hơn”
“Vậy thì thử một chút.”
Anh nói rồi kéo Tinh Dương lại gần, bàn tay anh nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt cô, rồi từ từ hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô. Tinh Dương cảm nhận được sự dịu dàng và tình cảm trong nụ hôn của anh. Cô khẽ nhắm mắt, để bản thân chìm đắm trong khoảnh khắc này. Khi môi anh lướt nhẹ trên môi cô, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người, khiến cô không thể giấu được nụ cười hạnh phúc đang nở trên môi.
Tinh Dương cảm nhận được sự ấm áp và an toàn trong vòng tay anh, cảm giác đó làm cô thấy mình được yêu thương thật sự. Khi anh buông môi mình ra, đôi mắt anh lấp lánh, nhìn cô với ánh nhìn trìu mến không nói nên lời.
“Em có thể thử yêu anh không?” Anh thì thầm, giọng khàn khàn.
Tinh Dương cảm thấy lòng mình nghẹn lại, mỗi lời nói như một cú đập mạnh vào trái tim. Cô biết rằng anh đang thực sự muốn nghe câu trả lời từ cô, muốn biết chắc rằng tình cảm giữa hai người không chỉ là một thoáng say nắng, mà có thể là một thứ gì đó sâu đậm hơn. Nhưng cô không thể trao cho anh điều mà cô chưa chắc chắn.
Ánh mắt anh đầy chờ đợi, sự dịu dàng nhưng cũng ẩn chứa sự khẩn thiết. Tinh Dương biết mình đã kéo dài sự mơ hồ này quá lâu, và nếu cô nói “không, nó sẽ làm tổn thương anh nhiều hơn nữa. Nhưng nếu cô nói “có,” liệu đó có phải là sự thật hay chỉ là lời nói dối để làm dịu đi cảm giác bấp bênh trong lòng?
“Hiện tại không thể” cô thừa nhận, giọng nói run rẩy.
Tần Thế Nam nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt không giấu đi sự dịu dàng và kiên nhẫn. Anh biết rằng Tinh Dương vẫn còn mang theo những gánh nặng, những nỗi lo lắng mà cô chưa thể chia sẻ ngay lúc này. Có thể cô vẫn còn sợ hãi, có thể cô cần thêm thời gian để cảm thấy an toàn và chắc chắn về những cảm xúc của mình.
“Anh hiểu,” anh nói, giọng trầm ấm. “Anh sẽ đợi. Anh sẽ luôn ở đây, bất kể bao lâu cần thiết, cho đến khi em cảm thấy sẵn sàng. Tần Thế Nam muốn cô biết rằng tình cảm của mình là thật, rằng anh không đặt áp lực lên cô và rằng anh tôn trọng bất cứ lựa chọn nào mà cô cần đưa ra.
“Em không cần phải vội vàng” anh tiếp tục, giọng anh nhẹ nhàng như muốn xoa dịu sự lo lắng trong cô. “Hãy để mọi thứ tự nhiên đến với em. Khi em cảm thấy mình đã sẵn sàng, anh sẽ là người đầu tiên để chia sẻ cùng em”
Tinh Dương cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh, sự kiên nhẫn mà anh dành cho cô. Cô nhận ra rằng có người sẵn sàng lắng nghe, sẵn sàng chờ đợi, không vì sự bối rối hay chậm chạp của cô mà nản lòng. Đó là điều mà cô chưa từng có trước đây, và nó khiến cô cảm thấy ẩm áp và an toàn hơn bao giờ hết.
Cả hai lặng yên nhìn nhau, như muốn ngừng lại thời gian, để cho sự chân thành và tình yêu giữa họ tràn đầy. Tinh Dương không dám chắc về tương lai, không biết mai này sẽ thế nào. Cô có thân phận mà anh nên sợ hãi, và khi anh biết được, liệu rằng Anh có ghét cô hay không? Những nghi ngờ đó khiến trái tim cô thắt lại, nhưng khi nhìn vào mắt Tần Thế Nam, cô nhận ra sự ấm áp và kiên nhẫn của anh vẫn vẹn nguyên. Dù vậy, nỗi lo sợ về tương lai vẫn không ngừng ám ảnh cô.
"Xin lỗi quý vị, giấy tờ này hoàn toàn hợp pháp. Chúng tôi không còn nghi ngờ gì thêm."
Tinh Dương lặng lẽ cất lại giấy kiểm định, sự căng thẳng trong không khí dần dịu đi.Tinh Dương không vội rời đi mà chậm rãi nhìn Tần Thế Nam một lúc lâu, ánh mắt chứa đầy sự cảm kích.
Cảnh sát nhanh chóng giải tán sau khi xác nhận rằng không có gì đáng ngờ trong hành lý và đồ dùng của các vị khách. Sảnh khách sạn và mọi thứ trở lại hoạt động như bình thường.
Tinh Dương ngồi trên giường, cẩn thận ngắm nhìn sợi dây chuyền ruby đó, cô cười khế với vẻ hài lòng. Đôi mắt ánh lên niềm tự tin, như thể mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp hơn cô mong đợi. Cô cẩn thận dùng nhíp cạy viên kim cương đỏ ở giữa, cho vào một chiếc hộp nhỏ. Tinh Dương đã rất khéo léo sử dụng sợi dây chuyền ruby mà Dương Nhã Linh tặng để che đậy, thêm cả đêm qua ở bên cạnh Tần Thế Nam. Anh nhất định sẽ bảo vệ cô, bất chấp mọi thứ.
Tối đó, Tần Thế Nam lén lút bước vào phòng cô, ngồi yên trên ghế bên cạnh nhìn chăm chú vào Tinh Dương khi cô ngồi trước gương trong nhà tắm, thực hiện những bước dưỡng da tỉ mỉ. Anh quan sát cô với ánh mắt dịu dàng, như thể muốn lưu giữ mọi chi tiết nhỏ trong thói quen chăm sóc bản thân của cô.
Tinh Dương ngước lên từ chiếc gương, bắt gặp ánh mắt của Tần Thế Nam đang chăm chú nhìn mình. "Anh có muốn thử không? Em giúp anh" cô nói, nụ cười thoáng qua trên môi.
Tần Thế Nam chần chừ một lúc, ánh mắt của anh lộ rõ sự bối rối.
Cuối cùng, anh gật đầu nhẹ và mỉm cười với cô. "Được, thử xem thế nào" anh đồng ý, giọng nói nhẹ nhàng.
Tinh Dương mỉm cười, đứng dậy và đi đến tủ đồ, lấy ra một số sản phẩm dưỡng da. "Đây là bước đầu tiên" cô nói, bắt đầu chỉ dẫn anh từng bước một cách cẩn thận. "Đầu tiên là làm sạch da mặt."
Tinh Dương cẩn thận hướng dẫn từng bước cho anh, từ rửa mặt, tẩy da chết đến thoa kem dưỡng ẩm. Tần Thế Nam nghe theo và làm theo hướng dẫn của cô một cách tỉ mỉ, sự nghiêm túc của anh làm cô bật cười.
“ Dễ hơn anh tưởng nhiều phải không?” cô trêu chọc, nụ cười nhẹ nhàng.
Tinh Dương giúp anh bôi một lớp son dưỡng, cô vừa bôi vừa nói, “Anh có biết người ta gọi cây son này là son dùng để hôn không?”
Tần Thế Nam nhìn cô, đôi mắt ảnh lên sự tò mò. “Lý do là gì vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tinh Dương cười nhẹ, nhìn anh đầy ý tử. “Nó làm cho môi mềm mại hơn, khi hôn... cảm giác sẽ thích hơn”
“Vậy thì thử một chút.”
Anh nói rồi kéo Tinh Dương lại gần, bàn tay anh nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt cô, rồi từ từ hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô. Tinh Dương cảm nhận được sự dịu dàng và tình cảm trong nụ hôn của anh. Cô khẽ nhắm mắt, để bản thân chìm đắm trong khoảnh khắc này. Khi môi anh lướt nhẹ trên môi cô, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người, khiến cô không thể giấu được nụ cười hạnh phúc đang nở trên môi.
Tinh Dương cảm nhận được sự ấm áp và an toàn trong vòng tay anh, cảm giác đó làm cô thấy mình được yêu thương thật sự. Khi anh buông môi mình ra, đôi mắt anh lấp lánh, nhìn cô với ánh nhìn trìu mến không nói nên lời.
“Em có thể thử yêu anh không?” Anh thì thầm, giọng khàn khàn.
Tinh Dương cảm thấy lòng mình nghẹn lại, mỗi lời nói như một cú đập mạnh vào trái tim. Cô biết rằng anh đang thực sự muốn nghe câu trả lời từ cô, muốn biết chắc rằng tình cảm giữa hai người không chỉ là một thoáng say nắng, mà có thể là một thứ gì đó sâu đậm hơn. Nhưng cô không thể trao cho anh điều mà cô chưa chắc chắn.
Ánh mắt anh đầy chờ đợi, sự dịu dàng nhưng cũng ẩn chứa sự khẩn thiết. Tinh Dương biết mình đã kéo dài sự mơ hồ này quá lâu, và nếu cô nói “không, nó sẽ làm tổn thương anh nhiều hơn nữa. Nhưng nếu cô nói “có,” liệu đó có phải là sự thật hay chỉ là lời nói dối để làm dịu đi cảm giác bấp bênh trong lòng?
“Hiện tại không thể” cô thừa nhận, giọng nói run rẩy.
Tần Thế Nam nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt không giấu đi sự dịu dàng và kiên nhẫn. Anh biết rằng Tinh Dương vẫn còn mang theo những gánh nặng, những nỗi lo lắng mà cô chưa thể chia sẻ ngay lúc này. Có thể cô vẫn còn sợ hãi, có thể cô cần thêm thời gian để cảm thấy an toàn và chắc chắn về những cảm xúc của mình.
“Anh hiểu,” anh nói, giọng trầm ấm. “Anh sẽ đợi. Anh sẽ luôn ở đây, bất kể bao lâu cần thiết, cho đến khi em cảm thấy sẵn sàng. Tần Thế Nam muốn cô biết rằng tình cảm của mình là thật, rằng anh không đặt áp lực lên cô và rằng anh tôn trọng bất cứ lựa chọn nào mà cô cần đưa ra.
“Em không cần phải vội vàng” anh tiếp tục, giọng anh nhẹ nhàng như muốn xoa dịu sự lo lắng trong cô. “Hãy để mọi thứ tự nhiên đến với em. Khi em cảm thấy mình đã sẵn sàng, anh sẽ là người đầu tiên để chia sẻ cùng em”
Tinh Dương cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh, sự kiên nhẫn mà anh dành cho cô. Cô nhận ra rằng có người sẵn sàng lắng nghe, sẵn sàng chờ đợi, không vì sự bối rối hay chậm chạp của cô mà nản lòng. Đó là điều mà cô chưa từng có trước đây, và nó khiến cô cảm thấy ẩm áp và an toàn hơn bao giờ hết.
Cả hai lặng yên nhìn nhau, như muốn ngừng lại thời gian, để cho sự chân thành và tình yêu giữa họ tràn đầy. Tinh Dương không dám chắc về tương lai, không biết mai này sẽ thế nào. Cô có thân phận mà anh nên sợ hãi, và khi anh biết được, liệu rằng Anh có ghét cô hay không? Những nghi ngờ đó khiến trái tim cô thắt lại, nhưng khi nhìn vào mắt Tần Thế Nam, cô nhận ra sự ấm áp và kiên nhẫn của anh vẫn vẹn nguyên. Dù vậy, nỗi lo sợ về tương lai vẫn không ngừng ám ảnh cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro