Cạm Bẫy Hôn Nhân: Chị Dâu, Tôi Đợi Chị Ly Hôn!
Nghi ngờ
2024-12-26 11:25:16
Một viên cảnh sát tiến lại gần đội trưởng, thấp giọng báo cáo:
"Thưa đội trưởng, chúng tôi đã kiểm tra tất cả các phòng, ngoại trừ những phòng thuộc Tần gia. Vệ sĩ của họ đứng canh bên ngoài, không cho phép ai vào. Chúng tôi không biết nên xử lý thế nào."
Đội trưởng nghe xong, gương mặt thoáng hiện vẻ khó xử. Ông nhìn về phía Dương Nhã Linh và Tần Gia Hào, họ vẫn đang toát lên khí thế áp đảo.
"Để tôi xử lý," đội trưởng đáp, giọng quyết đoán nhưng không giấu được sự căng thẳng.
Ông bước đến trước mặt Dương Nhã Linh, cúi nhẹ đầu:
" Tần phu nhân, rất xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng đây là nhiệm vụ tối quan trọng. Chúng tôi cần được phép kiểm tra tất cả các phòng, bao gồm cả phòng của Tần gia, để đảm bảo không bỏ sót bất cứ điều gì."
Dương Nhã Linh nghe vậy, lập tức nhíu mày, giọng nói lạnh lùng đầy uy quyền:
"Phòng của Tần gia mà cũng cần kiểm tra? Các người có biết mình đang nói gì không? Đừng tưởng có tấm huy hiệu kia mà muốn làm gì thì làm."
Đội trưởng cảm nhận áp lực đè nặng nhưng vẫn giữ bình tĩnh:
"Phu nhân, chúng tôi biết đã gây ra phiền toái cho mọi người, và tôi cam đoan sẽ rất nhanh chóng, chỉ cần xác minh rằng không có bất kỳ vật phẩm đáng nghi nào trong phòng. Đây là quy định từ cấp trên, tôi rất mong nhận được sự hợp tác."
Tần Gia Hào từ nãy vẫn im lặng, nay chậm rãi lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng sắc bén:
"Chúng tôi tôn trọng luật pháp, nhưng các anh cũng phải hiểu vị trí của mình. Nếu không tìm thấy thứ gì, các anh tính giải quyết thế nào ? "
Đội trưởng khẽ rùng mình trước sự uy nghi của ông, nhưng ông không lùi bước:
"Nếu không tìm thấy, tôi sẵn sàng đứng ra chịu trách nhiệm và xin lỗi trước tất cả những người ở đây. Nhưng nếu có điều gì đáng nghi, tôi cũng mong quý vị hiểu rằng, chúng tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ"
Bầu không khí trở nên căng thẳng. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cuộc đối thoại. Lúc này, Tinh Dương vẫn đứng xa quan sát, đôi mắt thoáng lướt qua sự lạnh lùng.
Tần Thế Nam bất ngờ bước tới, chặn giữa đội trưởng và Dương Nhã Linh, nói với giọng ôn hòa nhưng đầy uy lực:
"Nếu đã là quy định, chúng tôi sẽ hợp tác. Đội trưởng, tôi sẽ đích thân dẫn các người đi kiểm tra."
Lời nói của anh như một cây cầu nối giữa hai bên. Đội trưởng cảm kích gật đầu, trong khi Dương Nhã Linh khẽ nhíu mày, không hài lòng nhưng cũng không phản đối.
Cảnh sát lần lượt kiểm tra các phòng, không phát hiện điều gì khả nghi. Khi bước vào phòng của Tinh Dương, ánh mắt họ nhanh chóng dừng lại ở hộp trang sức trên bàn. Mở ra, họ nhìn thấy một sợi dây chuyền lộng lẫy với mặt đá đỏ nổi bật. Viên đá lớn ở trung tâm tỏa sáng rực rỡ, được bao quanh bởi những viên nhỏ hơn, tất cả hòa quyện tạo nên vẻ đẹp mê hoặc, như thể hút mọi ánh nhìn.
Sự xuất hiện của món trang sức này ngay lập tức khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. Một trong số các cảnh sát không kiềm được mà thốt lên, "Đây... chẳng phải rất giống viên kim cương đỏ mà chúng ta đang tìm kiếm sao?"
Ánh mắt đội trưởng lập tức trở nên sắc bén, nhìn thẳng vào Tinh Dương như muốn dò xét.
Đội trưởng ngay lập tức cau mày, ánh mắt lộ rõ sự nghi ngờ.
"Quý cô, xin hỏi sợi dây chuyền này là của cô?" Đội trưởng hỏi, giọng điệu lịch sự nhưng sắc bén.
Tinh Dương không chút nao núng, điềm tĩnh bước lên một bước. "Phải, đây là đồ của tôi. Có vấn đề gì sao?"
"Chúng tôi nghi ngờ viên đá đỏ này có liên quan đến viên kim cương bị đánh cắp. Cô có thể giải thích nguồn gốc của nó không?"
"Đây là hồi môn tôi dành cho con dâu, đã mua được 2 năm rồi. Thứ các người thấy không phải kim cương đỏ, mà là ruby, được chế tác riêng từ một thợ kim hoàn nổi tiếng ở Châu Âu."
Lời nói của bà vừa dứt, ánh mắt sắc bén quét qua viên cảnh sát, khiến họ thoáng chần chừ. Một người trong đội ngập ngừng đáp:
"Chúng tôi sẽ cần xác minh thêm để đảm bảo. Mong quý vị thông cảm.
Tinh Dương đứng yên, không để lộ chút cảm xúc nào, mọi chuyện bây giờ...giao cho Dương Nhã Linh là được.
" Đã nói mua được 2 năm rồi mà, Tinh Dương có mang theo giấy kiểm định không đưa cho bọn họ. Đồ tôi mua các người lại rành quá cơ "
Tinh Dương giữ vẻ mặt bình thản, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Lúc này, cô hiểu rõ, mọi chuyện đã có Dương Nhã Linh xử lý.
"Đã nói món này tôi mua từ hai năm trước rồi," Dương Nhã Linh cất giọng lạnh lùng nhưng đầy uy quyền, ánh mắt nhìn thẳng vào nhóm cảnh sát. "Tinh
Dương, con có mang theo giấy kiểm định không? Đưa cho họ xem. Đồ của tôi, các người còn hiểu rõ hơn tôi sao?"
Từng lời nói của bà vừa mang ý mỉa mai, vừa đanh thép, khiến bầu không khí thêm phần nặng nề. Mọi ánh nhìn trong sảnh đổ dồn về phía Dương Nhã Linh, một người phụ nữ mạnh mẽ khiến người khác không dám khinh nhờn.
Tinh Dương bước tới, từ từ lấy ra một tập hồ sơ nhỏ từ trong túi xách. Cô bình thản mở nó ra và rút tờ giấy kiểm định, đôi mắt không chút gợn sóng khi đưa nó cho viên cảnh sát.
"Đây là giấy kiểm định của sợi dây chuyền này" cô nói nhẹ nhàng, giọng điệu dứt khoát nhưng không hề kiêu ngạo. "Được thực hiện tại một trung tâm uy tín, các anh có thể xác minh nếu muốn"
Viên cảnh sát nhận lấy, cẩn thận xem xét từng chi tiết. Các thông số, ngày tháng, và cả con dấu của trung tâm kiểm định đều rõ ràng và hợp lệ.
Mấy viên cảnh sát bối rối liếc nhìn nhau, sự do dự hiện rõ trên từng khuôn mặt.
"Giờ làm sao đây? Có cần mang về giám định không?" một người hỏi nhỏ, giọng đầy phân vân.
Tần Thế Nam vốn dĩ không muốn chen vào, nhưng khi thấy họ tiếp tục nghi ngờ Tinh Dương, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lẽo. Cả ngày hôm qua Tinh Dương luôn ở trong tầm mắt anh, cả đêm cũng ở bên cạnh anh. Làm sao cô có thể là kẻ trộm được?
Anh bước lên phía trước, giọng nói trầm thấp nhưng uy quyền, như một lưỡi dao sắc bén cắt qua bầu không khí ngột ngạt.
"Nếu các người nhất quyết mang món đồ này đi kiểm định, vậy hãy chuẩn bị đối mặt với luật sư của Tần gia. Các người đã làm phiền đến danh tiếng của chúng tôi, lãng phí thời gian quý báu, và còn dám nghi ngờ người nhà Tần gia."
Ánh mắt anh sắc như dao, quét qua từng viên cảnh sát khiến họ không khỏi cảm thấy áp lực.
"Đây là lần cuối tôi nhẫn nhịn. Nếu các người còn muốn làm việc, hãy làm đúng cách. Đừng để sự thiếu cẩn trọng của mình biến thành sai lầm không thể cứu vãn."
Bầu không khí trong sảnh khách sạn chợt trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, mỗi người đều cảm nhận được uy lực không thể kháng cự từ lời nói của anh.
"Thưa đội trưởng, chúng tôi đã kiểm tra tất cả các phòng, ngoại trừ những phòng thuộc Tần gia. Vệ sĩ của họ đứng canh bên ngoài, không cho phép ai vào. Chúng tôi không biết nên xử lý thế nào."
Đội trưởng nghe xong, gương mặt thoáng hiện vẻ khó xử. Ông nhìn về phía Dương Nhã Linh và Tần Gia Hào, họ vẫn đang toát lên khí thế áp đảo.
"Để tôi xử lý," đội trưởng đáp, giọng quyết đoán nhưng không giấu được sự căng thẳng.
Ông bước đến trước mặt Dương Nhã Linh, cúi nhẹ đầu:
" Tần phu nhân, rất xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng đây là nhiệm vụ tối quan trọng. Chúng tôi cần được phép kiểm tra tất cả các phòng, bao gồm cả phòng của Tần gia, để đảm bảo không bỏ sót bất cứ điều gì."
Dương Nhã Linh nghe vậy, lập tức nhíu mày, giọng nói lạnh lùng đầy uy quyền:
"Phòng của Tần gia mà cũng cần kiểm tra? Các người có biết mình đang nói gì không? Đừng tưởng có tấm huy hiệu kia mà muốn làm gì thì làm."
Đội trưởng cảm nhận áp lực đè nặng nhưng vẫn giữ bình tĩnh:
"Phu nhân, chúng tôi biết đã gây ra phiền toái cho mọi người, và tôi cam đoan sẽ rất nhanh chóng, chỉ cần xác minh rằng không có bất kỳ vật phẩm đáng nghi nào trong phòng. Đây là quy định từ cấp trên, tôi rất mong nhận được sự hợp tác."
Tần Gia Hào từ nãy vẫn im lặng, nay chậm rãi lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng sắc bén:
"Chúng tôi tôn trọng luật pháp, nhưng các anh cũng phải hiểu vị trí của mình. Nếu không tìm thấy thứ gì, các anh tính giải quyết thế nào ? "
Đội trưởng khẽ rùng mình trước sự uy nghi của ông, nhưng ông không lùi bước:
"Nếu không tìm thấy, tôi sẵn sàng đứng ra chịu trách nhiệm và xin lỗi trước tất cả những người ở đây. Nhưng nếu có điều gì đáng nghi, tôi cũng mong quý vị hiểu rằng, chúng tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ"
Bầu không khí trở nên căng thẳng. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cuộc đối thoại. Lúc này, Tinh Dương vẫn đứng xa quan sát, đôi mắt thoáng lướt qua sự lạnh lùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Thế Nam bất ngờ bước tới, chặn giữa đội trưởng và Dương Nhã Linh, nói với giọng ôn hòa nhưng đầy uy lực:
"Nếu đã là quy định, chúng tôi sẽ hợp tác. Đội trưởng, tôi sẽ đích thân dẫn các người đi kiểm tra."
Lời nói của anh như một cây cầu nối giữa hai bên. Đội trưởng cảm kích gật đầu, trong khi Dương Nhã Linh khẽ nhíu mày, không hài lòng nhưng cũng không phản đối.
Cảnh sát lần lượt kiểm tra các phòng, không phát hiện điều gì khả nghi. Khi bước vào phòng của Tinh Dương, ánh mắt họ nhanh chóng dừng lại ở hộp trang sức trên bàn. Mở ra, họ nhìn thấy một sợi dây chuyền lộng lẫy với mặt đá đỏ nổi bật. Viên đá lớn ở trung tâm tỏa sáng rực rỡ, được bao quanh bởi những viên nhỏ hơn, tất cả hòa quyện tạo nên vẻ đẹp mê hoặc, như thể hút mọi ánh nhìn.
Sự xuất hiện của món trang sức này ngay lập tức khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. Một trong số các cảnh sát không kiềm được mà thốt lên, "Đây... chẳng phải rất giống viên kim cương đỏ mà chúng ta đang tìm kiếm sao?"
Ánh mắt đội trưởng lập tức trở nên sắc bén, nhìn thẳng vào Tinh Dương như muốn dò xét.
Đội trưởng ngay lập tức cau mày, ánh mắt lộ rõ sự nghi ngờ.
"Quý cô, xin hỏi sợi dây chuyền này là của cô?" Đội trưởng hỏi, giọng điệu lịch sự nhưng sắc bén.
Tinh Dương không chút nao núng, điềm tĩnh bước lên một bước. "Phải, đây là đồ của tôi. Có vấn đề gì sao?"
"Chúng tôi nghi ngờ viên đá đỏ này có liên quan đến viên kim cương bị đánh cắp. Cô có thể giải thích nguồn gốc của nó không?"
"Đây là hồi môn tôi dành cho con dâu, đã mua được 2 năm rồi. Thứ các người thấy không phải kim cương đỏ, mà là ruby, được chế tác riêng từ một thợ kim hoàn nổi tiếng ở Châu Âu."
Lời nói của bà vừa dứt, ánh mắt sắc bén quét qua viên cảnh sát, khiến họ thoáng chần chừ. Một người trong đội ngập ngừng đáp:
"Chúng tôi sẽ cần xác minh thêm để đảm bảo. Mong quý vị thông cảm.
Tinh Dương đứng yên, không để lộ chút cảm xúc nào, mọi chuyện bây giờ...giao cho Dương Nhã Linh là được.
" Đã nói mua được 2 năm rồi mà, Tinh Dương có mang theo giấy kiểm định không đưa cho bọn họ. Đồ tôi mua các người lại rành quá cơ "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tinh Dương giữ vẻ mặt bình thản, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Lúc này, cô hiểu rõ, mọi chuyện đã có Dương Nhã Linh xử lý.
"Đã nói món này tôi mua từ hai năm trước rồi," Dương Nhã Linh cất giọng lạnh lùng nhưng đầy uy quyền, ánh mắt nhìn thẳng vào nhóm cảnh sát. "Tinh
Dương, con có mang theo giấy kiểm định không? Đưa cho họ xem. Đồ của tôi, các người còn hiểu rõ hơn tôi sao?"
Từng lời nói của bà vừa mang ý mỉa mai, vừa đanh thép, khiến bầu không khí thêm phần nặng nề. Mọi ánh nhìn trong sảnh đổ dồn về phía Dương Nhã Linh, một người phụ nữ mạnh mẽ khiến người khác không dám khinh nhờn.
Tinh Dương bước tới, từ từ lấy ra một tập hồ sơ nhỏ từ trong túi xách. Cô bình thản mở nó ra và rút tờ giấy kiểm định, đôi mắt không chút gợn sóng khi đưa nó cho viên cảnh sát.
"Đây là giấy kiểm định của sợi dây chuyền này" cô nói nhẹ nhàng, giọng điệu dứt khoát nhưng không hề kiêu ngạo. "Được thực hiện tại một trung tâm uy tín, các anh có thể xác minh nếu muốn"
Viên cảnh sát nhận lấy, cẩn thận xem xét từng chi tiết. Các thông số, ngày tháng, và cả con dấu của trung tâm kiểm định đều rõ ràng và hợp lệ.
Mấy viên cảnh sát bối rối liếc nhìn nhau, sự do dự hiện rõ trên từng khuôn mặt.
"Giờ làm sao đây? Có cần mang về giám định không?" một người hỏi nhỏ, giọng đầy phân vân.
Tần Thế Nam vốn dĩ không muốn chen vào, nhưng khi thấy họ tiếp tục nghi ngờ Tinh Dương, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lẽo. Cả ngày hôm qua Tinh Dương luôn ở trong tầm mắt anh, cả đêm cũng ở bên cạnh anh. Làm sao cô có thể là kẻ trộm được?
Anh bước lên phía trước, giọng nói trầm thấp nhưng uy quyền, như một lưỡi dao sắc bén cắt qua bầu không khí ngột ngạt.
"Nếu các người nhất quyết mang món đồ này đi kiểm định, vậy hãy chuẩn bị đối mặt với luật sư của Tần gia. Các người đã làm phiền đến danh tiếng của chúng tôi, lãng phí thời gian quý báu, và còn dám nghi ngờ người nhà Tần gia."
Ánh mắt anh sắc như dao, quét qua từng viên cảnh sát khiến họ không khỏi cảm thấy áp lực.
"Đây là lần cuối tôi nhẫn nhịn. Nếu các người còn muốn làm việc, hãy làm đúng cách. Đừng để sự thiếu cẩn trọng của mình biến thành sai lầm không thể cứu vãn."
Bầu không khí trong sảnh khách sạn chợt trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, mỗi người đều cảm nhận được uy lực không thể kháng cự từ lời nói của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro