Cạm Bẫy Hôn Nhân: Chị Dâu, Tôi Đợi Chị Ly Hôn!
Thay em yêu thư...
2024-12-26 11:25:16
Tinh Dương nhận ra mình đã chia sẻ quá nhiều chuyện riêng tư với Tần Thế Nam. Cô cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào anh. Trong lòng cô dâng lên một sự bối rối khó tả, như thể cô đã để lộ một phần yếu đuối mà bản thân luôn cố gắng che giấu.
Tần Thế Nam dường như nhận ra sự e dè của cô, anh không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng buông cô ra. Bàn tay anh, dù đã rời khỏi nhưng vẫn để lại hơi ấm trên da cô.
Đây không phải là lần đầu hai người ngủ cùng nhau, nhưng lần này, Tinh Dương chủ động lựa chọn ở lại. Cô nằm yên trong vòng tay rộng lớn của Tần Thế Nam, cảm nhận hơi ấm từ anh truyền sang, từng hơi thở đều đặn hòa quyện với nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Tưởng rằng Tinh Dương đã ngủ, Tần Thế Nam khẽ thì thầm những lời từ tận đáy lòng, giọng anh trầm ấm, xen lẫn chút ngập ngừng:
"Tinh Dương... Em có thể để anh thay em yêu thương bản thân em được không? Để anh là người chăm sóc em, bảo vệ em, bù đắp tất cả những gì em đã phải chịu đựng... Có được không?"
Từng chữ, từng lời nói của anh như tan vào bóng tối, mang theo sự chân thành và khao khát mãnh liệt. Anh không dám kỳ vọng một câu trả lời, chỉ đơn giản muốn giải tỏa những cảm xúc đè nén trong lòng mình.
Còn Tinh Dương, cô không lên tiếng nhưng lại nghe rất rõ từng lời anh nói. Tim cô khẽ rung lên, như một dòng nước ấm len lỏi qua những mảng băng giá đã đóng chặt từ lâu.
Nước mắt Tinh Dương bất giác lăn dài, thấm qua lớp áo của Tần Thế Nam. Anh khẽ cúi đầu, cảm nhận sự mềm yếu mà cô đang cố gắng che giấu. Không hỏi han, không thúc ép, anh chỉ siết chặt vòng tay, như muốn dùng chính sự yên lặng ấy để vỗ về cô.
Anh mỉm cười, nụ cười dịu dàng pha chút nghẹn ngào. Tần Thế Nam biết cô vẫn mang trong lòng những điều chưa thể giãi bày, những vết thương còn chôn sâu chưa lành. Nhưng anh không vội. Nếu cô cần thời gian, anh sẽ chờ.
"Em cứ làm những gì em cần làm" anh thầm nghĩ. "Khi em sẵn sàng, anh sẽ vẫn ở đây, chờ em quay về."
Trong ánh đèn nhạt nhòa, giữa sự tĩnh lặng của đêm, lời hứa không thành tiếng ấy đã lặng lẽ được khắc sâu vào trái tim anh.
...
Sáng sớm, Tinh Dương khẽ trở mình, định rời khỏi vòng tay của Tần Thế Nam. Nhưng ngay khi cô vừa đứng lên, bàn tay anh nhanh như chớp nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại.
"Em định đi đâu?" Giọng anh vẫn còn chút khàn khàn, pha lẫn sự dịu dàng lạ lùng của buổi sáng.
"Tôi phải về phòng, trời đã.." Cô chưa nói hết câu đã bị anh cắt ngang.
"Hôm nay chúng ta cáo bệnh ở lại phòng đi"
Tinh Dương ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt như muốn hỏi rõ ý định. Nhưng Tần Thế Nam vẫn bình thản, kéo cô nằm xuống lại giường, giọng nói đầy vẻ cương quyết:
"Chúng ta dành một ngày ở lại bên nhau được không ? "
Cô thoáng bối rối, nhưng không tài nào chống cự được sự kiên quyết ấy. Nhìn gương mặt điềm tĩnh của anh, cô chợt nhận ra rằng, có lẽ một ngày trốn tránh thế giới này cũng không phải là điều tồi tệ.
Bọn họ nằm cạnh nhau thêm một lúc, không gian yên ắng chỉ có tiếng gió nhẹ bên ngoài cửa sổ. Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Tần Thế Nam nhíu mày, rõ ràng không vui. Anh ngồi dậy, bước nhanh về phía cửa. Thay vì mở cửa, anh ấn vào nút loa trên bảng điều khiển gắn tường, giọng nói trầm thấp cất lên:
Có việc gì?"
Bên ngoài vang lên giọng của nhân viên khách sạn, lịch sự nhưng không giấu được sự căng thẳng: "Thưa quý khách, cảnh sát vừa đến và yêu cầu tất cả khách lưu trú nhanh chóng xuống sảnh để phối hợp điều tra. Quý khách có 15 phút để chuẩn bị. Chúng tôi xin chân thành xin lỗi vì sự bất tiện này
Tần Thế Nam khẽ nhíu mày, ánh mắt tối lại khi nghe thông báo. Anh quay đầu nhìn Tinh Dương, người vẫn đang ngồi trên giường, ánh mắt đầy vẻ
suy tư.
"Em nghĩ họ đến vì chuyện gì?" Anh hỏi, giọng trầm thấp.
Tinh Dương hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, cô nghĩ : [ Có lẽ liên quan đến viên kim cương...]
Cô đứng dậy, nhanh tay chỉnh lại quần áo, ánh mắt điềm tĩnh nhưng khó đoán Không biết được, còn 15 phút nhanh chóng chuẩn bị thôi.
Khi cả gia nhà họ Tần có mặt đông đủ dưới sảnh, đội cảnh sát dường như đã hoàn thành gần xong việc lục soát. Dương Nhã Linh đứng bên cạnh Tần Gia Hào, khuôn mặt đầy bực bội, không ngừng trách móc:
"Rốt cuộc là chuyện gì mà làm ầm ĩ thế này? Kỳ nghỉ đang yên ổn lại bị phá rối. Cảnh sát bây giờ đúng là làm việc chẳng kiêng nể ai nữa!"
Lê Thụy Anh cũng hùa theo, giọng nói đầy bất mãn:
"Đúng vậy! Đang yên đang lành lại bị làm phiền, các người có biết ở đây là những ai không ? '
Cảnh sát trưởng ở đó biết thế lực hai gia tộc này khủng khiếp cỡ nào, nhưng đây là nhiệm vụ phải thực hiện. Ông hạ giọng, cố gắng giải thích:
"Các vị, tôi hiểu rằng đây là kỳ nghỉ của mọi người và chúng tôi rất xin xin lỗi vì đã làm phiền đến . Chúng tôi đang làm nhiệm vụ điều tra liên quan đến một vụ trộm kim cương đỏ quý giá từ một tiệm kim hoàn. Kẻ trộm đã mất dấu tại đây. Vì vậy chúng tôi cần tìm kiếm để chắc chắn rằng không có viên kim cương đỏ quý giá nào bị cất giấu tại khách sạn này. Xin mọi người hợp tác và vui lòng chờ đợi kiểm tra"
Dương Nhã Linh nghe xong liền bật cười chế giễu, nói lớn: "Vậy càng không liên quan đến chúng tôi, Tần Gia...sẽ có trộm sao? Nực cười thật!"
Tinh Dương và Tần Thế Nam đứng ở sảnh, cố gắng giữ khoảng cách với nhau như muốn hòa vào đám đông như bao người khác, nhưng tiếc rằng danh tiếng của Tần Gia quá lớn khiến ai nấy cũng chú ý đến họ.
Lê Thụy Anh đi đến, kéo tay Tần Thế Nam, giọng đầy nũng nịu:
"Anh Thế Nam à, họ làm như vậy có đúng không? Sao lại dám nghi ngờ chúng ta như thế chứ?"
Tần Thế Nam khéo léo rụt tay về, rồi nói: "Chỉ cần chúng ta phối hợp là được."
Tần Thế Nam dường như nhận ra sự e dè của cô, anh không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng buông cô ra. Bàn tay anh, dù đã rời khỏi nhưng vẫn để lại hơi ấm trên da cô.
Đây không phải là lần đầu hai người ngủ cùng nhau, nhưng lần này, Tinh Dương chủ động lựa chọn ở lại. Cô nằm yên trong vòng tay rộng lớn của Tần Thế Nam, cảm nhận hơi ấm từ anh truyền sang, từng hơi thở đều đặn hòa quyện với nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Tưởng rằng Tinh Dương đã ngủ, Tần Thế Nam khẽ thì thầm những lời từ tận đáy lòng, giọng anh trầm ấm, xen lẫn chút ngập ngừng:
"Tinh Dương... Em có thể để anh thay em yêu thương bản thân em được không? Để anh là người chăm sóc em, bảo vệ em, bù đắp tất cả những gì em đã phải chịu đựng... Có được không?"
Từng chữ, từng lời nói của anh như tan vào bóng tối, mang theo sự chân thành và khao khát mãnh liệt. Anh không dám kỳ vọng một câu trả lời, chỉ đơn giản muốn giải tỏa những cảm xúc đè nén trong lòng mình.
Còn Tinh Dương, cô không lên tiếng nhưng lại nghe rất rõ từng lời anh nói. Tim cô khẽ rung lên, như một dòng nước ấm len lỏi qua những mảng băng giá đã đóng chặt từ lâu.
Nước mắt Tinh Dương bất giác lăn dài, thấm qua lớp áo của Tần Thế Nam. Anh khẽ cúi đầu, cảm nhận sự mềm yếu mà cô đang cố gắng che giấu. Không hỏi han, không thúc ép, anh chỉ siết chặt vòng tay, như muốn dùng chính sự yên lặng ấy để vỗ về cô.
Anh mỉm cười, nụ cười dịu dàng pha chút nghẹn ngào. Tần Thế Nam biết cô vẫn mang trong lòng những điều chưa thể giãi bày, những vết thương còn chôn sâu chưa lành. Nhưng anh không vội. Nếu cô cần thời gian, anh sẽ chờ.
"Em cứ làm những gì em cần làm" anh thầm nghĩ. "Khi em sẵn sàng, anh sẽ vẫn ở đây, chờ em quay về."
Trong ánh đèn nhạt nhòa, giữa sự tĩnh lặng của đêm, lời hứa không thành tiếng ấy đã lặng lẽ được khắc sâu vào trái tim anh.
...
Sáng sớm, Tinh Dương khẽ trở mình, định rời khỏi vòng tay của Tần Thế Nam. Nhưng ngay khi cô vừa đứng lên, bàn tay anh nhanh như chớp nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em định đi đâu?" Giọng anh vẫn còn chút khàn khàn, pha lẫn sự dịu dàng lạ lùng của buổi sáng.
"Tôi phải về phòng, trời đã.." Cô chưa nói hết câu đã bị anh cắt ngang.
"Hôm nay chúng ta cáo bệnh ở lại phòng đi"
Tinh Dương ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt như muốn hỏi rõ ý định. Nhưng Tần Thế Nam vẫn bình thản, kéo cô nằm xuống lại giường, giọng nói đầy vẻ cương quyết:
"Chúng ta dành một ngày ở lại bên nhau được không ? "
Cô thoáng bối rối, nhưng không tài nào chống cự được sự kiên quyết ấy. Nhìn gương mặt điềm tĩnh của anh, cô chợt nhận ra rằng, có lẽ một ngày trốn tránh thế giới này cũng không phải là điều tồi tệ.
Bọn họ nằm cạnh nhau thêm một lúc, không gian yên ắng chỉ có tiếng gió nhẹ bên ngoài cửa sổ. Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Tần Thế Nam nhíu mày, rõ ràng không vui. Anh ngồi dậy, bước nhanh về phía cửa. Thay vì mở cửa, anh ấn vào nút loa trên bảng điều khiển gắn tường, giọng nói trầm thấp cất lên:
Có việc gì?"
Bên ngoài vang lên giọng của nhân viên khách sạn, lịch sự nhưng không giấu được sự căng thẳng: "Thưa quý khách, cảnh sát vừa đến và yêu cầu tất cả khách lưu trú nhanh chóng xuống sảnh để phối hợp điều tra. Quý khách có 15 phút để chuẩn bị. Chúng tôi xin chân thành xin lỗi vì sự bất tiện này
Tần Thế Nam khẽ nhíu mày, ánh mắt tối lại khi nghe thông báo. Anh quay đầu nhìn Tinh Dương, người vẫn đang ngồi trên giường, ánh mắt đầy vẻ
suy tư.
"Em nghĩ họ đến vì chuyện gì?" Anh hỏi, giọng trầm thấp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tinh Dương hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, cô nghĩ : [ Có lẽ liên quan đến viên kim cương...]
Cô đứng dậy, nhanh tay chỉnh lại quần áo, ánh mắt điềm tĩnh nhưng khó đoán Không biết được, còn 15 phút nhanh chóng chuẩn bị thôi.
Khi cả gia nhà họ Tần có mặt đông đủ dưới sảnh, đội cảnh sát dường như đã hoàn thành gần xong việc lục soát. Dương Nhã Linh đứng bên cạnh Tần Gia Hào, khuôn mặt đầy bực bội, không ngừng trách móc:
"Rốt cuộc là chuyện gì mà làm ầm ĩ thế này? Kỳ nghỉ đang yên ổn lại bị phá rối. Cảnh sát bây giờ đúng là làm việc chẳng kiêng nể ai nữa!"
Lê Thụy Anh cũng hùa theo, giọng nói đầy bất mãn:
"Đúng vậy! Đang yên đang lành lại bị làm phiền, các người có biết ở đây là những ai không ? '
Cảnh sát trưởng ở đó biết thế lực hai gia tộc này khủng khiếp cỡ nào, nhưng đây là nhiệm vụ phải thực hiện. Ông hạ giọng, cố gắng giải thích:
"Các vị, tôi hiểu rằng đây là kỳ nghỉ của mọi người và chúng tôi rất xin xin lỗi vì đã làm phiền đến . Chúng tôi đang làm nhiệm vụ điều tra liên quan đến một vụ trộm kim cương đỏ quý giá từ một tiệm kim hoàn. Kẻ trộm đã mất dấu tại đây. Vì vậy chúng tôi cần tìm kiếm để chắc chắn rằng không có viên kim cương đỏ quý giá nào bị cất giấu tại khách sạn này. Xin mọi người hợp tác và vui lòng chờ đợi kiểm tra"
Dương Nhã Linh nghe xong liền bật cười chế giễu, nói lớn: "Vậy càng không liên quan đến chúng tôi, Tần Gia...sẽ có trộm sao? Nực cười thật!"
Tinh Dương và Tần Thế Nam đứng ở sảnh, cố gắng giữ khoảng cách với nhau như muốn hòa vào đám đông như bao người khác, nhưng tiếc rằng danh tiếng của Tần Gia quá lớn khiến ai nấy cũng chú ý đến họ.
Lê Thụy Anh đi đến, kéo tay Tần Thế Nam, giọng đầy nũng nịu:
"Anh Thế Nam à, họ làm như vậy có đúng không? Sao lại dám nghi ngờ chúng ta như thế chứ?"
Tần Thế Nam khéo léo rụt tay về, rồi nói: "Chỉ cần chúng ta phối hợp là được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro