Cạm Bẫy Hôn Nhân: Chị Dâu, Tôi Đợi Chị Ly Hôn!
Không phải vợ c...
2024-12-26 11:25:16
Buổi tiệc tối hôm đó, Hạ Tinh Dương cảm thấy toàn thân căng cứng, không thể tự nhiên nổi. Ánh mắt Tần Thế Nam như một lưỡi dao sắc bén, không ngừng xoáy sâu vào cô, khiến từng bước đi, từng cử chỉ của cô đều trở nên gượng gạo.
Không thể chịu đựng thêm nữa, cô viện cớ rời khỏi bàn tiệc, nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh.
Đứng trước gương, cô hít một hơi thật sâu, bàn tay run rẩy vốc nước lạnh lên mặt để xua tan cảm giác ngột ngạt. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, hình ảnh trong gương khiến cô khựng lại. Phản chiếu trong gương là Tần Thế Nam, anh đã lặng lẽ bước vào và đứng dựa vào cửa từ bao giờ.
"Thế nào? Chị dâu, cảm thấy không thoải mái sao?" Anh hỏi, giọng điệu mang theo sự trêu chọc nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, sắc sảo như đang thẩm vấn.
Hạ Tinh Dương quay lại đối mặt với anh, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Cậu không thấy hành động này của mình có chút bất lịch sự sao?"
Tần Thế Nam nhếch môi cười nhạt " Lúc quyến rũ người ta không thế cô nặng lời như vậy ? "
Hạ Tinh Dương khẽ hít một hơi sâu, cố nén sự mất bình tĩnh đang dâng trào trong lòng. "Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Nếu cậu không muốn gây chuyện thì làm ơn tránh đường."
Tần Thế Nam chậm rãi tiến lên một bước, ánh mắt đầy thách thức. "Không hiểu? Vậy để tôi nhắc cho cô nhớ. Một người phụ nữ với ánh mắt mê hoặc, nụ cười khiến người ta khó quên, và... đôi bông tai này." Anh chỉ vào tai cô, giọng điệu trầm thấp như cố ý gợi nhắc lại điều gì đó.
Cô không kìm được mà lùi lại một bước, trái tim đập nhanh nhưng vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh. "Cậu đang nói mớ gì vậy? Nếu đây là cách chào hỏi của cậu thì tôi nghĩ nó không phù hợp đâu."
Tần Thế Nam cười nhạt, cúi người ghé sát hơn, giọng nói như một làn gió lạnh bên tai cô. "Không phù hợp sao? Vậy còn cái đêm chúng ta bên nhau, cô thấy nó... phù hợp không?"
Hạ Tinh Dương giật mình, ánh mắt thoáng dao động nhưng rất nhanh, cô lấy lại vẻ lạnh lùng, nở nụ cười nhạt. "Cậu nghĩ việc qua đêm với chị dâu mang lại cho cậu cảm giác thành tựu lớn lao lắm sao?"
Lời nói sắc bén của cô khiến sắc mặt Tần Thế Nam tức thì trầm xuống, đôi mắt lóe lên vẻ nguy hiểm.
"Chị dâu?" Anh cười khẩy, ánh mắt trở nên sắc lạnh. "Cô thật nghĩ một câu 'chị dâu' có thể đánh lừa tôi sao? Nếu Tần Thế Vỹ thực sự là chồng cô, chẳng lẽ anh ta lại không biết cô có những 'mối quan hệ thú vị' bên ngoài? Trừ khi..." Anh ghé sát lại, giọng nói trầm thấp như muốn thăm dò từng phản ứng của cô. "...trừ khi giữa hai người chẳng có bất kỳ ràng buộc nào. Cô và anh ấy... vốn dĩ không phải vợ chồng thật sự."
Lời nói đầy ý tứ khiến không khí xung quanh trở nên căng thẳng. Nụ cười nhạt trên môi Tần Thế Nam mang theo sự tự tin và thích thú, như thể anh vừa khám phá ra bí mật mà cô đang cố gắng che giấu.
Hạ Tinh Dương cứng người, đôi mắt hiện lên vẻ hoảng loạn nhưng nhanh chóng che giấu bằng một cái nhếch môi lạnh nhạt.
"Dù giữa tôi và Tần Thế Vỹ là gì đi nữa, chuyện đó cũng không liên quan đến cậu."
Tần Thế Nam phì cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi Hạ Tinh Dương. Anh đưa tay ra, vuốt ve nhẹ nhàng gò má cô, rồi từ từ di chuyển xuống, chạm vào đôi bông tai hình ngôi sao mà cô đang đeo. Cử chỉ của anh đầy lạ lùng, vừa mang theo sự đùa cợt, vừa ẩn chứa ý đồ không rõ ràng.
"Yên tâm đi," anh nói, giọng trầm thấp, pha lẫn sự nguy hiểm. "Tôi sẽ không nói chuyện này ra đâu. Nhưng tôi cũng rất muốn xem, chị và anh trai tôi... sẽ làm gì với nhau."
Tần Thế Nam khẽ tháo chiếc bông tai bên trái của Hạ Tinh Dương ra, ánh mắt anh không rời khỏi cô một giây nào. Chỉ trong một động tác nhanh gọn, chiếc bông tai rơi xuống và bị ném vào sọt rác. Anh không thèm để ý đến nó, chỉ cười nhẹ một tiếng, như thể đang làm một việc cực kỳ thú vị.
Anh tiếp tục rút chiếc bông tai bên trong túi áo ra, một chiếc bông tai hoàn hảo hơn, sắc sảo và thật sự tinh tế. Tần Thế Nam nhẹ nhàng đeo nó lên tai cô, như thể đang thực hiện một nghi thức. "Thứ hàng giả này không phù hợp với cô, dù có chế tác tinh xảo như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ là đồ giả mà thôi," anh nói, giọng điềm tĩnh và đầy vẻ kiêu ngạo.
Chưa dừng lại, anh khẽ nghiêng đầu, áp môi lên tai cô một cách nhẹ nhàng nhưng đầy tính chiếm hữu. Cảm giác ấm áp của anh khiến cô hơi chùn bước, nhưng cô nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, không để anh nhìn thấy sự dao động trong ánh mắt.
Sau khi Tần Thế Nam rời đi, Hạ Tinh Dương đứng một mình trong phòng, ánh mắt trống rỗng, đầu óc không ngừng xoay chuyển.
"Thật sự quá xui xẻo" cô tự thì thầm, tay nắm chặt thành đấm. Nếu biết rằng người đàn ông mà cùng cô trải qua một đêm đó lại chính là Tần Thế Nam thì ngay từ đầu cô tuyệt đối sẽ không có bất kỳ hành động nào làm anh ta chú ý đến mình. Tinh Dương đã quá ngu ngốc khi không nhận ra, và bây giờ cô phải trả giá cho sự thiếu thận trọng đó.
Vào lúc cả nhà họ Tần ngồi quây quần bên bàn tiệc,sự thiên vị rõ rệt từ Dương Nhã Linh dành cho con trai mình không thể giấu giếm. Bà luôn mỉm cười tự hào khi nhìn về phía Tần Thế Nam, từng lời nói đều mang đậm vẻ ngợi khen dành cho anh.
"Thế Nam này, lần này con về thật sự làm mẹ vui mừng lắm. Từ khi con còn nhỏ đã thông minh, nhanh nhạy, lại biết cách đối nhân xử thế. Mẹ luôn tin rằng con sẽ kế thừa được tất cả những gì tốt đẹp của nhà họ Tần, giúp cho Tần Lĩnh làm nên việc lớn." Dương Nhã Linh cất tiếng, ánh mắt sáng lên đầy tự hào khi nhìn về con trai. Như muốn nói cho hai vị kia biết người thừa kế Tần gia đã về rồi.
Tần Thế Nam chỉ mỉm cười, đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt anh lại không hề dừng lại lâu ở mẹ mà thay vào đó, anh ngắm nhìn xung quanh, như thể muốn tìm một điều gì đó thú vị hơn.
Không thể chịu đựng thêm nữa, cô viện cớ rời khỏi bàn tiệc, nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh.
Đứng trước gương, cô hít một hơi thật sâu, bàn tay run rẩy vốc nước lạnh lên mặt để xua tan cảm giác ngột ngạt. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, hình ảnh trong gương khiến cô khựng lại. Phản chiếu trong gương là Tần Thế Nam, anh đã lặng lẽ bước vào và đứng dựa vào cửa từ bao giờ.
"Thế nào? Chị dâu, cảm thấy không thoải mái sao?" Anh hỏi, giọng điệu mang theo sự trêu chọc nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, sắc sảo như đang thẩm vấn.
Hạ Tinh Dương quay lại đối mặt với anh, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Cậu không thấy hành động này của mình có chút bất lịch sự sao?"
Tần Thế Nam nhếch môi cười nhạt " Lúc quyến rũ người ta không thế cô nặng lời như vậy ? "
Hạ Tinh Dương khẽ hít một hơi sâu, cố nén sự mất bình tĩnh đang dâng trào trong lòng. "Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Nếu cậu không muốn gây chuyện thì làm ơn tránh đường."
Tần Thế Nam chậm rãi tiến lên một bước, ánh mắt đầy thách thức. "Không hiểu? Vậy để tôi nhắc cho cô nhớ. Một người phụ nữ với ánh mắt mê hoặc, nụ cười khiến người ta khó quên, và... đôi bông tai này." Anh chỉ vào tai cô, giọng điệu trầm thấp như cố ý gợi nhắc lại điều gì đó.
Cô không kìm được mà lùi lại một bước, trái tim đập nhanh nhưng vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh. "Cậu đang nói mớ gì vậy? Nếu đây là cách chào hỏi của cậu thì tôi nghĩ nó không phù hợp đâu."
Tần Thế Nam cười nhạt, cúi người ghé sát hơn, giọng nói như một làn gió lạnh bên tai cô. "Không phù hợp sao? Vậy còn cái đêm chúng ta bên nhau, cô thấy nó... phù hợp không?"
Hạ Tinh Dương giật mình, ánh mắt thoáng dao động nhưng rất nhanh, cô lấy lại vẻ lạnh lùng, nở nụ cười nhạt. "Cậu nghĩ việc qua đêm với chị dâu mang lại cho cậu cảm giác thành tựu lớn lao lắm sao?"
Lời nói sắc bén của cô khiến sắc mặt Tần Thế Nam tức thì trầm xuống, đôi mắt lóe lên vẻ nguy hiểm.
"Chị dâu?" Anh cười khẩy, ánh mắt trở nên sắc lạnh. "Cô thật nghĩ một câu 'chị dâu' có thể đánh lừa tôi sao? Nếu Tần Thế Vỹ thực sự là chồng cô, chẳng lẽ anh ta lại không biết cô có những 'mối quan hệ thú vị' bên ngoài? Trừ khi..." Anh ghé sát lại, giọng nói trầm thấp như muốn thăm dò từng phản ứng của cô. "...trừ khi giữa hai người chẳng có bất kỳ ràng buộc nào. Cô và anh ấy... vốn dĩ không phải vợ chồng thật sự."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời nói đầy ý tứ khiến không khí xung quanh trở nên căng thẳng. Nụ cười nhạt trên môi Tần Thế Nam mang theo sự tự tin và thích thú, như thể anh vừa khám phá ra bí mật mà cô đang cố gắng che giấu.
Hạ Tinh Dương cứng người, đôi mắt hiện lên vẻ hoảng loạn nhưng nhanh chóng che giấu bằng một cái nhếch môi lạnh nhạt.
"Dù giữa tôi và Tần Thế Vỹ là gì đi nữa, chuyện đó cũng không liên quan đến cậu."
Tần Thế Nam phì cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi Hạ Tinh Dương. Anh đưa tay ra, vuốt ve nhẹ nhàng gò má cô, rồi từ từ di chuyển xuống, chạm vào đôi bông tai hình ngôi sao mà cô đang đeo. Cử chỉ của anh đầy lạ lùng, vừa mang theo sự đùa cợt, vừa ẩn chứa ý đồ không rõ ràng.
"Yên tâm đi," anh nói, giọng trầm thấp, pha lẫn sự nguy hiểm. "Tôi sẽ không nói chuyện này ra đâu. Nhưng tôi cũng rất muốn xem, chị và anh trai tôi... sẽ làm gì với nhau."
Tần Thế Nam khẽ tháo chiếc bông tai bên trái của Hạ Tinh Dương ra, ánh mắt anh không rời khỏi cô một giây nào. Chỉ trong một động tác nhanh gọn, chiếc bông tai rơi xuống và bị ném vào sọt rác. Anh không thèm để ý đến nó, chỉ cười nhẹ một tiếng, như thể đang làm một việc cực kỳ thú vị.
Anh tiếp tục rút chiếc bông tai bên trong túi áo ra, một chiếc bông tai hoàn hảo hơn, sắc sảo và thật sự tinh tế. Tần Thế Nam nhẹ nhàng đeo nó lên tai cô, như thể đang thực hiện một nghi thức. "Thứ hàng giả này không phù hợp với cô, dù có chế tác tinh xảo như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ là đồ giả mà thôi," anh nói, giọng điềm tĩnh và đầy vẻ kiêu ngạo.
Chưa dừng lại, anh khẽ nghiêng đầu, áp môi lên tai cô một cách nhẹ nhàng nhưng đầy tính chiếm hữu. Cảm giác ấm áp của anh khiến cô hơi chùn bước, nhưng cô nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, không để anh nhìn thấy sự dao động trong ánh mắt.
Sau khi Tần Thế Nam rời đi, Hạ Tinh Dương đứng một mình trong phòng, ánh mắt trống rỗng, đầu óc không ngừng xoay chuyển.
"Thật sự quá xui xẻo" cô tự thì thầm, tay nắm chặt thành đấm. Nếu biết rằng người đàn ông mà cùng cô trải qua một đêm đó lại chính là Tần Thế Nam thì ngay từ đầu cô tuyệt đối sẽ không có bất kỳ hành động nào làm anh ta chú ý đến mình. Tinh Dương đã quá ngu ngốc khi không nhận ra, và bây giờ cô phải trả giá cho sự thiếu thận trọng đó.
Vào lúc cả nhà họ Tần ngồi quây quần bên bàn tiệc,sự thiên vị rõ rệt từ Dương Nhã Linh dành cho con trai mình không thể giấu giếm. Bà luôn mỉm cười tự hào khi nhìn về phía Tần Thế Nam, từng lời nói đều mang đậm vẻ ngợi khen dành cho anh.
"Thế Nam này, lần này con về thật sự làm mẹ vui mừng lắm. Từ khi con còn nhỏ đã thông minh, nhanh nhạy, lại biết cách đối nhân xử thế. Mẹ luôn tin rằng con sẽ kế thừa được tất cả những gì tốt đẹp của nhà họ Tần, giúp cho Tần Lĩnh làm nên việc lớn." Dương Nhã Linh cất tiếng, ánh mắt sáng lên đầy tự hào khi nhìn về con trai. Như muốn nói cho hai vị kia biết người thừa kế Tần gia đã về rồi.
Tần Thế Nam chỉ mỉm cười, đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt anh lại không hề dừng lại lâu ở mẹ mà thay vào đó, anh ngắm nhìn xung quanh, như thể muốn tìm một điều gì đó thú vị hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro