Cạm Bẫy Hôn Nhân: Chị Dâu, Tôi Đợi Chị Ly Hôn!
Sang phòng tôi
2024-12-26 11:25:16
Tần Gia Hào khẽ thở dài, đôi mắt lướt qua con trai một lượt trước khi lên tiếng. "Vậy con tính về đây lâu bao lâu?"
Tần Thế Nam ngồi thẳng lưng, ánh mắt không rời khỏi đĩa thức ăn, nhưng giọng nói lại đầy kiên quyết. "Con không sang Anh nữa, sẽ về đây ở luôn."
Dương Nhã Linh nghe vậy, vui mừng ra mặt, nở một nụ cười mãn nguyện. "Vậy thì tốt quá rồi, mẹ và ba con sẽ đỡ lo lắng. Nhà ta cứ trống trãi như vậy, có con về ở, cả nhà sẽ càng thêm vui vẻ. Từ nay mẹ không sợ buồn chán nữa."
Hạ Tinh Dương ngồi im lặng từ nãy giờ, nghe vậy liền ngẩng lên nhìn Tần Thế Nam, ánh mắt không khỏi lướt qua một tia nghi ngờ quyết định này của anh chỉ vừa mới nảy sinh, có lẽ là để ở lại đây và gây thêm phiền toái cho cô.
Tinh Dương nắm chặt đũa, vô thức gắp một đống rau lớn vào chén của mình, sự tức giận trong lòng dường như không thể kiềm chế được.
"Chị dâu, đừng ăn rau nữa, mặt đã đủ xanh rồi." Tần Thế Nam không bỏ lỡ cơ hội, giọng anh vang lên như một lời chế giễu, ánh mắt đầy vẻ tinh quái.
Hạ Tinh Dương thật sự muốn tẩn cho anh ta một trận, nhưng lại phải kiềm chế bản thân. Anh ta đúng là nghiệp chướng kiếp này của cô, không thể nào tránh khỏi.
...
Lúc trở về Tần Gia, Tinh Dương vừa bước vào phòng đã thả mình xuống sofa, thở dài một hơi nặng nề. Cả buổi tiệc là một chuỗi sự kiện đầy áp lực, cô từng tham gia không ít sự kiện lớn nhỏ nhưng chưa bao giờ áp lực như hôm nay.
Cô lắc đầu, cố gắng gạt bỏ hình bóng của anh khỏi tâm trí, nhưng từng lời anh nói, từng cử chỉ anh làm vẫn như một vết hằn không thể xóa nhòa. Đưa tay lên sờ đôi bông tai mới trên tai mình, Tinh Dương không khỏi cau mày.
Đúng lúc đó, cửa phòng khẽ mở, Tần Thế Vỹ bước vào. Anh cẩn thận treo áo ngoài lên móc áo, động tác chậm rãi và tỉ mỉ, như sợ làm phiền đến bầu không khí yên lặng trong phòng. Ánh mắt anh lướt qua Tinh Dương, đang ngồi thất thần trên sofa, đôi mắt cô mơ màng nhìn vào khoảng không trước mặt.
Tần Thế Vỹ tiến lại gần, ngồi xuống cạnh cô, giọng trầm thấp cất lên: "Hôm nay em không giống mọi khi, có chuyện gì sao?"
Tinh Dương giật mình, khẽ lắc đầu, cô lười đến mức giả vờ cười cũng không muốn. "Không có gì đâu, chỉ là hơi mệt thôi."
Anh chăm chú nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ trong đầu cô. "Nếu có chuyện gì thì nói với anh, anh giải quyết giúp em."
Tinh Dương quay mặt đi, cố né tránh ánh nhìn của anh, giọng lạnh nhạt: "Anh đã lấy được đồ chưa?" Cô muốn ám chỉ chiếc USB trong nhà vệ sinh.
Tần Thế Vỹ hiểu ý cô, khẽ gật đầu. "Lấy được rồi, mọi thứ sẽ sớm hoàn thành."
Nghe câu trả lời, Tinh Dương không nói thêm gì, đứng dậy định rời đi thì giọng anh lại vang lên từ phía sau:
"Hôm nay em trông rất mệt mỏi, ngủ trên giường đi. Anh sẽ ngủ trong phòng sách."
Cô dừng bước, quay lại nhìn anh, đôi mắt không chút dao động. "Chúng ta đã có thỏa thuận, không nên phá vỡ. Tôi sẽ ngủ ở phòng sách."
Dứt lời, cô mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm. Tiếng nước chảy vang lên, lấp đầy bầu không khí tĩnh lặng giữa hai người.
Tần Thế Vỹ ngồi trên ghế, ánh mắt dõi theo từng hành động của cô, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực xen lẫn chua xót.
Một lúc sau, Tinh Dương bước ra, gương mặt không biểu lộ cảm xúc. Cô đi thẳng vào phòng sách, đóng cửa lại và cẩn thận khóa trái. Tất cả hành động đều gọn gàng, dứt khoát, như muốn vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa hai người.
Tần Thế Vỹ nhìn theo bóng cô khuất sau cánh cửa, khẽ bật cười, nhưng nụ cười ấy chất chứa sự cay đắng.
"Với ai cũng được, mình thì không được. " Anh thở dài, ánh mắt bất lực khó nói nên lời.
Ở phòng khách dưới lầu, Tần Thế Nam đang nhâm nhi một ly rượu vang, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía căn phòng trên tầng. Một nụ cười mỉm đầy ẩn ý thoáng hiện trên môi anh, như thể anh đang suy tính một kế hoạch mới.
...
Nửa đêm, khi mọi thứ đều chìm trong tĩnh lặng, Tinh Dương đang nằm trên chiếc sofa nhỏ trong phòng sách, cố gắng chợp mắt. Đột nhiên, tiếng rung từ điện thoại đặt trên bàn làm cô giật mình tỉnh giấc.
Cô với tay lấy điện thoại, nhìn màn hình hiển thị một số máy lạ.Tinh Dương nhíu mày, do dự vài giây trước khi mở tin nhắn thoại. Chỉ vừa nghe được vài từ, ánh mắt cô liền thay đổi.
[Sang phòng tôi, nhanh lên!] Là giọng của Tần Thế Nam.
Tinh Dương tức giận, lập tức gửi lại một tin nhắn: [Anh bị điên sao? Bây giờ là nửa đêm đấy!]
Tin nhắn vừa được gửi đi, điện thoại cô lập tức rung lên. Một bức ảnh hiện ra.
Là cô, tại khách sạn bên Anh, khoác trên người bộ bikini đỏ rực, đang đứng bên hồ bơi. Bức ảnh được chụp từ một góc khuất, ánh sáng hoàn hảo làm nổi bật từng đường nét cơ thể cô.
Tinh Dương chết sững. Tim cô đập thình thịch, không phải vì ngượng ngùng, mà là vì tức giận. Cô không hề biết bức ảnh này tồn tại, lại càng không ngờ nó đang nằm trong tay Tần Thế Nam.
Cô nhanh chóng gõ lại một tin nhắn, từng ngón tay run lên vì phẫn nộ: [Anh chụp lén tôi từ khi nào? Rốt cuộc anh muốn gì?]
Chỉ vài giây sau, câu trả lời của anh đã hiện ra, ngắn gọn nhưng mang đầy khiêu khích: [Sang đây, tôi sẽ cho cô biết.]
Tinh Dương hít một hơi thật sâu, gắng bình tĩnh. Cuối cùng, cô bước nhanh ra khỏi phòng sách, trong lòng tràn đầy căm ghét lẫn bất lực.
Cô không muốn tạo ra bất kỳ sự ồn ào nào trong đêm, nhất là ở Tần Gia. Khoác tạm chiếc áo ngoài, cô lặng lẽ mở cửa, bước ra khỏi phòng sách, đôi chân dẫn cô đến phòng của Tần Thế Nam.
Cửa phòng Tần Thế Nam vẫn khép hờ như chờ đợi. Cô đẩy cửa bước vào, ánh mắt đầy cảnh giác.
Tần Thế Nam ngồi thẳng lưng, ánh mắt không rời khỏi đĩa thức ăn, nhưng giọng nói lại đầy kiên quyết. "Con không sang Anh nữa, sẽ về đây ở luôn."
Dương Nhã Linh nghe vậy, vui mừng ra mặt, nở một nụ cười mãn nguyện. "Vậy thì tốt quá rồi, mẹ và ba con sẽ đỡ lo lắng. Nhà ta cứ trống trãi như vậy, có con về ở, cả nhà sẽ càng thêm vui vẻ. Từ nay mẹ không sợ buồn chán nữa."
Hạ Tinh Dương ngồi im lặng từ nãy giờ, nghe vậy liền ngẩng lên nhìn Tần Thế Nam, ánh mắt không khỏi lướt qua một tia nghi ngờ quyết định này của anh chỉ vừa mới nảy sinh, có lẽ là để ở lại đây và gây thêm phiền toái cho cô.
Tinh Dương nắm chặt đũa, vô thức gắp một đống rau lớn vào chén của mình, sự tức giận trong lòng dường như không thể kiềm chế được.
"Chị dâu, đừng ăn rau nữa, mặt đã đủ xanh rồi." Tần Thế Nam không bỏ lỡ cơ hội, giọng anh vang lên như một lời chế giễu, ánh mắt đầy vẻ tinh quái.
Hạ Tinh Dương thật sự muốn tẩn cho anh ta một trận, nhưng lại phải kiềm chế bản thân. Anh ta đúng là nghiệp chướng kiếp này của cô, không thể nào tránh khỏi.
...
Lúc trở về Tần Gia, Tinh Dương vừa bước vào phòng đã thả mình xuống sofa, thở dài một hơi nặng nề. Cả buổi tiệc là một chuỗi sự kiện đầy áp lực, cô từng tham gia không ít sự kiện lớn nhỏ nhưng chưa bao giờ áp lực như hôm nay.
Cô lắc đầu, cố gắng gạt bỏ hình bóng của anh khỏi tâm trí, nhưng từng lời anh nói, từng cử chỉ anh làm vẫn như một vết hằn không thể xóa nhòa. Đưa tay lên sờ đôi bông tai mới trên tai mình, Tinh Dương không khỏi cau mày.
Đúng lúc đó, cửa phòng khẽ mở, Tần Thế Vỹ bước vào. Anh cẩn thận treo áo ngoài lên móc áo, động tác chậm rãi và tỉ mỉ, như sợ làm phiền đến bầu không khí yên lặng trong phòng. Ánh mắt anh lướt qua Tinh Dương, đang ngồi thất thần trên sofa, đôi mắt cô mơ màng nhìn vào khoảng không trước mặt.
Tần Thế Vỹ tiến lại gần, ngồi xuống cạnh cô, giọng trầm thấp cất lên: "Hôm nay em không giống mọi khi, có chuyện gì sao?"
Tinh Dương giật mình, khẽ lắc đầu, cô lười đến mức giả vờ cười cũng không muốn. "Không có gì đâu, chỉ là hơi mệt thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh chăm chú nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ trong đầu cô. "Nếu có chuyện gì thì nói với anh, anh giải quyết giúp em."
Tinh Dương quay mặt đi, cố né tránh ánh nhìn của anh, giọng lạnh nhạt: "Anh đã lấy được đồ chưa?" Cô muốn ám chỉ chiếc USB trong nhà vệ sinh.
Tần Thế Vỹ hiểu ý cô, khẽ gật đầu. "Lấy được rồi, mọi thứ sẽ sớm hoàn thành."
Nghe câu trả lời, Tinh Dương không nói thêm gì, đứng dậy định rời đi thì giọng anh lại vang lên từ phía sau:
"Hôm nay em trông rất mệt mỏi, ngủ trên giường đi. Anh sẽ ngủ trong phòng sách."
Cô dừng bước, quay lại nhìn anh, đôi mắt không chút dao động. "Chúng ta đã có thỏa thuận, không nên phá vỡ. Tôi sẽ ngủ ở phòng sách."
Dứt lời, cô mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm. Tiếng nước chảy vang lên, lấp đầy bầu không khí tĩnh lặng giữa hai người.
Tần Thế Vỹ ngồi trên ghế, ánh mắt dõi theo từng hành động của cô, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực xen lẫn chua xót.
Một lúc sau, Tinh Dương bước ra, gương mặt không biểu lộ cảm xúc. Cô đi thẳng vào phòng sách, đóng cửa lại và cẩn thận khóa trái. Tất cả hành động đều gọn gàng, dứt khoát, như muốn vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa hai người.
Tần Thế Vỹ nhìn theo bóng cô khuất sau cánh cửa, khẽ bật cười, nhưng nụ cười ấy chất chứa sự cay đắng.
"Với ai cũng được, mình thì không được. " Anh thở dài, ánh mắt bất lực khó nói nên lời.
Ở phòng khách dưới lầu, Tần Thế Nam đang nhâm nhi một ly rượu vang, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía căn phòng trên tầng. Một nụ cười mỉm đầy ẩn ý thoáng hiện trên môi anh, như thể anh đang suy tính một kế hoạch mới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Nửa đêm, khi mọi thứ đều chìm trong tĩnh lặng, Tinh Dương đang nằm trên chiếc sofa nhỏ trong phòng sách, cố gắng chợp mắt. Đột nhiên, tiếng rung từ điện thoại đặt trên bàn làm cô giật mình tỉnh giấc.
Cô với tay lấy điện thoại, nhìn màn hình hiển thị một số máy lạ.Tinh Dương nhíu mày, do dự vài giây trước khi mở tin nhắn thoại. Chỉ vừa nghe được vài từ, ánh mắt cô liền thay đổi.
[Sang phòng tôi, nhanh lên!] Là giọng của Tần Thế Nam.
Tinh Dương tức giận, lập tức gửi lại một tin nhắn: [Anh bị điên sao? Bây giờ là nửa đêm đấy!]
Tin nhắn vừa được gửi đi, điện thoại cô lập tức rung lên. Một bức ảnh hiện ra.
Là cô, tại khách sạn bên Anh, khoác trên người bộ bikini đỏ rực, đang đứng bên hồ bơi. Bức ảnh được chụp từ một góc khuất, ánh sáng hoàn hảo làm nổi bật từng đường nét cơ thể cô.
Tinh Dương chết sững. Tim cô đập thình thịch, không phải vì ngượng ngùng, mà là vì tức giận. Cô không hề biết bức ảnh này tồn tại, lại càng không ngờ nó đang nằm trong tay Tần Thế Nam.
Cô nhanh chóng gõ lại một tin nhắn, từng ngón tay run lên vì phẫn nộ: [Anh chụp lén tôi từ khi nào? Rốt cuộc anh muốn gì?]
Chỉ vài giây sau, câu trả lời của anh đã hiện ra, ngắn gọn nhưng mang đầy khiêu khích: [Sang đây, tôi sẽ cho cô biết.]
Tinh Dương hít một hơi thật sâu, gắng bình tĩnh. Cuối cùng, cô bước nhanh ra khỏi phòng sách, trong lòng tràn đầy căm ghét lẫn bất lực.
Cô không muốn tạo ra bất kỳ sự ồn ào nào trong đêm, nhất là ở Tần Gia. Khoác tạm chiếc áo ngoài, cô lặng lẽ mở cửa, bước ra khỏi phòng sách, đôi chân dẫn cô đến phòng của Tần Thế Nam.
Cửa phòng Tần Thế Nam vẫn khép hờ như chờ đợi. Cô đẩy cửa bước vào, ánh mắt đầy cảnh giác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro