Cạm Bẫy Hôn Nhân: Chị Dâu, Tôi Đợi Chị Ly Hôn!

Thân phận bại l...

2024-12-26 11:25:16

Tần Thế Nam nhanh chóng rời khỏi văn phòng, bước đi vội vã như thể đang chạy đua với thời gian. Anh không để lại dấu vết nào, chỉ có âm thanh đôi giày vang lên trong không gian tĩnh lặng của tòa nhà. Dù quyết định của anh là rất đột ngột, nhưng trong lòng lại đầy sự chắc chắn và kiên định.

Khi xe dừng lại trước khu nhà kho phía Tây, nơi các sản phẩm của công ty được lưu trữ và phân phối, ánh đèn mờ ảo chiếu lên những chiếc thùng hàng chất đống. Anh bước xuống xe, cảm nhận được không khí lạnh lẽo của nơi này, nó khiến cho sự căng thẳng trong lòng anh càng thêm rõ rệt.

Trợ lý đứng chờ bên ngoài, không dám hỏi gì khi thấy sự quyết liệt trong ánh mắt của Tần Thế Nam. Anh ra hiệu cho trợ lý mở cửa kho, sau đó tự mình bước vào, ánh mắt quét xung quanh. Những thùng hàng vẫn như cũ, nhưng anh biết chắc rằng nếu chỉ nhìn bề ngoài thì không thể phát hiện được gì. Anh dừng lại trước một thùng hàng lớn, thở dài rồi tự mình đi kiểm tra.

Tần Thế Nam đi dọc theo các thùng hàng, ánh mắt chăm chú vào từng chi tiết nhỏ. Anh không tin vào những gì chỉ được ghi trong hồ sơ. Cảm giác mơ hồ như có một sợi dây vô hình đang kéo anh đến gần một bí mật ẩn giấu nào đó. Dường như đây không chỉ là một cuộc kiểm tra thông thường mà là một cuộc truy tìm sự thật.

Ngày số hàng được giao đi, Tinh Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tất cả mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, mọi lo lắng dường như tan biến. Mặc dù vẫn còn những câu hỏi lơ lửng, nhưng ít nhất kế hoạch hiện tại đã thành công. Cô ngồi lại trong văn phòng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ về những bước tiếp theo.

Tần Lĩnh tổ chức buổi tiệc cuối năm ăn mừng một năm thành công rực rỡ. Sự kiện được tổ chức tại một khách sạn sang trọng, nơi các cổ đông và nhân viên quan trọng đều có mặt. Mọi người trong công ty, từ các quản lý cấp cao cho đến những nhân viên bình thường, đều hân hoan chờ đón buổi tiệc.

Tinh Dương bước vào phòng tiệc, vẻ ngoài tinh tế và thanh lịch, không chút

gợn sóng trong ánh mắt. Cô di chuyển giữa những đám đông, nở nụ cười thân thiện nhưng vẫn không giấu được sự sắc sảo. Tần Thế Nam đã có mặt từ sớm, đứng cạnh một bàn trưng bày những sản phẩm mới của công ty. Mặc dù nụ cười của anh là hoàn hảo, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự suy tư, như thể đang nhìn xuyên qua đám đông.

Khi ánh mắt của Tần Thế Nam và Tinh Dương giao nhau, không cần một lời nào, cả hai dường như đều hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì.

Đột ngột, tiếng chuông điện thoại trong túi xách vang lên, cô vội vã lấy ra xem. Khi nhìn thấy màn hình, sắc mặt cô lập tức biến sắc, trở nên tái nhợt. Cô ngẩng đầu, ánh mắt đầy lo lắng, rồi nhanh chóng quay sang Tần Thế Vỹ, nhẹ nhàng nói điều gì đó, trước khi vội vã rời đi.

Tinh Dương bước vào căn phòng, khép cửa lại một cách cẩn thận như thế không muốn ai phát hiện ra sự thay đổi của mình. Cô khóa chặt cửa, rồi quay lại với chiếc điện thoại trong tay.

" Tôi nghe" cô lên tiếng, giọng đầy căng thẳng, không thể giấu nổi sự lo lắng trong ánh mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đầu dây bên kia ngay lập tức cất lên một giọng nói hoang mang, khiến cô càng thêm bối rối. "Cái gì? Không thấy số hàng? Không thể nào!"

Tinh Dương đưa tay lên xoa mặt, cảm giác căng thẳng dâng lên trong lòng, như thể toàn bộ không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề hơn. Cô biết rõ, sự việc này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Mọi thứ đã được lên kế hoạch tỉ mỉ, không thể có sơ sót nào.

"Kiểm tra hết chưa ? " Tinh Dương nói, giọng cô lạnh lùng nhưng ánh mắt lại bộc lộ sự lo lắng rõ rệt.

Đột nhiên, từ phía sau, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô:

"Không cần kiểm tra đâu"

Tinh Dương quay lại, ngạc nhiên khi thấy Tần Thế Nam đứng đó, khuôn mặt anh mang | vẻ thất thần và bất ngờ, như thể không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Giọng anh khẽ run, mang theo sự hoài nghi lẫn thất vọng.

Cô không hề hay biết anh đã vào từ khi nào, nhưng sự xuất hiện đột ngột của anh khiến cô cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết.

"Anh... sao lại ở đây?" Cô hỏi, giọng nói có phần nghẹn lại, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, dù trái tim cô đang đập mạnh vì bất an.

Anh tiến gần, không rời mắt khỏi cô. "Không cần kiểm tra nữa. Thứ em muốn tìm sẽ không tìm thấy đâu"

"Anh nói gì?" Cô hơi khẽ lùi lại một bước, cố gắng không để sự bất an bộc lộ ra ngoài.

Tần Thế Nam không trả lời ngay lập tức, anh chỉ đứng đó, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào cô. Một khoảng im lặng kéo dài, như thể thời gian ngừng lại. Cuối cùng, anh cất giọng, lạnh lùng nhưng đầy sắc bén:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đừng giả vờ không hiểu. Em nghĩ mình có thể che giấu anh nữa sao?"

Tinh Dương cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, như thể mọi thứ quanh cô bỗng nhiên thu hẹp lại. Cô đã quá cẩn trọng, vậy mà tất cả những gì cô cố gắng giấu kín lại bị anh phát hiện. Trái tim cô đập mạnh hơn, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào của sự lo lắng.

"Tại sao anh lại làm như vậy?" Cô lên tiếng, giọng không còn vững vàng như trước, nhưng cố gắng giữ vẻ lạnh lùng. "Anh làm thế này... chẳng phải là hại chết tôi sao?"

Tần Thế Nam đứng im lặng một lúc lâu, ánh mắt anh sắc bén như dao. Rồi anh gần như gầm lên, giọng anh căng thẳng và đầy tức giận.

"Hay là em muốn ngồi tù?"

Tinh Dương đứng im, đôi mắt cô không rời khỏi anh. Cô cảm nhận được sự giận dữ và bối rối trong lời nói của anh. Nhưng trái tim cô lại không hề dao động, cô đã quen với việc đối mặt với những tình huống căng thẳng này.

"Anh nghĩ tôi không biết mình đang làm gì sao?" Cô lên tiếng, giọng cô cứng rắn nhưng không thiếu phần mệt mỏi." Tất cả mọi thứ tôi làm bao năm qua, chỉ là chờ giây phút này, anh vì cớ gì hủy hoại tâm huyết của tôi ? '

Anh bước đến gần hơn, ánh mắt anh đầy đau đớn và nghiêm khắc. "Anh không muốn nhìn em tìm cái chết, có hiểu không? Với mở hàng cấm đó, em sẽ bị tử hình. Em không thể làm vậy."

Tinh Dương không kiềm chế được, giọng cô gầm lên như một cơn bão. "Liên quan gì tới anh, anh quan tâm tôi vậy sao? Yêu tôi vậy à? Một tên công tử bột như anh thì biết cái gì chứ?" Cô vừa nói vừa bước lùi lại, ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn và tổn thương.

Tần Thế Nam không hề lùi bước, đôi mắt anh vẫn kiên định, như thể mọi chuyện đều đã được tính toán từ trước. Anh đứng thẳng người, giọng nói nhẹ nhưng sắc bén, khiến mọi cử động của cô bỗng nhiên cứng lại.

"Biết em là Lạc Cảnh Di, đã đủ chưa?"

Câu nói khiến không khí trong phòng trở nên đặc quánh, mọi thứ như tĩnh lại trong giây phút ngắn ngủi đó. Tinh Dương đứng im, những lời anh vừa thốt ra khiến cô không kịp phản ứng. Cô cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh, mọi kế hoạch, mọi bí mật bấy lâu nay như sụp đổ hoàn toàn trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cạm Bẫy Hôn Nhân: Chị Dâu, Tôi Đợi Chị Ly Hôn!

Số ký tự: 0