Hậu Quả
2024-10-11 23:23:25
Chu Tiểu Khả lắp bắp kể lại chuyện vừa xảy ra, lực chú ý của mọi người rốt cuộc như Nam mắt kính mong muốn chuyển tới hung khí:
“Súng đâu?”
Bác sĩ đi cùng Lưu Dĩ Tuân lên tiếng hỏi, Nam mắt kính không tự giác cúi đầu, Tống Thanh Tiểu nắm súng, trong lòng không ngừng đấu tranh.
Ở thời điểm này, nhiều thêm một khẩu súng đồng nghĩa với thêm một tầng bảo đảm, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Nhưng tình huống trước mắt cô cũng rõ ràng, khó mà có thể giữ lại được khẩu súng này.
“Sau khi bảo vệ đến bắt lấy người kia, súng giao cho em cầm…” Chu Tiểu Khả bị hỏi có chút hoảng, ngay sau đó ánh mắt đảo qua văn phòng, nhiển nhiên là trong lúc hoang mang lo sợ không nhớ rõ đã đưa súng cho ai.
Người trong văn phòng còn chưa có rời đi, Nam mắt kính thần tình vừa động, đang muốn mở miệng, Tống Thanh Tiểu nào sẽ để hắn chiếm tiên cơ, vội vàng nói:
“Ở chỗ tôi.”
Cô nâng tay, một khẩu súng đang nằm trong lòng bàn tay. Nam mắt kính nhìn thấy khẩu súng thì ánh mắt lộ ra chút hưng phấn, nhưng nghe được lời của Tống Thanh Tiểu thì lập tức tối lại.
Nếu hắn giành trước một bước mở miệng đề nghị lục soát người tìm súng, Tống Thanh Tiểu hiển nhiên sẽ lâm vào bị động, cô ta không có chỗ giấu súng đến lúc đó bị người tìm được, khó tránh khỏi sẽ để cho người ta sinh nghi.
Nhưng hiện tại cô chủ động giao súng ra, mọi người tự nhiên sẽ không nghĩ khác.
Nam mắt kính tính toán thất bại, nhưng rất nhanh hắn lại khôi phục vẻ mặt bình thường.Tống Thanh Tiểu nói tiếp:
“Lúc trước cô Chu quá sợ hãi nên tạm thời đưa tôi giữ hộ.”
Lý do như vậy hiển nhiên vô cùng hợp lý, mọi người cũng rõ ràng lúc trước Chu Tiểu Khả cầm súng thì run rẩy như thế nào.
Hai bác sĩ gật đầu, sau khi “tìm được” hung khí, một người đề nghị:
“Không bằng trước cứ cất khẩu súng vào tủ, khóa lại, chờ năm ngày sau thông được đường xuống núi thì báo cảnh sát rồi nộp cùng lên.”
Bác sĩ nói xong, Lưu Dĩ Tuân lấy di động ra nhìn nhìn. Động tác này khiến Tống Thanh Tiểu nhớ lại trận thử luyện đầu tiên, Số 4 cầm di động phát hiện không có tín hiệu, lòng bàn tay của cô không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
Bệnh viện xảy ra chuyện như vậy, không khí càng trở nên áp lực âm trầm. Kẻ cầm súng bị hai nhân viên bảo vệ khiêng về khu bệnh nặng, thi thể của bác sĩ Chu thì bị nâng lên cho vào túi bọc xác.
Trong văn phòng còn vương vãi vết máu. Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính vảy vào trong nhà, tinh thể bụi bay loạn trong không khí. Tất cả mọi người đều lặng lẽ làm việc, không gian càng thêm an tĩnh quỷ dị.
Túi đựng xác bị một người hộ sĩ lấy tốc độ chậm rãi mà kéo lại, phát ra âm thanh cực kì khó chịu. Tống Thanh Tiểu còn đang tiếc nuối con vịt đến miệng lại bay, nhưng cũng may Nam mắt kính cũng đồng dạng không chiếm được gì.
Huống chi cô còn có cơ hội, chỉ cần tiếp theo cô lưu ý súng được cất ở nơi nào thì có thể nghĩ ra biện pháp lấy tới tay.
“Cộp cộp cộp…” Lại xuất hiện thêm tiếng bước chân truyền đến, người còn chưa tới giọng đã vang lên:
“Bác sĩ Chu đã xảy ra chuyện?”
Đồng thời, một nữ nhân mặc trang phục bác sĩ bước vào văn phòng. Số 4 Nữ roi đỏ cũng mặc quần áo tương tự theo sát phía sau. Nhìn thấy cô ta, Tống Thanh Tiểu không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Sáu người chơi lúc này mới coi như tập trung đông đủ.
Số 4 cũng phát hiện trong văn phòng có Nam mắt kính và Tống Thanh Tiểu, mấy người không hẹn mà đồng thời nhìn về phía sau, ngay sau đó lại cực có ăn ý quay đầu rời đi, phảng phất như chưa từng quen biết.
Sự tình vừa sắp xếp xong, Nam mắt kính đi theo vị bác sĩ Hồ kia rời đi, Lưu Dĩ Tuân cũng đi cùng hai vị nam hộ sĩ đến nơi cất thi thể của bác sĩ Chu.
Tống Thanh Tiểu và hộ sĩ Trương phụ trách dọn dẹp văn phòng, lúc xong xuôi thì sắc trời cũng không còn sớm, mặt trời đã nghiêng về phía tây. Lúc này đã đến giờ ăn cơm tối, nhà ăn đang truyền tới tiếng loa phóng thanh.
Bệnh viện có người chết, tâm tình của mọi người đều nặng trĩu. Dãy số đếm ngược trước mắt Tống Thanh Tiểu bây giờ đang là 114: 53: 21, thời gian còn lại của nhiệm vụ chỉ còn 4 ngày và hơn 19 tiếng nữa mà thôi.
Hôm nay cô mới nhận chức, không cần trực đêm. Ăn tối xong theo hộ sĩ Trương đi tuần tra một vòng ở khu bệnh nhân rồi trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Rửa mặt xong nằm trên giường, tinh thần căng chặt của Tống Thanh Tiểu cũng không có lơi lỏng.
Hộ sĩ Trương đã tắt đèn. Vào đêm, bệnh viện toát lên một vẻ âm trầm khó có thể diễn tả thành lời, hoặc cũng có lẽ bởi vì đang ở trong thử luyện cho nên cô chỗ nào cũng cảm thấy nguy cơ bốn phía.
Ban ngày không nghe được tiếng vang bên khu bệnh nhân, ban đêm yên tĩnh lại đem âm thanh này phóng đại. Có người đang “ê ê a a” làm như cao giọng hát. Cô nhắm mắt, âm thanh “tích tích tích” như bóng với hình.
Lại mở mắt, cho dù là trong bóng đêm, con số 109: 47: 35 vẫn hiện lên cực kỳ rõ ràng.
“Thanh Tiểu, em ngủ rồi à?”
Giường tầng trên, hộ sĩ Trương nghiêng người cúi xuống nhìn. Trong bóng đêm, sắc mặt cô ta trắng bệch, mái tóc được búi gọn gàng ban ngày lúc này xõa tung hai bên vai, ánh trăng phản chiếu lên kéo ra những bóng đen lúc nhúc như một đám xúc tua muốn bắt lấy Tống Thanh Tiểu.
“Em chưa.”
Tống Thanh Tiểu mở miệng mới biết thanh âm của mình có bao nhiêu khô khốc. Hộ sĩ Trương cho rằng là do ban ngày cô bị thương cho nên cũng không để ở trong lòng, còn an ủi cô:
“Có phải đang suy nghĩ chuyện lúc chiều à?” Dừng một lát lại nói tiếp: “Không cần lo lắng, ngủ đi, năm ngày sau mọi chuyện sẽ được giải quyết.”
“Vâng.”
Năm ngày sau cũng không thể giải quyết được vấn đề của Tống Thanh Tiểu.
Nhắc nhở của nhiệm vụ vẫn chưa có gì thay đổi thêm:
Bảo vệ dân chúng, thất bại xóa sạch.
Hoàn thành nhiệm vụ thưởng: 950 tích phân.
Thời gian đếm ngược: 109: 45: 55.
Hộ sĩ Trương trấn an cô vài câu rồi nằm trở về giường nặng nề ngủ. Cô ta ngủ không hề phát ra một chút tiếng động, đối lập hoàn toàn với tiếng hát vẫn văng vẳng vọng lại từ dãy nhà của bệnh nhân.
Thanh âm của đồng hồ trong đầu cực kì khó chịu. Dù sao cũng không ngủ được. Tống Thanh Tiểu bắt đầu tinh tế hồi tưởng lại mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay.
Nhiệm vụ thử luyện lần này diễn ra trong một khu bệnh viện tâm thần, có sáu người chơi tham dự, phân biệt thành hai lựa chọn Bệnh nhân và Nhân viên y tế.
Bệnh viện có 27 người bệnh, 6 bác sĩ, 12 hộ sĩ bao gồm cả cô.
Trong 27 bệnh nhân hẳn là đã tính Số 5, Số 6. Hộ sĩ trước mắt chỉ có một mình cô.
Theo như hôm nay bác sĩ Chu bị giết và từ lời của Chu Tiểu Khả, bệnh viện có một bác sĩ Lý thôi việc, một bác sĩ Quách đang nghỉ phép. Nói cách khác 6 bác sĩ đã thiếu mất 3 người.
Nhưng người chơi Nam mắt kính và Số 4 Nữ roi đỏ đều lựa chọn làm nhân viên y tế, trở thành bác sĩ nên bổ vào hai chỗ trống. Kẻ cầm súng giết chết bác sĩ Chu cho nên mất đi tư cách lựa chọn, bị động trở thành bệnh nhân.
Sáu bác sĩ bởi vì bác sĩ Chu chết mà hổng mất một lỗ, Tống Thanh Tiểu cũng bởi vì vậy mà trừ mất 50 tích phân.
Đồng thời, bệnh nhân từ 27 người lại tăng thêm một người nữa là 28.
Cô mơ hồ cảm thấy mình sắp chạm đến một manh mối cực kì quan trọng, nhưng vẫn còn kém cái gì đó cho nên chưa nghĩ ra được.
Nhắc nhở trong đầu không thay đổi, tích phân vẫn là 950 điểm.
Rốt cuộc là có chỗ nào không đúng?
Trong bóng đêm, cô mở to đôi mắt, suy nghĩ đến nhập thần.
Tiếng hát như có như không truyền đến, dãy số trong tầm mắt cứ theo quỹ đạo mà thay đổi:
109: 41: 27……
109: 41: 26……
109: 41: 25……
……
109: 37: 31……
Tống Thanh Tiểu vèo một chút ngồi bật dậy, động tác quá lớn làm cho dát giường kẽo kẹt vang lên. Trên người cô mồ hôi lạnh đầm đìa, cô nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng mà lúc trước mình vẫn luôn xem nhẹ.
Cô nghĩ mình tưởng lầm nhiệm vụ nhắc nhở, cho rằng thử luyện lần này quan trọng chỉ ở chỗ: “Bảo vệ dân chúng, thất bại xóa sạch; thời gian của nhiệm vụ tổng cộng 5 ngày.”
Hôm nay sau khi bác sĩ Chu bị giết khấu trừ 50 tích phân, cô cũng chỉ cho rằng hành động này kích phát nhắc nhở mới.
Trong tầm mắt, thời gian vẫn đang đếm ngược. Nếu như chết một người khấu trừ 50 tích phân, như vậy nếu như trừ xong rồi, cô lại lấy cái gì để khấu đây?
Giả thiết rằng dân chúng cô cần bảo vệ là nhân viên y tế, như vậy bác sĩ và hộ sĩ có tổng cộng 18 người, dựa theo mỗi người 50 tích phân thì chỉ có 900 điểm.
Nhưng y theo tình hình của thử luyện lần trước yêu cầu người chơi giết hại lẫn nhau thì Tống Thanh Tiểu ẩn ẩn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Mà nếu nhiệm vụ yêu cầu dân chúng bao gồm cả bác sĩ, hộ sĩ, bệnh nhân thì số lượng tích phân vô cùng lớn.
Những người này cộng lại lên đến hơn 45 người, một khi nhân số tử vong quá nửa, tích phân của cô bị trừ sạch sẽ, khả năng sẽ không đợi được hết 5 ngày mà cô sẽ chết luôn trong nhiệm vụ.
Dạng tình huống gì sẽ khiến một khu bệnh viện tâm thần trong vòng 5 ngày chết nhiều người như vậy?
Cô rốt cuộc nhớ tới manh mối mình sắp nghĩ ra được lúc sáng lại bị Đồ Tiểu Vân vỗ vai một cái mà bỏ qua mất. Lúc cô tiến vào nhiệm vụ có hai lựa chọn Nhân viên y tế và Bệnh nhân, cho nên người chơi rất có khả năng cũng có hai loại nhiệm vụ?
Có người chơi nhận bảo vệ dân chúng, có phải cũng có người chơi nhận việc giết hại?
“Súng đâu?”
Bác sĩ đi cùng Lưu Dĩ Tuân lên tiếng hỏi, Nam mắt kính không tự giác cúi đầu, Tống Thanh Tiểu nắm súng, trong lòng không ngừng đấu tranh.
Ở thời điểm này, nhiều thêm một khẩu súng đồng nghĩa với thêm một tầng bảo đảm, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Nhưng tình huống trước mắt cô cũng rõ ràng, khó mà có thể giữ lại được khẩu súng này.
“Sau khi bảo vệ đến bắt lấy người kia, súng giao cho em cầm…” Chu Tiểu Khả bị hỏi có chút hoảng, ngay sau đó ánh mắt đảo qua văn phòng, nhiển nhiên là trong lúc hoang mang lo sợ không nhớ rõ đã đưa súng cho ai.
Người trong văn phòng còn chưa có rời đi, Nam mắt kính thần tình vừa động, đang muốn mở miệng, Tống Thanh Tiểu nào sẽ để hắn chiếm tiên cơ, vội vàng nói:
“Ở chỗ tôi.”
Cô nâng tay, một khẩu súng đang nằm trong lòng bàn tay. Nam mắt kính nhìn thấy khẩu súng thì ánh mắt lộ ra chút hưng phấn, nhưng nghe được lời của Tống Thanh Tiểu thì lập tức tối lại.
Nếu hắn giành trước một bước mở miệng đề nghị lục soát người tìm súng, Tống Thanh Tiểu hiển nhiên sẽ lâm vào bị động, cô ta không có chỗ giấu súng đến lúc đó bị người tìm được, khó tránh khỏi sẽ để cho người ta sinh nghi.
Nhưng hiện tại cô chủ động giao súng ra, mọi người tự nhiên sẽ không nghĩ khác.
Nam mắt kính tính toán thất bại, nhưng rất nhanh hắn lại khôi phục vẻ mặt bình thường.Tống Thanh Tiểu nói tiếp:
“Lúc trước cô Chu quá sợ hãi nên tạm thời đưa tôi giữ hộ.”
Lý do như vậy hiển nhiên vô cùng hợp lý, mọi người cũng rõ ràng lúc trước Chu Tiểu Khả cầm súng thì run rẩy như thế nào.
Hai bác sĩ gật đầu, sau khi “tìm được” hung khí, một người đề nghị:
“Không bằng trước cứ cất khẩu súng vào tủ, khóa lại, chờ năm ngày sau thông được đường xuống núi thì báo cảnh sát rồi nộp cùng lên.”
Bác sĩ nói xong, Lưu Dĩ Tuân lấy di động ra nhìn nhìn. Động tác này khiến Tống Thanh Tiểu nhớ lại trận thử luyện đầu tiên, Số 4 cầm di động phát hiện không có tín hiệu, lòng bàn tay của cô không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
Bệnh viện xảy ra chuyện như vậy, không khí càng trở nên áp lực âm trầm. Kẻ cầm súng bị hai nhân viên bảo vệ khiêng về khu bệnh nặng, thi thể của bác sĩ Chu thì bị nâng lên cho vào túi bọc xác.
Trong văn phòng còn vương vãi vết máu. Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính vảy vào trong nhà, tinh thể bụi bay loạn trong không khí. Tất cả mọi người đều lặng lẽ làm việc, không gian càng thêm an tĩnh quỷ dị.
Túi đựng xác bị một người hộ sĩ lấy tốc độ chậm rãi mà kéo lại, phát ra âm thanh cực kì khó chịu. Tống Thanh Tiểu còn đang tiếc nuối con vịt đến miệng lại bay, nhưng cũng may Nam mắt kính cũng đồng dạng không chiếm được gì.
Huống chi cô còn có cơ hội, chỉ cần tiếp theo cô lưu ý súng được cất ở nơi nào thì có thể nghĩ ra biện pháp lấy tới tay.
“Cộp cộp cộp…” Lại xuất hiện thêm tiếng bước chân truyền đến, người còn chưa tới giọng đã vang lên:
“Bác sĩ Chu đã xảy ra chuyện?”
Đồng thời, một nữ nhân mặc trang phục bác sĩ bước vào văn phòng. Số 4 Nữ roi đỏ cũng mặc quần áo tương tự theo sát phía sau. Nhìn thấy cô ta, Tống Thanh Tiểu không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Sáu người chơi lúc này mới coi như tập trung đông đủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Số 4 cũng phát hiện trong văn phòng có Nam mắt kính và Tống Thanh Tiểu, mấy người không hẹn mà đồng thời nhìn về phía sau, ngay sau đó lại cực có ăn ý quay đầu rời đi, phảng phất như chưa từng quen biết.
Sự tình vừa sắp xếp xong, Nam mắt kính đi theo vị bác sĩ Hồ kia rời đi, Lưu Dĩ Tuân cũng đi cùng hai vị nam hộ sĩ đến nơi cất thi thể của bác sĩ Chu.
Tống Thanh Tiểu và hộ sĩ Trương phụ trách dọn dẹp văn phòng, lúc xong xuôi thì sắc trời cũng không còn sớm, mặt trời đã nghiêng về phía tây. Lúc này đã đến giờ ăn cơm tối, nhà ăn đang truyền tới tiếng loa phóng thanh.
Bệnh viện có người chết, tâm tình của mọi người đều nặng trĩu. Dãy số đếm ngược trước mắt Tống Thanh Tiểu bây giờ đang là 114: 53: 21, thời gian còn lại của nhiệm vụ chỉ còn 4 ngày và hơn 19 tiếng nữa mà thôi.
Hôm nay cô mới nhận chức, không cần trực đêm. Ăn tối xong theo hộ sĩ Trương đi tuần tra một vòng ở khu bệnh nhân rồi trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Rửa mặt xong nằm trên giường, tinh thần căng chặt của Tống Thanh Tiểu cũng không có lơi lỏng.
Hộ sĩ Trương đã tắt đèn. Vào đêm, bệnh viện toát lên một vẻ âm trầm khó có thể diễn tả thành lời, hoặc cũng có lẽ bởi vì đang ở trong thử luyện cho nên cô chỗ nào cũng cảm thấy nguy cơ bốn phía.
Ban ngày không nghe được tiếng vang bên khu bệnh nhân, ban đêm yên tĩnh lại đem âm thanh này phóng đại. Có người đang “ê ê a a” làm như cao giọng hát. Cô nhắm mắt, âm thanh “tích tích tích” như bóng với hình.
Lại mở mắt, cho dù là trong bóng đêm, con số 109: 47: 35 vẫn hiện lên cực kỳ rõ ràng.
“Thanh Tiểu, em ngủ rồi à?”
Giường tầng trên, hộ sĩ Trương nghiêng người cúi xuống nhìn. Trong bóng đêm, sắc mặt cô ta trắng bệch, mái tóc được búi gọn gàng ban ngày lúc này xõa tung hai bên vai, ánh trăng phản chiếu lên kéo ra những bóng đen lúc nhúc như một đám xúc tua muốn bắt lấy Tống Thanh Tiểu.
“Em chưa.”
Tống Thanh Tiểu mở miệng mới biết thanh âm của mình có bao nhiêu khô khốc. Hộ sĩ Trương cho rằng là do ban ngày cô bị thương cho nên cũng không để ở trong lòng, còn an ủi cô:
“Có phải đang suy nghĩ chuyện lúc chiều à?” Dừng một lát lại nói tiếp: “Không cần lo lắng, ngủ đi, năm ngày sau mọi chuyện sẽ được giải quyết.”
“Vâng.”
Năm ngày sau cũng không thể giải quyết được vấn đề của Tống Thanh Tiểu.
Nhắc nhở của nhiệm vụ vẫn chưa có gì thay đổi thêm:
Bảo vệ dân chúng, thất bại xóa sạch.
Hoàn thành nhiệm vụ thưởng: 950 tích phân.
Thời gian đếm ngược: 109: 45: 55.
Hộ sĩ Trương trấn an cô vài câu rồi nằm trở về giường nặng nề ngủ. Cô ta ngủ không hề phát ra một chút tiếng động, đối lập hoàn toàn với tiếng hát vẫn văng vẳng vọng lại từ dãy nhà của bệnh nhân.
Thanh âm của đồng hồ trong đầu cực kì khó chịu. Dù sao cũng không ngủ được. Tống Thanh Tiểu bắt đầu tinh tế hồi tưởng lại mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay.
Nhiệm vụ thử luyện lần này diễn ra trong một khu bệnh viện tâm thần, có sáu người chơi tham dự, phân biệt thành hai lựa chọn Bệnh nhân và Nhân viên y tế.
Bệnh viện có 27 người bệnh, 6 bác sĩ, 12 hộ sĩ bao gồm cả cô.
Trong 27 bệnh nhân hẳn là đã tính Số 5, Số 6. Hộ sĩ trước mắt chỉ có một mình cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo như hôm nay bác sĩ Chu bị giết và từ lời của Chu Tiểu Khả, bệnh viện có một bác sĩ Lý thôi việc, một bác sĩ Quách đang nghỉ phép. Nói cách khác 6 bác sĩ đã thiếu mất 3 người.
Nhưng người chơi Nam mắt kính và Số 4 Nữ roi đỏ đều lựa chọn làm nhân viên y tế, trở thành bác sĩ nên bổ vào hai chỗ trống. Kẻ cầm súng giết chết bác sĩ Chu cho nên mất đi tư cách lựa chọn, bị động trở thành bệnh nhân.
Sáu bác sĩ bởi vì bác sĩ Chu chết mà hổng mất một lỗ, Tống Thanh Tiểu cũng bởi vì vậy mà trừ mất 50 tích phân.
Đồng thời, bệnh nhân từ 27 người lại tăng thêm một người nữa là 28.
Cô mơ hồ cảm thấy mình sắp chạm đến một manh mối cực kì quan trọng, nhưng vẫn còn kém cái gì đó cho nên chưa nghĩ ra được.
Nhắc nhở trong đầu không thay đổi, tích phân vẫn là 950 điểm.
Rốt cuộc là có chỗ nào không đúng?
Trong bóng đêm, cô mở to đôi mắt, suy nghĩ đến nhập thần.
Tiếng hát như có như không truyền đến, dãy số trong tầm mắt cứ theo quỹ đạo mà thay đổi:
109: 41: 27……
109: 41: 26……
109: 41: 25……
……
109: 37: 31……
Tống Thanh Tiểu vèo một chút ngồi bật dậy, động tác quá lớn làm cho dát giường kẽo kẹt vang lên. Trên người cô mồ hôi lạnh đầm đìa, cô nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng mà lúc trước mình vẫn luôn xem nhẹ.
Cô nghĩ mình tưởng lầm nhiệm vụ nhắc nhở, cho rằng thử luyện lần này quan trọng chỉ ở chỗ: “Bảo vệ dân chúng, thất bại xóa sạch; thời gian của nhiệm vụ tổng cộng 5 ngày.”
Hôm nay sau khi bác sĩ Chu bị giết khấu trừ 50 tích phân, cô cũng chỉ cho rằng hành động này kích phát nhắc nhở mới.
Trong tầm mắt, thời gian vẫn đang đếm ngược. Nếu như chết một người khấu trừ 50 tích phân, như vậy nếu như trừ xong rồi, cô lại lấy cái gì để khấu đây?
Giả thiết rằng dân chúng cô cần bảo vệ là nhân viên y tế, như vậy bác sĩ và hộ sĩ có tổng cộng 18 người, dựa theo mỗi người 50 tích phân thì chỉ có 900 điểm.
Nhưng y theo tình hình của thử luyện lần trước yêu cầu người chơi giết hại lẫn nhau thì Tống Thanh Tiểu ẩn ẩn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Mà nếu nhiệm vụ yêu cầu dân chúng bao gồm cả bác sĩ, hộ sĩ, bệnh nhân thì số lượng tích phân vô cùng lớn.
Những người này cộng lại lên đến hơn 45 người, một khi nhân số tử vong quá nửa, tích phân của cô bị trừ sạch sẽ, khả năng sẽ không đợi được hết 5 ngày mà cô sẽ chết luôn trong nhiệm vụ.
Dạng tình huống gì sẽ khiến một khu bệnh viện tâm thần trong vòng 5 ngày chết nhiều người như vậy?
Cô rốt cuộc nhớ tới manh mối mình sắp nghĩ ra được lúc sáng lại bị Đồ Tiểu Vân vỗ vai một cái mà bỏ qua mất. Lúc cô tiến vào nhiệm vụ có hai lựa chọn Nhân viên y tế và Bệnh nhân, cho nên người chơi rất có khả năng cũng có hai loại nhiệm vụ?
Có người chơi nhận bảo vệ dân chúng, có phải cũng có người chơi nhận việc giết hại?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro