Hoang Vu
2024-10-11 23:23:25
Từ lúc nghe được thanh âm tiến vào không gian này, cái gọi là ‘Thần thử luyện’ rốt cục là gì cô cũng chưa biết rõ ràng. Trước mắt cũng chỉ có vài manh mối hữu hạn.
Sau khi phân công nhau tổ đội đi ra ngoài, tiếp tục thu được nhiệm vụ nhắc nhở, trong đầu xuất hiện 9 tấm thẻ bài.
Trước khi chưa làm rõ sự tình, sự tồn tại của thanh chủy thủ này hơi để Tống Thanh Tiểu an tâm một chút.
“Trước khi tiến vào, tôi đang trên đường tan tầm, xảy ra chút ngoài ý muốn…”
Tống Thanh Tiểu cũng không nhắc đến việc gặp phải kẻ giết người. Nam trung niên không hề hoài nghi cô nói dối, bởi vì chiếu tình cảnh trước mắt của hắn và thiếu nữ tới xem, đồ vật xuất hiện chắc chắn có liên quan đến thời điểm ngay trước khi bước vào ‘Thần thử luyện’. Nhưng mặc kệ là di động hay chuột máy tính ở nơi này cũng đều vô dụng. Nam trung niên cho rằng trước khi tiến vào không gian, Tống Thanh Tiểu không cầm theo cái gì cũng là bình thường. Kể cả có dấu giếm thì vật kia khả năng cũng không có tác dụng gì.
Tuy vậy, nam trung niên vẫn nhìn cô một cái. Bộ dạng lúc này của cô thoạt nhìn vô cùng chật vật bất kham.
Sau khi vào không gian, miệng vết thương trên cổ của Tống Thanh Tiểu biến mất không thấy, nhưng tóc và quần áo vẫn bị nước mưa xối. Một đầu tóc dài dính nước bùn ướt nhẹp bết vào trên má, che đậy nửa khuôn mặt của cô. Màu tóc đen càng làm nổi bật lên da thịt tái nhợt không có chút huyết sắc.
So sánh thì tuy thiếu nữ trông nhát gan yếu đuối nhưng không thể nghi ngờ là xinh đẹp hơn Tống Thanh Tiểu rất nhiều.
“Chúng mày có thu được nhắc nhở gì hay không?”
Sương mù xung quanh đã tan hơn phân nửa, ít nhất mắt thường có thể nhìn thấy cơ bản đồ vật. Tạm thời không phát hiện nguy hiểm khiến nam trung niên có vẻ trấn định lại. Hắn hơi ngẩng đầu, học điệu bộ nói chuyện của bác sĩ, bày ra bộ dáng khống chế tình hình, hỏi hai cô gái.
Tống Thanh Tiểu không nói chuyện. Thiếu nữ hiển nhiên vẫn còn ngây thơ, nghe được hắn hỏi liền thành thật đáp:
“Có. Lúc vừa bước ra khỏi sương mù tôi liền nhận được một hình ảnh.” Thiếu nữ giống như Tống Thanh Tiểu, trong đầu hiện lên chín tấm thẻ bài với đồ án thần bí. Trước mắt tạm thời không biết thẻ bài này có tác dụng gì, nhưng chỗ hoa văn kia khiến thiếu nữ cảm thấy bất an:
“Hai người thì sao?”
Tình huống này để Tống Thanh Tiểu đoán rằng 9 người bước vào không gian đều thu được loại nhắc nhở này. Có lẽ manh mối để rời đi nơi đây đều nằm trong 9 tấm thẻ bài.
Nếu mọi người đều thu được tin tức giống nhau vậy cô cũng không cần phải giấu diếm. Cho nên thiếu nữ vừa nói cô liền gật đầu, ý bảo chính mình cũng nhận được nhắc nhở tương tự. Nam trung niên vặn vẹo khuôn mặt, cuối cùng chắc không nghĩ ra được tác dụng của thẻ bài, cho nên cũng thừa nhận mình thu nhận được nhắc nhở y hệt.
“Hiện tại xem ra chúng ta nên trở lại địa điểm ban đầu, chờ mọi người tập hợp rồi thương lượng.”
Hắn nói như vậy, thiếu nữ tự nhiên cầu còn không được. Tống Thanh Tiểu trầm mặc trong chốc lát, nhỏ giọng mở miệng nói:
“Không gian đã biến mất.”
Cô nói xong điều này, nam trung niên và thiếu nữ giống như phảng phất bây giờ mới để ý đến, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh.
Sương mù chưa hoàn toàn tan hết, ánh sáng và tầm nhìn vẻn vẹn chỉ tốt hơn trước kia một chút.
Nơi mấy người đứng là một khoảng đất trống, nơi xa bị bao phủ bởi một tầng sương xám xít, mơ hồ có chút bóng đen, giống như tầng tầng quái thú chỉ chực lao ra cắn người.
Không gian lúc trước mọi người ở cùng nhau quả thực biến mất không thấy. Ba người ngay cả đi từ hướng nào lại, lúc này đang ở hướng nào cũng còn không rõ ràng. Nam trung niên lập tức liền tuyệt vọng:
“Mẹ!” Hắn văng tục, “Chỗ này mẹ nó là nơi quái nào!”
Thiếu nữ run bần bật, Tống Thanh Tiểu kỳ thực cũng sợ hãi. Cô vô ý thức sờ chủy thủ. Lưỡi dao sắc bén mang đến cho cô chút cảm giác an toàn trong hoàn cảnh như thế này. Cô cố lấy dũng khí, cẩn thận nhìn bốn phía, ý đồ tìm ra vài thứ có tính tiêu chí đặc thù để tránh bị lạc ở nơi này.
Chín người tiến vào không gian tạo thành 4 đội ngũ. Đội của Tống Thanh Tiểu thực lực yếu nhất. Thiếu nữ nhát gan yếu đuối, tuổi lại quá nhỏ, dưới tình huống cấp bách, đừng nói giúp gì, không gây ra phiền toái đã không tệ.
Nam nhân trung niên nhìn như lớn tuổi, đáng ra kinh nghiệm phải phong phú. Nhưng người này ánh mắt đáng khinh, từ thái độ bất mãn lúc chia đội đến biểu hiện bởi vì thiếu nữ la hét mà muốn đánh người của hắn, cho thấy kẻ này cũng không đáng tin.
Tống Thanh Tiểu tuy cũng không phải kẻ to gan, nhưng ở địa phương nàng, cô không tin bất kì kẻ nào, chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Chúng ta trước tìm một chỗ, xác định phương hướng.” Trong lúc nam trung niên và thiếu nữ đều hoang mang lo sợ, cô hít sâu một hơi, mở miệng nói:
“Nếu muốn rời đi nơi này, ít nhất cần phải hộp hợp với những người còn lại, sau đó tìm đường.”
Chuyện cho tới bây giờ cũng không còn biện pháp nào khác. Nam trung niên và thiếu nữ tỏ vẻ đồng ý.
Một khi đưa ra quyết định, nam nhân trung niên rất nhanh lại ý đồ tạo dựng địa vị “lão đại” trong đội ngũ. Hắn nhìn thiếu nữ, vẫy vẫy tay:
“Chỗ này ai cũng không biết có nguy hiểm hay không, tốt nhất không cần tách ra. Tao cầm tay mày…” Hắn ưỡn ngực ra lệnh, nhìn đến bộ dạng bẩn thỉu thảm hại của Tống Thanh Tiểu, ánh mắt ghét bỏ, phân phó thiếu nữ: “Mày kéo tay nó.”
Hắn hiển nhiên không nhớ được tên của Tống Thanh Tiểu, cô cũng không thèm để ý điều này. Cô vốn thói quen cảm giác bị người bỏ qua, huống chi cô ẩn ẩn cảm thấy, ở nơi này, đối mặt với một đám người xa lạ, nói không chừng càng mờ nhạt càng có lợi.
Thiếu nữ ngoan ngoãn bị nam trung niên giữ chặt, một tay khác nắm tay Tống Thanh Tiểu. Cô bé này hẳn là sợ hãi đến mất khống chế, một khi nắm được tay hai người, chẳng sợ tay của Tống Thanh Tiểu vô cùng bẩn thỉu, thiếu nữ cũng nắm thật sự chặt, không có buông ra.
Cảm giác được gia cảnh của thiếu nữ hẳn không tệ, được cha mẹ nuông chiều. Lòng bàn tay mềm mại non mịn, sờ liền biết là một đôi tay chưa từng phải làm việc nhà.
“Chuột máy tính của chú, còn cần không?”
Mấy người chuẩn bị phải đi, Tống Thanh Tiểu nhìn thoáng qua con chuột bị ném xuống đất, nhỏ giọng hỏi.
Hiện tại đồ có thể sử dụng được trên người cô quá ít, không biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, trong tay có thể cầm đồ vật, chẳng sợ biết rõ vô tác dụng nhưng ít nhiều cũng có thể để cho cô một chút cảm giác an toàn.
Nam trung niên tuy nói ghét bỏ con chuột vô dụng, nhưng lúc này nghe Tống Thanh Tiểu ý đồ muốn lấy, hắn lại không muốn chịu thiệt, cho nên nói:
“Đương nhiên cần.”
Hắn vừa nói vừa cúi người nhặt lên.
Ba người lôi kéo tay nhau, chọn một phương hướng bắt đầu di chuyển. Đi được khoảng chừng mười phút, cũng không phát hiện dân cư. Mặt đất mọc đầy cỏ dại, càng tiến lên phía trước cỏ dại càng dày, đã trùm lên cả mắt cá chân.
“Có người không? Có người không? Bác sĩ? Chu Kính?”
Cũng không biết đi được bao lâu. Di động và đồng hồ đều mất đi tác dụng, không đoán được thời gian, nam trung niên dần dần thiếu kiên nhẫn. Mấy người phát hiện bóng đen trước mặt càng ngày càng gần. Cả ba người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nam trung niên đã mất bình tĩnh, dừng lại bước chân lên tiếng hô to, thanh âm có chút cuồng loạn. Còn lại hai cô gái không dám lên tiếng. Hắn kêu xong rồi ngừng lại trong chốc lát, hồi lâu sau mới mơ hồ có hồi âm truyền về:
“Có — người —– sao? Có — người —– sao? … Chu —- Kính —- Kính —- Kính …..”
Từ “Kính” vang lên liên tiếp thật nhiều âm, tiếng vọng thê lương làm cho mấy người sợ đến mức không nhẹ. Nam trung nhiên càng là mềm nhũn hai chân, suýt chút nữa xụi lơ xuống mặt đất.
Tống Thanh Tiểu liếm liếm đôi môi khô nứt, gấp cánh tay, cảm giác được chủy thủ tồn tại, trái tim tưởng chừng đình chỉ mới gấp gáp đập trở lại.
Trải qua trận tiếng vọng lần này, rốt cục nam trung niên lại không dám la to. Lúc trước, thanh âm của hắn không nhỏ, nếu Chu Kính, bác sĩ hoặc bất kì một đội nào ở gần đây đều có thể nghe thấy được. Còn nếu không đáp lại, chứng tỏ bọn họ không ở đây, hoặc cách đây rất xa.
Chuyện vốn đã phiền toái, mọi người còn tách nhau ra xa như vậy, một khi có nguy hiểm phát sinh liền không thể kịp thời cứu viện.
Mà Tống Thanh Tiểu nhạy bén phát hiện, nam trung niên càng ngày càng táo bạo bất an. Hoàn cảnh sinh tồn từ nhỏ cộng với việc suýt bị giết chết để cho cô cực kỳ mẫn cảm với nguy cơ. Tên này, cô phải cẩn thận một chút.
Chín tấm thẻ bài trong đầu vẫn không có gì biến hóa, vào lúc này không biết là chuyện tốt hay xấu.
Không biết lại đi được bao lâu, nam trung niên rốt cuộc nhịn không được, dùng sức chen chân đá vào bụi cỏ phía trước, đang muốn hùng hùng hổ hổ, nhưng khi chân rơi xuống lại đạp hẫng một cái. Hắn thu chân không kịp, cả người té lăn trên mặt đất, liên quan đến hai cô gái cũng bị hắn mang theo lăn xuống dưới.
Sau khi phân công nhau tổ đội đi ra ngoài, tiếp tục thu được nhiệm vụ nhắc nhở, trong đầu xuất hiện 9 tấm thẻ bài.
Trước khi chưa làm rõ sự tình, sự tồn tại của thanh chủy thủ này hơi để Tống Thanh Tiểu an tâm một chút.
“Trước khi tiến vào, tôi đang trên đường tan tầm, xảy ra chút ngoài ý muốn…”
Tống Thanh Tiểu cũng không nhắc đến việc gặp phải kẻ giết người. Nam trung niên không hề hoài nghi cô nói dối, bởi vì chiếu tình cảnh trước mắt của hắn và thiếu nữ tới xem, đồ vật xuất hiện chắc chắn có liên quan đến thời điểm ngay trước khi bước vào ‘Thần thử luyện’. Nhưng mặc kệ là di động hay chuột máy tính ở nơi này cũng đều vô dụng. Nam trung niên cho rằng trước khi tiến vào không gian, Tống Thanh Tiểu không cầm theo cái gì cũng là bình thường. Kể cả có dấu giếm thì vật kia khả năng cũng không có tác dụng gì.
Tuy vậy, nam trung niên vẫn nhìn cô một cái. Bộ dạng lúc này của cô thoạt nhìn vô cùng chật vật bất kham.
Sau khi vào không gian, miệng vết thương trên cổ của Tống Thanh Tiểu biến mất không thấy, nhưng tóc và quần áo vẫn bị nước mưa xối. Một đầu tóc dài dính nước bùn ướt nhẹp bết vào trên má, che đậy nửa khuôn mặt của cô. Màu tóc đen càng làm nổi bật lên da thịt tái nhợt không có chút huyết sắc.
So sánh thì tuy thiếu nữ trông nhát gan yếu đuối nhưng không thể nghi ngờ là xinh đẹp hơn Tống Thanh Tiểu rất nhiều.
“Chúng mày có thu được nhắc nhở gì hay không?”
Sương mù xung quanh đã tan hơn phân nửa, ít nhất mắt thường có thể nhìn thấy cơ bản đồ vật. Tạm thời không phát hiện nguy hiểm khiến nam trung niên có vẻ trấn định lại. Hắn hơi ngẩng đầu, học điệu bộ nói chuyện của bác sĩ, bày ra bộ dáng khống chế tình hình, hỏi hai cô gái.
Tống Thanh Tiểu không nói chuyện. Thiếu nữ hiển nhiên vẫn còn ngây thơ, nghe được hắn hỏi liền thành thật đáp:
“Có. Lúc vừa bước ra khỏi sương mù tôi liền nhận được một hình ảnh.” Thiếu nữ giống như Tống Thanh Tiểu, trong đầu hiện lên chín tấm thẻ bài với đồ án thần bí. Trước mắt tạm thời không biết thẻ bài này có tác dụng gì, nhưng chỗ hoa văn kia khiến thiếu nữ cảm thấy bất an:
“Hai người thì sao?”
Tình huống này để Tống Thanh Tiểu đoán rằng 9 người bước vào không gian đều thu được loại nhắc nhở này. Có lẽ manh mối để rời đi nơi đây đều nằm trong 9 tấm thẻ bài.
Nếu mọi người đều thu được tin tức giống nhau vậy cô cũng không cần phải giấu diếm. Cho nên thiếu nữ vừa nói cô liền gật đầu, ý bảo chính mình cũng nhận được nhắc nhở tương tự. Nam trung niên vặn vẹo khuôn mặt, cuối cùng chắc không nghĩ ra được tác dụng của thẻ bài, cho nên cũng thừa nhận mình thu nhận được nhắc nhở y hệt.
“Hiện tại xem ra chúng ta nên trở lại địa điểm ban đầu, chờ mọi người tập hợp rồi thương lượng.”
Hắn nói như vậy, thiếu nữ tự nhiên cầu còn không được. Tống Thanh Tiểu trầm mặc trong chốc lát, nhỏ giọng mở miệng nói:
“Không gian đã biến mất.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nói xong điều này, nam trung niên và thiếu nữ giống như phảng phất bây giờ mới để ý đến, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh.
Sương mù chưa hoàn toàn tan hết, ánh sáng và tầm nhìn vẻn vẹn chỉ tốt hơn trước kia một chút.
Nơi mấy người đứng là một khoảng đất trống, nơi xa bị bao phủ bởi một tầng sương xám xít, mơ hồ có chút bóng đen, giống như tầng tầng quái thú chỉ chực lao ra cắn người.
Không gian lúc trước mọi người ở cùng nhau quả thực biến mất không thấy. Ba người ngay cả đi từ hướng nào lại, lúc này đang ở hướng nào cũng còn không rõ ràng. Nam trung niên lập tức liền tuyệt vọng:
“Mẹ!” Hắn văng tục, “Chỗ này mẹ nó là nơi quái nào!”
Thiếu nữ run bần bật, Tống Thanh Tiểu kỳ thực cũng sợ hãi. Cô vô ý thức sờ chủy thủ. Lưỡi dao sắc bén mang đến cho cô chút cảm giác an toàn trong hoàn cảnh như thế này. Cô cố lấy dũng khí, cẩn thận nhìn bốn phía, ý đồ tìm ra vài thứ có tính tiêu chí đặc thù để tránh bị lạc ở nơi này.
Chín người tiến vào không gian tạo thành 4 đội ngũ. Đội của Tống Thanh Tiểu thực lực yếu nhất. Thiếu nữ nhát gan yếu đuối, tuổi lại quá nhỏ, dưới tình huống cấp bách, đừng nói giúp gì, không gây ra phiền toái đã không tệ.
Nam nhân trung niên nhìn như lớn tuổi, đáng ra kinh nghiệm phải phong phú. Nhưng người này ánh mắt đáng khinh, từ thái độ bất mãn lúc chia đội đến biểu hiện bởi vì thiếu nữ la hét mà muốn đánh người của hắn, cho thấy kẻ này cũng không đáng tin.
Tống Thanh Tiểu tuy cũng không phải kẻ to gan, nhưng ở địa phương nàng, cô không tin bất kì kẻ nào, chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Chúng ta trước tìm một chỗ, xác định phương hướng.” Trong lúc nam trung niên và thiếu nữ đều hoang mang lo sợ, cô hít sâu một hơi, mở miệng nói:
“Nếu muốn rời đi nơi này, ít nhất cần phải hộp hợp với những người còn lại, sau đó tìm đường.”
Chuyện cho tới bây giờ cũng không còn biện pháp nào khác. Nam trung niên và thiếu nữ tỏ vẻ đồng ý.
Một khi đưa ra quyết định, nam nhân trung niên rất nhanh lại ý đồ tạo dựng địa vị “lão đại” trong đội ngũ. Hắn nhìn thiếu nữ, vẫy vẫy tay:
“Chỗ này ai cũng không biết có nguy hiểm hay không, tốt nhất không cần tách ra. Tao cầm tay mày…” Hắn ưỡn ngực ra lệnh, nhìn đến bộ dạng bẩn thỉu thảm hại của Tống Thanh Tiểu, ánh mắt ghét bỏ, phân phó thiếu nữ: “Mày kéo tay nó.”
Hắn hiển nhiên không nhớ được tên của Tống Thanh Tiểu, cô cũng không thèm để ý điều này. Cô vốn thói quen cảm giác bị người bỏ qua, huống chi cô ẩn ẩn cảm thấy, ở nơi này, đối mặt với một đám người xa lạ, nói không chừng càng mờ nhạt càng có lợi.
Thiếu nữ ngoan ngoãn bị nam trung niên giữ chặt, một tay khác nắm tay Tống Thanh Tiểu. Cô bé này hẳn là sợ hãi đến mất khống chế, một khi nắm được tay hai người, chẳng sợ tay của Tống Thanh Tiểu vô cùng bẩn thỉu, thiếu nữ cũng nắm thật sự chặt, không có buông ra.
Cảm giác được gia cảnh của thiếu nữ hẳn không tệ, được cha mẹ nuông chiều. Lòng bàn tay mềm mại non mịn, sờ liền biết là một đôi tay chưa từng phải làm việc nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuột máy tính của chú, còn cần không?”
Mấy người chuẩn bị phải đi, Tống Thanh Tiểu nhìn thoáng qua con chuột bị ném xuống đất, nhỏ giọng hỏi.
Hiện tại đồ có thể sử dụng được trên người cô quá ít, không biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, trong tay có thể cầm đồ vật, chẳng sợ biết rõ vô tác dụng nhưng ít nhiều cũng có thể để cho cô một chút cảm giác an toàn.
Nam trung niên tuy nói ghét bỏ con chuột vô dụng, nhưng lúc này nghe Tống Thanh Tiểu ý đồ muốn lấy, hắn lại không muốn chịu thiệt, cho nên nói:
“Đương nhiên cần.”
Hắn vừa nói vừa cúi người nhặt lên.
Ba người lôi kéo tay nhau, chọn một phương hướng bắt đầu di chuyển. Đi được khoảng chừng mười phút, cũng không phát hiện dân cư. Mặt đất mọc đầy cỏ dại, càng tiến lên phía trước cỏ dại càng dày, đã trùm lên cả mắt cá chân.
“Có người không? Có người không? Bác sĩ? Chu Kính?”
Cũng không biết đi được bao lâu. Di động và đồng hồ đều mất đi tác dụng, không đoán được thời gian, nam trung niên dần dần thiếu kiên nhẫn. Mấy người phát hiện bóng đen trước mặt càng ngày càng gần. Cả ba người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nam trung niên đã mất bình tĩnh, dừng lại bước chân lên tiếng hô to, thanh âm có chút cuồng loạn. Còn lại hai cô gái không dám lên tiếng. Hắn kêu xong rồi ngừng lại trong chốc lát, hồi lâu sau mới mơ hồ có hồi âm truyền về:
“Có — người —– sao? Có — người —– sao? … Chu —- Kính —- Kính —- Kính …..”
Từ “Kính” vang lên liên tiếp thật nhiều âm, tiếng vọng thê lương làm cho mấy người sợ đến mức không nhẹ. Nam trung nhiên càng là mềm nhũn hai chân, suýt chút nữa xụi lơ xuống mặt đất.
Tống Thanh Tiểu liếm liếm đôi môi khô nứt, gấp cánh tay, cảm giác được chủy thủ tồn tại, trái tim tưởng chừng đình chỉ mới gấp gáp đập trở lại.
Trải qua trận tiếng vọng lần này, rốt cục nam trung niên lại không dám la to. Lúc trước, thanh âm của hắn không nhỏ, nếu Chu Kính, bác sĩ hoặc bất kì một đội nào ở gần đây đều có thể nghe thấy được. Còn nếu không đáp lại, chứng tỏ bọn họ không ở đây, hoặc cách đây rất xa.
Chuyện vốn đã phiền toái, mọi người còn tách nhau ra xa như vậy, một khi có nguy hiểm phát sinh liền không thể kịp thời cứu viện.
Mà Tống Thanh Tiểu nhạy bén phát hiện, nam trung niên càng ngày càng táo bạo bất an. Hoàn cảnh sinh tồn từ nhỏ cộng với việc suýt bị giết chết để cho cô cực kỳ mẫn cảm với nguy cơ. Tên này, cô phải cẩn thận một chút.
Chín tấm thẻ bài trong đầu vẫn không có gì biến hóa, vào lúc này không biết là chuyện tốt hay xấu.
Không biết lại đi được bao lâu, nam trung niên rốt cuộc nhịn không được, dùng sức chen chân đá vào bụi cỏ phía trước, đang muốn hùng hùng hổ hổ, nhưng khi chân rơi xuống lại đạp hẫng một cái. Hắn thu chân không kịp, cả người té lăn trên mặt đất, liên quan đến hai cô gái cũng bị hắn mang theo lăn xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro