Tiến Vào
2024-10-11 23:23:25
Biến cố xảy ra bất ngờ khiến lông tơ của Tống Thanh Tiểu lập tức ‘xoát’ một cái dựng cả lên, kinh ra một thân mồ hôi lạnh. Thời khắc nguy hiểm, cô theo bản năng dùng tay kết ấn, ý đồ thi triển “lâm” thuật cố định kẻ cầm súng trong nháy mắt để né tránh một kích trí mạng này.
Nhưng khoảnh khắc, trong đầu cô lại bay nhanh xẹt qua một tin tức. Cô nhớ tới lúc mình dùng tích phân đổi phần thưởng.
Giao diện lúc đó cũng có súng ống đạn dược, nhưng không hề rẻ.
Súng ống giá trị 100 điểm tích phân, mỗi viên đạn 50 điểm. Vũ khí có lực sát thương lớn như vậy, cô tin tưởng sẽ có người đổi, nhưng trừ phi tích phân nhiều đến nỗi đủ để tiêu xài còn không sau khi sử dụng tích phân để đổi súng, số còn lại dùng để đổi viên đạn tuyệt đối là có hạn.
Căn cứ trận thử luyện lúc trước để suy đoán thì nhân số ở mỗi tràng thử luyện nhiều nhất có thể đạt tới chín người, giả thiết một viên đạn nhất định có thể giết được một người thì ít nhất cần 8 phát đạn mới được, đây cũng không phải là số lượng nhỏ.
Còn nữa, Tống Thanh Tiểu là lần thứ hai tham dự thử luyện, từ tình cảnh hiện tại trong không gian có người cầm súng tới xem thì mọi người ít nhất hẳn đã trải qua một lần thử luyện.
Có thể sống sót sau một tràng thử luyện, lại cũng đổi qua vật phẩm hẳn là đều có một tuyệt kĩ phòng thân. Kẻ cầm súng cho dù có đạn nhưng cũng phải suy xét việc giữ lại vài viên để tự bảo vệ mình.
Cho nên dưới tình huống thiếu đạn, hắn chưa chắc sẽ dễ dàng nổ súng. Bắn một phát không thể ngay lập tức giết chết người kia, lãng phí đạn không nói, còn có thể kết thù.
Sau khi cô tiến vào không gian thử luyện gặp phải kẻ cầm súng uy hiếp, có thể là vì muốn đe dọa hoặc khác, chưa chắc đã muốn giết người.
Khả năng lớn nhất nói không chừng là kẻ này muốn mượn cơ hội để thử phản ứng của mỗi người cùng với át chủ bài của họ, để hắn moi được càng nhiều tin tức, nắm được càng nhiều cơ hội sinh tồn.
Con người, trong khoảnh khắc gặp nguy hiểm nhất định sẽ làm ra hành động theo bản năng, lúc này là lúc dễ lộ ra chân tướng nhất.
Trận thử luyện đầu tiên, Tống Thanh Tiểu trở thành người thắng cuối cùng là bởi vì cô giữ lại át chủ bài lớn nhất của mình, giết Bác sĩ một cái trở tay không kịp.
Cô hiểu rõ tầm quan trọng của át chủ bài, lúc này “Chín chữ mật lệnh” không thể nghi ngờ là lợi thế lớn nhất của cô.
Ý niệm trong đầu vừa chuyển, cô ngạnh sinh sinh dừng lại động tác kết ấn, chịu đựng sợ hãi, một tay muốn gạt họng súng ra, tay còn lại thì sờ đến sườn eo mình.
Trước khi vào không gian thử luyện, cô mua hai thanh chủy thủ, cũng may túi kép đem nó giấu kín trong người, một thanh khác thì bị cô quấn chặt vào phần cánh tay trên, lấy tay áo ngăn trở.
Đây là ngừa vạn nhất, cũng cần phải có chuẩn bị ở sau.
Cô hành động như vậy, thuần túy là hành vi theo bản năng.
Nếu phán đoán lúc trước của Tống Thanh Tiểu là sai lầm, cô vẫn cần phải phản kích để bảo mệnh.
Nhưng tay cô còn chưa kịp đụng đến quần áo, một bàn tay đã duỗi lại đây thô lỗ túm về phía bụng của cô, nơi đó rỗng tuếch, hai thanh chủy thủ cô chuẩn bị không cánh mà bay.
Trong lúc hoảng hốt, cô bởi vì hành động của kẻ cầm súng mà sinh ra sát ý, nhưng ngay sau đó họng súng chỉa trên trán cô dời đi, một người đàn ông cao to nhìn cô nhếch nhếch môi, ánh mắt lạnh như băng nói: “Giơ tay lên.”
Thái độ của hắn chứng minh phán đoán lúc trước của Tống Thanh Tiểu là đúng, hắn sẽ không dễ dàng nổ súng.
Cô hít sâu một hơi, nhìn nét âm lệ trong mắt kẻ cầm súng, do dự giơ cánh tay lên, nơi đó có một thanh chủy thủ hình cung đang dán sát vào da thịt, bị cô dùng băng vải cố định lại.
Không biết vì lí do gì mà chủy thủ cô giấu ở bụng lúc tiến vào không gian lại biến mất không thấy, riêng thanh này đã từng theo cô trải qua một lần thử luyện lại vẫn còn đây.
Sau khi cánh tay giơ lên, ống tay áo chậm rãi trượt xuống, lộ ra cổ tay gầy guộc.
Tâm của Tống Thanh Tiểu đều sắp nhắc đến cổ họng, thanh chủy thủ kia bị cô giấu ở đoạn trên của cánh tay, chỉ cần ống tay áo trượt xuống thêm chút nữa liền sẽ bị người phát hiện.
Cô mím chặt môi, cái trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, không dám giơ tay lên quá cao, tận lực co lại bả vai, cố gắng biểu hiện ra vẻ sợ hãi.
Tên cầm súng cũng không quá hoài nghi biểu hiện của cô, hắn nói chuyện đồng thời dùng súng đi gõ lên người của Tống Thanh Tiểu, trước ngực, sau lưng, cả trên đùi cũng không buông tha. Có lẽ hành động sờ bụng lúc trước của Tống Thanh Tiểu làm hắn đoán sai, cho nên sau khi làm xong hết thảy, hắn nâng mí mắt nhìn hai cánh tay đang giơ lên của cô. Ống tay áo bởi vì động tác này mà trượt xuống dưới, hai cánh tay đều lộ ra một đoạn tay, bởi vậy kẻ này cũng không tiếp tục kiểm tra tay của cô nữa, xác nhận cô không giấu vũ khí gì xong liền nghiêng đầu, cằm hếch về một phương hướng, thái độ có chút khinh miệt mở miệng:
“Qua bên kia, Số 3.”
Tống Thanh Tiểu rũ xuống mí mắt, trong lòng vẫn còn kinh hồn chưa định, thẳng đến nam nhân lại chĩa súng vào thì cô mới cố nén nỗi lòng mà bình tĩnh trở lại, quyết định nghe theo lời hắn, đi đến một góc.
Từ lời nói của nam nhân này cô mới chú ý tới trước khi cô tiến vào, nơi này đã có hai người.
Cô nhìn thấy trong góc ngồi một nam nhân trông có vẻ gầy yếu và còn rất trẻ, đeo kính, trông văn nhã và hơi câu nệ.
Hắn hẳn là cũng đã bị Kẻ cầm súng uy hiếp qua cho nên biểu tình hơi cảnh giác, phát hiện Tống Thanh Tiểu đang nhìn chính mình thì hắn đẩy đẩy gọng kính, phản quang trên thấu kính chặn ánh mắt của hắn nhưng Tống Thanh Tiểu cảm giác được hắn cũng đang đồng thời quan sát cô.
Trong không gian tuy rằng chỉ có ba người nhưng không khí rất vi diệu. Sát ý, nguy cơ, cảnh giác hóa thành một loại áp lực quỷ dị, nặng trĩu đè xuống khiến người ta không thở nổi.
Cô tìm một vị trí cách Mắt kính ước chừng hai mét sau đó ngồi xuống. Cô nhạy bén cảm nhận được lúc cô vừa ngồi xuống, thân thể của Mắt kính căng chặt, giống như chỉ cần cô có một động tác nhỏ dư thừa, hắn sẽ lập tức bạo khởi mà phản kích.
Tình huống lúc này cũng không khác biệt lắm so với lần đầu cô tiến vào không gian, vẫn là một mảnh đất trống, chung quanh bị sương mù dày đặc vây quanh. Cô dùng khóe mắt liếc nhìn hai nam nhân, suy đoán trình tự tiến vào của hai người này.
Xét về ngoại hình, Kẻ cầm súng trông cực kì cường tráng, chiều cao rơi vào khoảng 1m9, mặc trang phục bó sát người, lộ ngực lộ cánh tay, cơ bắp cuồn cuộn, vừa nhìn liền biết tính sát thương cực mạnh, miễn bàn trong tay hắn còn có súng.
Nhưng Tống Thanh Tiểu cũng không dám hoàn toàn khinh thường Mắt kính, ở trận thử luyện đầu tiên Kẻ to con chết trong tay của Bác sĩ.
Nếu như lúc này người tham gia thử luyện đều là kẻ sống sót cuối cùng sau trận thử luyện đầu tiên, nói vậy mỗi người đều có tính nguy hiểm.
Chuyện hai thanh chủy thủ biến mất sau khi tiến vào không gian thử luyện đến bây giờ vẫn còn làm cho cô cảm thấy sợ hãi, chỗ bị súng của nam nhân kia đập vào càng là đau đớn khó nhịn.
Người này ra tay không nhẹ nhưng lại nắm chắc đúng mực, đã không đem người ép đến cực hạn tránh chó cùng rứt giậu, lại tạo thành nhất định thương tổn, ý đồ ảnh hưởng khả năng hành động của mỗi người sau khi chân chính bước vào trò chơi.
Cô còn chưa làm rõ ràng được nguyên nhân chủy thủ bị biến mất, trong không gian lại lần nữa xuất hiện một nữ nhân. Cô ta cũng chịu đãi ngộ giống nhau, còn chưa kịp định thần đã bị một họng súng chĩa ngay vào đầu, thanh âm của nam nhân cũng vang lên:
“Chúc mừng tiến vào!”
Nữ nhân này hiển nhiên là bị dọa, thân thể uốn éo, theo bản năng lui về phía sau một bước, tay phải run lên, “vèo” một tiếng, một cây roi đỏ uốn lượn như rắn cấp tốc lao về phía Kẻ cầm súng.
Nam nhân kia vội vàng lùi về phía sau đồng thời dùng súng chắn trước mặt mình. “Bang” một tiếng, mũi roi dính vào nòng súng phát ra âm thanh cực kì thanh thúy. Tống Thanh Tiểu nghe ra được lực đạo của nữ nhân này không nhỏ, có lẽ cô ta cường hóa qua thể chất hoặc là tăng lên cấp bậc huyết thống.
Nữ nhân một kích không trúng, thu roi lại muốn đánh tiếp. Kẻ cầm súng bị ép lùi về phía sau hai bước, súng của hắn bị roi quất trúng, để lại một dấu vết nhàn nhạt.
Hắn bày ra tư thế đầu hàng:
“Mỹ nữ, chỉ đùa chút thôi!”
Hắn cười hì hì, thái độ một trời một vực so với đối đãi Tống Thanh Tiểu lúc trước. Nữ nhân cầm roi đứng im, sắc mặt âm tình bất định, ánh mắt lạnh như băng mang theo cảnh giác, làm như đang phỏng đoán lời nói của hắn rốt cuộc là giả hay thật.
Tống Thanh Tiểu nhìn hết một màn này, trong lòng càng coi Kẻ cầm súng trở thành nhân vật nguy hiểm, đồng thời sát ý cũng càng sâu.
Cô không đồng cảm với tình cảnh của nữ nhân cầm roi, cũng không vì đối đãi bất đồng của Kẻ cầm súng với cô và nữ nhân kia mà tức giận. Người này nhìn bề ngoài có vẻ thô thiển nhưng trong thâm tâm lại cực kì tinh mịn.
Hắn dùng tích phân để đổi lấy vũ khí có lực sát thương lớn, nhưng đồng thời thứ này cũng cực kì bắt mắt, sau khi tiến vào thử luyện hắn khó có thể giấu kín. Vì thế sau khi biết chính mình có thể là mục tiêu của mọi người, hắn lợi dụng súng ống để bức người chơi khác lộ ra át chủ bài cùng với thực lực tương đối.
Nhưng khoảnh khắc, trong đầu cô lại bay nhanh xẹt qua một tin tức. Cô nhớ tới lúc mình dùng tích phân đổi phần thưởng.
Giao diện lúc đó cũng có súng ống đạn dược, nhưng không hề rẻ.
Súng ống giá trị 100 điểm tích phân, mỗi viên đạn 50 điểm. Vũ khí có lực sát thương lớn như vậy, cô tin tưởng sẽ có người đổi, nhưng trừ phi tích phân nhiều đến nỗi đủ để tiêu xài còn không sau khi sử dụng tích phân để đổi súng, số còn lại dùng để đổi viên đạn tuyệt đối là có hạn.
Căn cứ trận thử luyện lúc trước để suy đoán thì nhân số ở mỗi tràng thử luyện nhiều nhất có thể đạt tới chín người, giả thiết một viên đạn nhất định có thể giết được một người thì ít nhất cần 8 phát đạn mới được, đây cũng không phải là số lượng nhỏ.
Còn nữa, Tống Thanh Tiểu là lần thứ hai tham dự thử luyện, từ tình cảnh hiện tại trong không gian có người cầm súng tới xem thì mọi người ít nhất hẳn đã trải qua một lần thử luyện.
Có thể sống sót sau một tràng thử luyện, lại cũng đổi qua vật phẩm hẳn là đều có một tuyệt kĩ phòng thân. Kẻ cầm súng cho dù có đạn nhưng cũng phải suy xét việc giữ lại vài viên để tự bảo vệ mình.
Cho nên dưới tình huống thiếu đạn, hắn chưa chắc sẽ dễ dàng nổ súng. Bắn một phát không thể ngay lập tức giết chết người kia, lãng phí đạn không nói, còn có thể kết thù.
Sau khi cô tiến vào không gian thử luyện gặp phải kẻ cầm súng uy hiếp, có thể là vì muốn đe dọa hoặc khác, chưa chắc đã muốn giết người.
Khả năng lớn nhất nói không chừng là kẻ này muốn mượn cơ hội để thử phản ứng của mỗi người cùng với át chủ bài của họ, để hắn moi được càng nhiều tin tức, nắm được càng nhiều cơ hội sinh tồn.
Con người, trong khoảnh khắc gặp nguy hiểm nhất định sẽ làm ra hành động theo bản năng, lúc này là lúc dễ lộ ra chân tướng nhất.
Trận thử luyện đầu tiên, Tống Thanh Tiểu trở thành người thắng cuối cùng là bởi vì cô giữ lại át chủ bài lớn nhất của mình, giết Bác sĩ một cái trở tay không kịp.
Cô hiểu rõ tầm quan trọng của át chủ bài, lúc này “Chín chữ mật lệnh” không thể nghi ngờ là lợi thế lớn nhất của cô.
Ý niệm trong đầu vừa chuyển, cô ngạnh sinh sinh dừng lại động tác kết ấn, chịu đựng sợ hãi, một tay muốn gạt họng súng ra, tay còn lại thì sờ đến sườn eo mình.
Trước khi vào không gian thử luyện, cô mua hai thanh chủy thủ, cũng may túi kép đem nó giấu kín trong người, một thanh khác thì bị cô quấn chặt vào phần cánh tay trên, lấy tay áo ngăn trở.
Đây là ngừa vạn nhất, cũng cần phải có chuẩn bị ở sau.
Cô hành động như vậy, thuần túy là hành vi theo bản năng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu phán đoán lúc trước của Tống Thanh Tiểu là sai lầm, cô vẫn cần phải phản kích để bảo mệnh.
Nhưng tay cô còn chưa kịp đụng đến quần áo, một bàn tay đã duỗi lại đây thô lỗ túm về phía bụng của cô, nơi đó rỗng tuếch, hai thanh chủy thủ cô chuẩn bị không cánh mà bay.
Trong lúc hoảng hốt, cô bởi vì hành động của kẻ cầm súng mà sinh ra sát ý, nhưng ngay sau đó họng súng chỉa trên trán cô dời đi, một người đàn ông cao to nhìn cô nhếch nhếch môi, ánh mắt lạnh như băng nói: “Giơ tay lên.”
Thái độ của hắn chứng minh phán đoán lúc trước của Tống Thanh Tiểu là đúng, hắn sẽ không dễ dàng nổ súng.
Cô hít sâu một hơi, nhìn nét âm lệ trong mắt kẻ cầm súng, do dự giơ cánh tay lên, nơi đó có một thanh chủy thủ hình cung đang dán sát vào da thịt, bị cô dùng băng vải cố định lại.
Không biết vì lí do gì mà chủy thủ cô giấu ở bụng lúc tiến vào không gian lại biến mất không thấy, riêng thanh này đã từng theo cô trải qua một lần thử luyện lại vẫn còn đây.
Sau khi cánh tay giơ lên, ống tay áo chậm rãi trượt xuống, lộ ra cổ tay gầy guộc.
Tâm của Tống Thanh Tiểu đều sắp nhắc đến cổ họng, thanh chủy thủ kia bị cô giấu ở đoạn trên của cánh tay, chỉ cần ống tay áo trượt xuống thêm chút nữa liền sẽ bị người phát hiện.
Cô mím chặt môi, cái trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, không dám giơ tay lên quá cao, tận lực co lại bả vai, cố gắng biểu hiện ra vẻ sợ hãi.
Tên cầm súng cũng không quá hoài nghi biểu hiện của cô, hắn nói chuyện đồng thời dùng súng đi gõ lên người của Tống Thanh Tiểu, trước ngực, sau lưng, cả trên đùi cũng không buông tha. Có lẽ hành động sờ bụng lúc trước của Tống Thanh Tiểu làm hắn đoán sai, cho nên sau khi làm xong hết thảy, hắn nâng mí mắt nhìn hai cánh tay đang giơ lên của cô. Ống tay áo bởi vì động tác này mà trượt xuống dưới, hai cánh tay đều lộ ra một đoạn tay, bởi vậy kẻ này cũng không tiếp tục kiểm tra tay của cô nữa, xác nhận cô không giấu vũ khí gì xong liền nghiêng đầu, cằm hếch về một phương hướng, thái độ có chút khinh miệt mở miệng:
“Qua bên kia, Số 3.”
Tống Thanh Tiểu rũ xuống mí mắt, trong lòng vẫn còn kinh hồn chưa định, thẳng đến nam nhân lại chĩa súng vào thì cô mới cố nén nỗi lòng mà bình tĩnh trở lại, quyết định nghe theo lời hắn, đi đến một góc.
Từ lời nói của nam nhân này cô mới chú ý tới trước khi cô tiến vào, nơi này đã có hai người.
Cô nhìn thấy trong góc ngồi một nam nhân trông có vẻ gầy yếu và còn rất trẻ, đeo kính, trông văn nhã và hơi câu nệ.
Hắn hẳn là cũng đã bị Kẻ cầm súng uy hiếp qua cho nên biểu tình hơi cảnh giác, phát hiện Tống Thanh Tiểu đang nhìn chính mình thì hắn đẩy đẩy gọng kính, phản quang trên thấu kính chặn ánh mắt của hắn nhưng Tống Thanh Tiểu cảm giác được hắn cũng đang đồng thời quan sát cô.
Trong không gian tuy rằng chỉ có ba người nhưng không khí rất vi diệu. Sát ý, nguy cơ, cảnh giác hóa thành một loại áp lực quỷ dị, nặng trĩu đè xuống khiến người ta không thở nổi.
Cô tìm một vị trí cách Mắt kính ước chừng hai mét sau đó ngồi xuống. Cô nhạy bén cảm nhận được lúc cô vừa ngồi xuống, thân thể của Mắt kính căng chặt, giống như chỉ cần cô có một động tác nhỏ dư thừa, hắn sẽ lập tức bạo khởi mà phản kích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tình huống lúc này cũng không khác biệt lắm so với lần đầu cô tiến vào không gian, vẫn là một mảnh đất trống, chung quanh bị sương mù dày đặc vây quanh. Cô dùng khóe mắt liếc nhìn hai nam nhân, suy đoán trình tự tiến vào của hai người này.
Xét về ngoại hình, Kẻ cầm súng trông cực kì cường tráng, chiều cao rơi vào khoảng 1m9, mặc trang phục bó sát người, lộ ngực lộ cánh tay, cơ bắp cuồn cuộn, vừa nhìn liền biết tính sát thương cực mạnh, miễn bàn trong tay hắn còn có súng.
Nhưng Tống Thanh Tiểu cũng không dám hoàn toàn khinh thường Mắt kính, ở trận thử luyện đầu tiên Kẻ to con chết trong tay của Bác sĩ.
Nếu như lúc này người tham gia thử luyện đều là kẻ sống sót cuối cùng sau trận thử luyện đầu tiên, nói vậy mỗi người đều có tính nguy hiểm.
Chuyện hai thanh chủy thủ biến mất sau khi tiến vào không gian thử luyện đến bây giờ vẫn còn làm cho cô cảm thấy sợ hãi, chỗ bị súng của nam nhân kia đập vào càng là đau đớn khó nhịn.
Người này ra tay không nhẹ nhưng lại nắm chắc đúng mực, đã không đem người ép đến cực hạn tránh chó cùng rứt giậu, lại tạo thành nhất định thương tổn, ý đồ ảnh hưởng khả năng hành động của mỗi người sau khi chân chính bước vào trò chơi.
Cô còn chưa làm rõ ràng được nguyên nhân chủy thủ bị biến mất, trong không gian lại lần nữa xuất hiện một nữ nhân. Cô ta cũng chịu đãi ngộ giống nhau, còn chưa kịp định thần đã bị một họng súng chĩa ngay vào đầu, thanh âm của nam nhân cũng vang lên:
“Chúc mừng tiến vào!”
Nữ nhân này hiển nhiên là bị dọa, thân thể uốn éo, theo bản năng lui về phía sau một bước, tay phải run lên, “vèo” một tiếng, một cây roi đỏ uốn lượn như rắn cấp tốc lao về phía Kẻ cầm súng.
Nam nhân kia vội vàng lùi về phía sau đồng thời dùng súng chắn trước mặt mình. “Bang” một tiếng, mũi roi dính vào nòng súng phát ra âm thanh cực kì thanh thúy. Tống Thanh Tiểu nghe ra được lực đạo của nữ nhân này không nhỏ, có lẽ cô ta cường hóa qua thể chất hoặc là tăng lên cấp bậc huyết thống.
Nữ nhân một kích không trúng, thu roi lại muốn đánh tiếp. Kẻ cầm súng bị ép lùi về phía sau hai bước, súng của hắn bị roi quất trúng, để lại một dấu vết nhàn nhạt.
Hắn bày ra tư thế đầu hàng:
“Mỹ nữ, chỉ đùa chút thôi!”
Hắn cười hì hì, thái độ một trời một vực so với đối đãi Tống Thanh Tiểu lúc trước. Nữ nhân cầm roi đứng im, sắc mặt âm tình bất định, ánh mắt lạnh như băng mang theo cảnh giác, làm như đang phỏng đoán lời nói của hắn rốt cuộc là giả hay thật.
Tống Thanh Tiểu nhìn hết một màn này, trong lòng càng coi Kẻ cầm súng trở thành nhân vật nguy hiểm, đồng thời sát ý cũng càng sâu.
Cô không đồng cảm với tình cảnh của nữ nhân cầm roi, cũng không vì đối đãi bất đồng của Kẻ cầm súng với cô và nữ nhân kia mà tức giận. Người này nhìn bề ngoài có vẻ thô thiển nhưng trong thâm tâm lại cực kì tinh mịn.
Hắn dùng tích phân để đổi lấy vũ khí có lực sát thương lớn, nhưng đồng thời thứ này cũng cực kì bắt mắt, sau khi tiến vào thử luyện hắn khó có thể giấu kín. Vì thế sau khi biết chính mình có thể là mục tiêu của mọi người, hắn lợi dụng súng ống để bức người chơi khác lộ ra át chủ bài cùng với thực lực tương đối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro