Tồn Tại
2024-10-11 23:23:25
Tình huống vẫn giống như khi giết Số 6, đều là đánh lén, nhưng rõ ràng hệ số nguy hiểm của lúc này cao hơn nhiều, Bác sĩ cũng càng khó đối phó hơn.
Tống Thanh Tiểu dùng hết sức lực cả người đem hai chân quặp chặt lấy người của Bác sĩ. Còn Bác sĩ thì một tay siết chặt sợi dây quấn trên cổ Tống Thanh Tiểu, một tay lại cố gắng bẻ cái tay đang nắm chủy thủ của cô.
Hai người cách thực sự gần, đều có thể nhìn rõ rõ ràng ràng sát ý trong mắt của đối phương. Tống Thanh Tiểu chỉ cảm thấy xương các đốt ngón tay sắp bị Bác sĩ bẻ gãy. Bác sĩ đang kiệt lực muốn cướp chủy thủ trong tay cô!
Đây là át chủ bài duy nhất của cô bây giờ. Hơn nữa, thanh chủy thủ này đối với cô còn có ý nghĩa khác. Cô muốn tồn tại đi ra ngoài, dựa vào thanh chủy thủ này mà tìm ra hung thủ lúc trước giết mình trong con hẻm.
Nếu lúc này chủy thủ bị Bác sĩ cướp đi, cô lại khó mà còn hy vọng sinh tồn.
Nghĩ đến đây, Tống Thanh Tiểu từ bỏ ý đồ đi đẩy cái tay của Bác sĩ đang siết sợi dây chuột máy tính, chịu đựng cảm giác hít thở không thông, đem tay bám vào chủy thủ, dùng sức ấn vào trong!
Hai người cách thật sự gần. Bác sĩ bạnh quai hàm, mạch máu trên huyệt thái dương nhô lên cũng bị Tống Thanh Tiểu thấy rõ ràng. Ngay cả trên cổ hắn, động mạch chủ đang “thình thịch” nhảy lên. Tống Thanh Tiểu hối hận lúc trước không đủ bình tĩnh, không thể đâm trúng nơi này.
Bác sĩ cắn răng nhịn đau, hô hấp gian nan rít qua kẽ răng còn mang theo nước miếng, mơ hồ có thể ngửi được mùi tanh ngọt của máu tươi. Một con mắt của hắn bị Nữ công sở cào làm cho sưng to, con mắt còn lại cực lực trừng lớn, cái trán thấm ra mồ hôi đem tóc làm ướt nhẹp. Tổng thể cả cơ bắp trên khuôn mặt run rẩy đến vặn vẹo.
Một chút sơ sẩy rất nhỏ mang đến hậu quả nghiêm trọng. Dây chuột máy tính càng siết càng chặt, làm cho cô đã không thể hô hấp. Cánh tay, hai chân cô đều nặng tựa ngàn cân, cơ hồ không còn sức lực để mà ấn chủy thủ sâu thêm một phân nào nữa.
Phiền toái nhất là tư duy của cô bắt đầu chậm chạp ảnh hưởng đến hành động. Cổ không còn cảm thụ được thân thể nặng trĩu của Bác sĩ đang đè lên người mình, trong đầu lúc này xẹt ra rất nhiều hồi ức của trước kia.
Đây là muốn chết phải không?
Cô bất chợt sinh ra ý niệm như vậy, không biết như thế nào, trong nháy mắt cô lại nghĩ tới Số 1. Lúc này cô và Số 1 giống nhau, trên cổ đều bị quấn bởi dây chuột máy tính, khuôn mặt của Bác sĩ và Số 6 dần dần trùng khớp, giống như tử thần đang giơ lưỡi hái muốn cướp đi sinh mạng.
Nhưng cô và Số 1 vẫn khác nhau đấy. Lúc Số 1 bị giết không hề có sức phản kháng, cô lại còn có chủy thủ!
Tống Thanh Tiểu nghĩ đến đây, tinh thần rung lên, con ngươi tan rã lại dần dần tụ hợp, phát ra ánh sáng kinh người. Cô không muốn chết ở chỗ này, cô không muốn giống như Số 1, lặng yên không tiếng động liền biến mất!
Cô muốn tồn tại. Cô thật vất vả trưởng thành, thuận lợi tốt nghiệp, tìm được công việc, không có chết trong hẻm nhỏ. Tiến vào không gian này không phải để chịu chết, trở thành đá kê chân để kẻ khác rời đi!
Tống Thanh Tiểu cắn chặt răng, dùng sức nâng đầu đi đập vào mặt của Bác sĩ.
Cô cho rằng mình đã dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân nhưng kỳ thực lực đạo này cũng không lớn. Cũng may hai người cách nhau cực kỳ gần, đầu cô vẫn đập được vào mặt Bác sĩ, phát ra âm thanh “phanh” một tiếng!
Bác sĩ một tay siết dây chuột, một tay còn ý đồ vặn bung tay đang nắm chủy thủ của cô, bản thân đã mười phần cố sức. Tống Thanh Tiểu va chạm làm hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa, hắn thật sự không nghĩ tới cô gái này đến nông nỗi hiện tại còn có thể phản công.
Hắn thét lên một tiếng kinh hãi, cái tay đang bẻ tay của Tống Thanh Tiểu theo bản năng buông lỏng.
Hai bên giằng co đến bây giờ, một chút thay đổi rất nhỏ đủ để mang đến hậu quả trí mạng. Tóm được cơ hội này, Tống Thanh Tiểu cố nén đau đớn vì thiếu không khí, hai tay dùng sức cầm chặt chủy thủ, kéo ra một chút rồi lại mạnh mẽ thọc vào.
Máu tươi bắn vọt ra, từ bàn tay chảy ròng ròng xuống khuỷu tay. Sức lực cả người cô hao hết ở hai động tác này, không thành công thì cũng không còn sức phản kháng.
Cô đem ý thức chìm vào trong óc, hai tấm thẻ bài vẫn không có động tĩnh.
Thân thể của cô đã bắt đầu run rẩy, khả năng tất cả vừa làm đều là phí công. Bác sĩ đè lên người cô như thể muốn ép nốt chút hơi thở cuối cùng của cô.
Thành lu lạnh lẽo kề sát sau lưng. Bên trong lu là thi thể của Số 6, cặp mắt chết cũng không nhắm kia nhất định là đang xuyên thấu qua lu để trừng cô đấy!
Khóe miệng Tống Thanh Tiểu giật giật, lực đạo siết cổ cô dần dần yếu bớt. Sợi dây chuột đang gắt gao quấn lấy cổ cô từng chút từng chút một tuột khỏi tay của Bác sĩ. Trong đầu, tấm thẻ bài phía bên phải lấy tốc độ cực kì thong thả mà lật ra.
Gương mặt tươi cười hào hoa phong nhã của Bác sĩ dần dần xuất hiện, bên dưới ghi tên của hắn: Lưu Dĩ Tuân. Rốt cuộc, cô thắng!
Không khí một lần nữa bị cô hít vào trong hai lá phổi. Tống Thanh Tiểu mồm to thở dốc, cả người mềm đến không còn một tia sức lực, thậm chí còn không thể đẩy thi thể Bác sĩ đang đè lên người mình ra.
Cô run rẩy rút thanh chủy thủ đang cắm trong cổ Bác sĩ ra. Động tác đơn giản như vậy nhưng cô phải thử vài lần mới thành công.
Trong đầu, thanh âm nhắc nhở lại vang lên: Hoàn thành thử luyện, sau mười giây rời khỏi không gian!
Lúc thanh âm này vang lên, Tống Thanh Tiểu nhếch nhếch môi lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc!
Cô thành công, phương pháp rời khỏi không gian xác thật như cô sở liệu, yêu cầu phải trở thành người sống sót cuối cùng!
Trong đầu, tấm thẻ bài đại diện cho cô chính là tấm nằm chính giữa, tám người còn lại đều đã chết.
“Mười…”
“Chín…”
“Tám..”
Tiếng đếm ngược vang lên. Tống Thanh Tiểu vừa ho khan vừa nôn mửa. Cô dùng sức đẩy Bác sĩ ra, để hắn lăn xuống mặt đất, cô muốn ngồi thẳng dậy.
Trên cổ vẫn còn tròng sợi dây chuột. Cô hoãn một hồi lâu mới duỗi tay kéo xuống thứ suýt lấy mạng mình này, đếm người còn đang tiếp tục: “Hai…”
“Một…”
Cô theo bản năng nhắm mắt lại, ngay sau đó là tiếng sấm “oành” một trận bên tai, chia chớp cắt ngang chân trời, mưa to tầm tã nện xuống, đánh vào trên mặt phát đau.
Mùi nước mưa trộn lẫn mùi bùn đất, cũng không dễ ngửi nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với loại áp lực âm trầm ở trong không gian.
Cô đã trở lại!
Tống Thanh Tiểu vẫn nằm ở vị trí lúc trước ngã xuống sau khi bị người ta đâm vào yết hầu, phảng phất tất cả chỉ là một giấc mộng.
Nếu không phải trên tay cô còn nắm chủy thủ, mưa to chưa xối hết máu tươi của Bác sĩ trên người mình, cô khéo còn nghĩ rằng hết thảy chuyện xảy ra trong đêm nay chỉ là ảo giác mà thôi.
Yết hầu của cô không còn nóng rát đau đớn. Cô ngửa đầu nhìn chằm chằm bầu trời đêm, tia chớp không ngừng chiếu sáng phía chân trời. Nước mưa lách tách đập lên mặt cô, chảy vào trong mắt, trong miệng. Cô nuốt nuốt chút nước, lúc này mới rõ ràng cảm nhận được mình đang còn sống.
Trong ý thức dường như có biến hóa, nhưng lúc này Tống Thanh Tiểu cũng không dám đi xem xét.
Con hẻm này quá nguy hiểm, cô không biết sau khi mình tiến vào không gian thì rời đi hiện thực bao lâu, cũng sợ hãi kẻ giết người quay trở lại.
Trạng thái hiện tại của cô không thể chống cự được bất kỳ sự tập kích nào. Cô uống thêm vài ngụm nước mưa, tay vịn vách tường chậm rì rì đứng dậy, tập tễnh đi về phía nhà mình.
Cũng may nơi này cách nhà không ra. Rất nhanh cô liền nhìn thấy được cánh cửa quen thuộc. Cửa bị người ta xuyên một con khóa bằng sắt, bên trên còn dùng sơn đỏ viết hai chữ “trả nợ”. Cảnh tượng lúc trước khiến cô sợ hãi bây giờ lại để cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tống Thanh Tiểu dùng hết sức lực cả người đem hai chân quặp chặt lấy người của Bác sĩ. Còn Bác sĩ thì một tay siết chặt sợi dây quấn trên cổ Tống Thanh Tiểu, một tay lại cố gắng bẻ cái tay đang nắm chủy thủ của cô.
Hai người cách thực sự gần, đều có thể nhìn rõ rõ ràng ràng sát ý trong mắt của đối phương. Tống Thanh Tiểu chỉ cảm thấy xương các đốt ngón tay sắp bị Bác sĩ bẻ gãy. Bác sĩ đang kiệt lực muốn cướp chủy thủ trong tay cô!
Đây là át chủ bài duy nhất của cô bây giờ. Hơn nữa, thanh chủy thủ này đối với cô còn có ý nghĩa khác. Cô muốn tồn tại đi ra ngoài, dựa vào thanh chủy thủ này mà tìm ra hung thủ lúc trước giết mình trong con hẻm.
Nếu lúc này chủy thủ bị Bác sĩ cướp đi, cô lại khó mà còn hy vọng sinh tồn.
Nghĩ đến đây, Tống Thanh Tiểu từ bỏ ý đồ đi đẩy cái tay của Bác sĩ đang siết sợi dây chuột máy tính, chịu đựng cảm giác hít thở không thông, đem tay bám vào chủy thủ, dùng sức ấn vào trong!
Hai người cách thật sự gần. Bác sĩ bạnh quai hàm, mạch máu trên huyệt thái dương nhô lên cũng bị Tống Thanh Tiểu thấy rõ ràng. Ngay cả trên cổ hắn, động mạch chủ đang “thình thịch” nhảy lên. Tống Thanh Tiểu hối hận lúc trước không đủ bình tĩnh, không thể đâm trúng nơi này.
Bác sĩ cắn răng nhịn đau, hô hấp gian nan rít qua kẽ răng còn mang theo nước miếng, mơ hồ có thể ngửi được mùi tanh ngọt của máu tươi. Một con mắt của hắn bị Nữ công sở cào làm cho sưng to, con mắt còn lại cực lực trừng lớn, cái trán thấm ra mồ hôi đem tóc làm ướt nhẹp. Tổng thể cả cơ bắp trên khuôn mặt run rẩy đến vặn vẹo.
Một chút sơ sẩy rất nhỏ mang đến hậu quả nghiêm trọng. Dây chuột máy tính càng siết càng chặt, làm cho cô đã không thể hô hấp. Cánh tay, hai chân cô đều nặng tựa ngàn cân, cơ hồ không còn sức lực để mà ấn chủy thủ sâu thêm một phân nào nữa.
Phiền toái nhất là tư duy của cô bắt đầu chậm chạp ảnh hưởng đến hành động. Cổ không còn cảm thụ được thân thể nặng trĩu của Bác sĩ đang đè lên người mình, trong đầu lúc này xẹt ra rất nhiều hồi ức của trước kia.
Đây là muốn chết phải không?
Cô bất chợt sinh ra ý niệm như vậy, không biết như thế nào, trong nháy mắt cô lại nghĩ tới Số 1. Lúc này cô và Số 1 giống nhau, trên cổ đều bị quấn bởi dây chuột máy tính, khuôn mặt của Bác sĩ và Số 6 dần dần trùng khớp, giống như tử thần đang giơ lưỡi hái muốn cướp đi sinh mạng.
Nhưng cô và Số 1 vẫn khác nhau đấy. Lúc Số 1 bị giết không hề có sức phản kháng, cô lại còn có chủy thủ!
Tống Thanh Tiểu nghĩ đến đây, tinh thần rung lên, con ngươi tan rã lại dần dần tụ hợp, phát ra ánh sáng kinh người. Cô không muốn chết ở chỗ này, cô không muốn giống như Số 1, lặng yên không tiếng động liền biến mất!
Cô muốn tồn tại. Cô thật vất vả trưởng thành, thuận lợi tốt nghiệp, tìm được công việc, không có chết trong hẻm nhỏ. Tiến vào không gian này không phải để chịu chết, trở thành đá kê chân để kẻ khác rời đi!
Tống Thanh Tiểu cắn chặt răng, dùng sức nâng đầu đi đập vào mặt của Bác sĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cho rằng mình đã dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân nhưng kỳ thực lực đạo này cũng không lớn. Cũng may hai người cách nhau cực kỳ gần, đầu cô vẫn đập được vào mặt Bác sĩ, phát ra âm thanh “phanh” một tiếng!
Bác sĩ một tay siết dây chuột, một tay còn ý đồ vặn bung tay đang nắm chủy thủ của cô, bản thân đã mười phần cố sức. Tống Thanh Tiểu va chạm làm hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa, hắn thật sự không nghĩ tới cô gái này đến nông nỗi hiện tại còn có thể phản công.
Hắn thét lên một tiếng kinh hãi, cái tay đang bẻ tay của Tống Thanh Tiểu theo bản năng buông lỏng.
Hai bên giằng co đến bây giờ, một chút thay đổi rất nhỏ đủ để mang đến hậu quả trí mạng. Tóm được cơ hội này, Tống Thanh Tiểu cố nén đau đớn vì thiếu không khí, hai tay dùng sức cầm chặt chủy thủ, kéo ra một chút rồi lại mạnh mẽ thọc vào.
Máu tươi bắn vọt ra, từ bàn tay chảy ròng ròng xuống khuỷu tay. Sức lực cả người cô hao hết ở hai động tác này, không thành công thì cũng không còn sức phản kháng.
Cô đem ý thức chìm vào trong óc, hai tấm thẻ bài vẫn không có động tĩnh.
Thân thể của cô đã bắt đầu run rẩy, khả năng tất cả vừa làm đều là phí công. Bác sĩ đè lên người cô như thể muốn ép nốt chút hơi thở cuối cùng của cô.
Thành lu lạnh lẽo kề sát sau lưng. Bên trong lu là thi thể của Số 6, cặp mắt chết cũng không nhắm kia nhất định là đang xuyên thấu qua lu để trừng cô đấy!
Khóe miệng Tống Thanh Tiểu giật giật, lực đạo siết cổ cô dần dần yếu bớt. Sợi dây chuột đang gắt gao quấn lấy cổ cô từng chút từng chút một tuột khỏi tay của Bác sĩ. Trong đầu, tấm thẻ bài phía bên phải lấy tốc độ cực kì thong thả mà lật ra.
Gương mặt tươi cười hào hoa phong nhã của Bác sĩ dần dần xuất hiện, bên dưới ghi tên của hắn: Lưu Dĩ Tuân. Rốt cuộc, cô thắng!
Không khí một lần nữa bị cô hít vào trong hai lá phổi. Tống Thanh Tiểu mồm to thở dốc, cả người mềm đến không còn một tia sức lực, thậm chí còn không thể đẩy thi thể Bác sĩ đang đè lên người mình ra.
Cô run rẩy rút thanh chủy thủ đang cắm trong cổ Bác sĩ ra. Động tác đơn giản như vậy nhưng cô phải thử vài lần mới thành công.
Trong đầu, thanh âm nhắc nhở lại vang lên: Hoàn thành thử luyện, sau mười giây rời khỏi không gian!
Lúc thanh âm này vang lên, Tống Thanh Tiểu nhếch nhếch môi lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc!
Cô thành công, phương pháp rời khỏi không gian xác thật như cô sở liệu, yêu cầu phải trở thành người sống sót cuối cùng!
Trong đầu, tấm thẻ bài đại diện cho cô chính là tấm nằm chính giữa, tám người còn lại đều đã chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mười…”
“Chín…”
“Tám..”
Tiếng đếm ngược vang lên. Tống Thanh Tiểu vừa ho khan vừa nôn mửa. Cô dùng sức đẩy Bác sĩ ra, để hắn lăn xuống mặt đất, cô muốn ngồi thẳng dậy.
Trên cổ vẫn còn tròng sợi dây chuột. Cô hoãn một hồi lâu mới duỗi tay kéo xuống thứ suýt lấy mạng mình này, đếm người còn đang tiếp tục: “Hai…”
“Một…”
Cô theo bản năng nhắm mắt lại, ngay sau đó là tiếng sấm “oành” một trận bên tai, chia chớp cắt ngang chân trời, mưa to tầm tã nện xuống, đánh vào trên mặt phát đau.
Mùi nước mưa trộn lẫn mùi bùn đất, cũng không dễ ngửi nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với loại áp lực âm trầm ở trong không gian.
Cô đã trở lại!
Tống Thanh Tiểu vẫn nằm ở vị trí lúc trước ngã xuống sau khi bị người ta đâm vào yết hầu, phảng phất tất cả chỉ là một giấc mộng.
Nếu không phải trên tay cô còn nắm chủy thủ, mưa to chưa xối hết máu tươi của Bác sĩ trên người mình, cô khéo còn nghĩ rằng hết thảy chuyện xảy ra trong đêm nay chỉ là ảo giác mà thôi.
Yết hầu của cô không còn nóng rát đau đớn. Cô ngửa đầu nhìn chằm chằm bầu trời đêm, tia chớp không ngừng chiếu sáng phía chân trời. Nước mưa lách tách đập lên mặt cô, chảy vào trong mắt, trong miệng. Cô nuốt nuốt chút nước, lúc này mới rõ ràng cảm nhận được mình đang còn sống.
Trong ý thức dường như có biến hóa, nhưng lúc này Tống Thanh Tiểu cũng không dám đi xem xét.
Con hẻm này quá nguy hiểm, cô không biết sau khi mình tiến vào không gian thì rời đi hiện thực bao lâu, cũng sợ hãi kẻ giết người quay trở lại.
Trạng thái hiện tại của cô không thể chống cự được bất kỳ sự tập kích nào. Cô uống thêm vài ngụm nước mưa, tay vịn vách tường chậm rì rì đứng dậy, tập tễnh đi về phía nhà mình.
Cũng may nơi này cách nhà không ra. Rất nhanh cô liền nhìn thấy được cánh cửa quen thuộc. Cửa bị người ta xuyên một con khóa bằng sắt, bên trên còn dùng sơn đỏ viết hai chữ “trả nợ”. Cảnh tượng lúc trước khiến cô sợ hãi bây giờ lại để cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro