Cạm Bẫy Kinh Hoàng

Trò Chơi

2024-10-11 23:23:25

Trừ bỏ thiếu nữ vốn ngây thơ đơn thuần, nam trung niên và Tống Thanh Tiểu đã sớm phòng bị lẫn nhau.

Nam trung niên lúc trước đánh người cũng lo lắng sau khi rời khỏi nơi này, thiếu nữ sẽ tìm hắn phiền toái, cho nên hắn cũng không báo ra họ tên. Mọi người căn cứ vào thứ tự tiến vào không gian mà xưng hô, thiếu nữ là số 1, Tống Thanh Tiểu là người vào cuối cùng, số 9.

Thiếu nữ sau khi bị nam trung niên gọi tên, cho dù trì độn cũng phát giác một chút không thích hợp.

Cô bé này lúc trước mới bị nam trung niên đánh cho nên ký ức khắc sâu biểu tình dữ tợn của hắn, bây giờ bị gọi tên, thân thể lập tức co rúm lại, theo bản năng trốn về phía sau của Tống Thanh Tiểu, cố nén tiếng khóc nức nở.

“Tao nói, mày lại đây!”

Nam trung niên thấy mình đã mở miệng gọi nhưng thiếu nữ vẫn không có động tĩnh, sắc mặt trầm xuống, đứng lên làm bộ muốn tới gần. Thiếu nữ nhìn thấy hắn như vậy càng tỏ ra sợ hãi, đôi tay gắt gao túm chặt Tống Thanh Tiểu không bỏ.

Tâm tình của Tống Thanh Tiểu chìm xuống đáy cốc. Không có đồ ăn, không có nước uống, không liên lạc được với người khác, lại tìm không được lối ra, đủ loại tình huống cơ hồ có thể mài mòn sạch lý trí của con người.

Nam trung niên hiển nhiên đã sắp sụp đổ, một khi sinh ra ác niệm liền giống như mãnh thú được giải thoát khỏi nhà giam.

“Số 6…”

Tống Thanh Tiểu tuy nhiều tuổi hơn thiếu nữ nhưng dáng người cô gầy yếu, liền tính nam trung niên không có cường tráng nhưng thể lực của nam nữ khác biệt. Nếu thực sự phát sinh xung đột, tình cảnh của cô sẽ vô cùng nguy hiểm.

May mắn cô còn có một đòn sát thủ đang giấu ở trong ống tay áo, chỉ cần chủy thủ còn chưa lộ ra, có lẽ ở giây phút cuối cùng có thể sẽ mang lại cho cô một đường sinh cơ.

Nhưng trước đó nếu như chủy thủ bị nam trung niên phát hiện, vậy thì cô không còn phần thắng.

Tống Thanh Tiểu nghĩ đến đấy, cảm giác hô hấp đều có chút không thuận.

Đêm nay cô tìm được đường sống trong chỗ chết cho nên mới càng trân quý sinh mạng. Cô ý đồ muốn khuyên trung niên nam nhân bình tĩnh một chút, nhưng vài lý do lúc trước đến bây giờ hiển nhiên đã không còn tác dụng.

Thời gian dài không phát hiện bất luận đồng đội nào, không tìm được dường ra, thiếu đồ ăn nước uống đã khiến nam trung niên cực kì không kiên nhẫn. Hắn ra lệnh, thiếu nữ lại không nghe theo, sự nhẫn nại của hắn liền bị hao sạch. Hắn đứng dậy đi về phía hai cô gái.

“Mày câm miệng lại!”

Hắn bình tĩnh liếc nhìn Tống Thanh Tiểu một cái, trong mắt có ác niệm vụt qua:

“Chúng ta không ra được!”

Da đầu của hắn phân bố ra dầu trơn, mồ hôi lạnh khiến tóc hắn càng bết dính, bị hắn xoa thật sự loạn.

Đôi mắt của hắn che kín tơ máu, gân xanh trên huyệt thái dương lồi ra ngoài. Biểu tình cùng với ngữ khí bình tĩnh của hắn càng làm cho Tống Thanh Tiểu cảm thấy nguy hiểm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không gian quỷ quái này không có đường ra. Chúng ta không ra được, hiểu chưa???”

Hắn giống như lên cơn động kinh, hất hất cằm: “Không có thức ăn, không có nước uống, chúng ta kiên trì không được mấy ngày.”

“Chú bình tĩnh một chút…”

“Mày nói cho tao đường ra ở nơi nào, thức ăn nước uống ở nơi nào, tao lập tức bình tĩnh lại!” Hắn rít lên vài câu, sau đó cảm xúc lại nhanh chóng hạ xuống, thậm chí khóe miệng hắn còn gằn lên một nụ cười quỷ dị: “Dù sao đều sẽ chết.” Hắn lầm bầm lầu bầu: “Trước khi chết, không bằng để tao sung sướng một phen cũng đáng.”

“Số 1, tao nói lần cuối cùng, lại đây.”

Hoàn cảnh, hiện thực rốt cuộc xé rách lớp mặt nạ văn minh của nam nhân trung niên. Điều mà Tống Thanh Tiểu lo lắng nhất rốt cuộc phát sinh.

Thiếu nữ càng lui về sau Tống Thanh Tiểu, thân thể hận không thể co cụm lại thành một đoàn. Lúc nam trung niên vươn tay tới kéo, thiếu nữ phát ra tiếng thét bén nhọn chói tai. Trong lúc nguy hiểm lại bộc phát tiềm năng, thiếu nữ đưa tay tóm chặt lấy cổ của Tống Thanh Tiểu, cơ hồ khiến cô không thể thở nổi.

“Cứu mạng! Cứu tôi với!!!”

Nam trung niên kéo giật lại thiếu nữ, lực đạo không hề có điều giữ lại. Tống Thanh Tiểu lúc này bị thiếu nữ tóm lấy cổ, hô hấp đều khó khăn, căn bản không chừa ra được tay để giúp đỡ.

Nam trung niên kéo một trận, mệt đến thở hồng hộc. Hành vi không thể thực hiện thuận lợi khiến tà hỏa trong lòng hắn càng mạnh. Hắn không chút nghĩ ngợi vung tay đánh về phía đầu và mặt của thiếu nữ khiến cho cánh tay vốn đang vòng chặt lấy cổ Tống Thanh Tiểu buông lỏng ra một ít, cô dùng dức rốt cuộc tránh thoát ra được.

“Cứu tôi…”

Thiếu nữ vẫn còn kêu, hai chân đạp loạn. Tống Thanh Tiểu khôi phục một lát, cũng lập tức tiến tới ý đồ kéo nam trung niên ra khỏi. Hai nữ nhân nếu như không cùng phản kháng, một khi để nam trung niên thực hiện được, thiếu nữ xảy ra chuyện sau đó sẽ là một mình cô phải đối mặt với hắn, tình huống càng khó giải quyết.

Nam trung niên dành ra một bàn tay đẩy ngã Tống Thanh Tiểu.

Hắn buông tay khiến cho thiếu nữ chiếm được một chút tự do, hai tay vung vẩy cào lên mặt của hắn, móng tay xé rách da thịt, vẽ thành vài đường nhuốm máu từ trán xuống đến tận má phải, ngay cả tròng mắt cũng không có may mắn thoát khỏi.

Thiếu nữ phản kháng kịch liệt càng chọc giận nam trung niên. Hắn thay đổi chủ ý ban đầu, móc từ trong túi quần ra con chuột máy tính, dùng lực đập lên đầu thiếu nữ, đồng thời nắm chặt lấy tóc của cô gái, hai ba phát quấn chặt lấy dây chuột vòng qua cổ.

“Khụ… A…” Hai tay thiếu nữ liều mạng kéo dây chuột, đồng thời cũng cào cấu lên mu bàn tay của nam trung niên. Hắn càng ra sức hung tợn ghìm chặt: “Tiện nhân, dám đánh tao! Tao giết chết mày!”

Đôi mắt của thiếu nữ dần dần sung huyết, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng, hai chân giãy dụa đạp loạn, trong miệng phát ra âm thanh hấp hối hít thở không thông. Lúc mà Tống Thanh Tiểu lung lay đứng lên, đồng tử của thiếu nữ đã bắt đầu giãn.

Hai chân cô gái vẫn còn giãy giụa theo bản năng, thảm cỏ bị gót chân cọ ra hai vệt dài. Sắc mặt thiếu nữ xám trắng, gương mặt vô lực rũ sang một bên, đôi mắt sung huyết dần dần mất đi ánh sáng.

Cảnh giết người chân thật trình diễn trước mặt mình, Tống Thanh Tiểu phát lạnh trong lòng. Nam trung niên lúc này toàn tâm toàn ý muốn giết thiếu nữ, trong đầu hắn sớm nhận định Tống Thanh Tiểu không phải mối uy hiếp, bởi vậy đối với nữ nhân gầy yếu này cũng không hề phòng bị.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Huống chi trong tiềm thức của hắn phỏng chừng cho rằng nữ nhân này không cấu thành được thương tổn đối với hắn. Huống chi vết xe đổ của thiếu nữ còn bày ra trước mặt, nữ nhân này nếu như ‘thông minh’ vào lúc này sẽ không khiêu khích chính mình, tự tìm phiền toái.

Địa phương quỷ quái này, ba người tồn tại còn khó, nếu như hắn xảy ra chuyện, nữ nhân kia một thân một mình càng đừng nghĩ tồn tại đi ra ngoài.

Bởi vì suy nghĩ như vậy cho nên trong lúc giết thiếu nữ, nam trung niên cũng không phân tâm đi lưu ý Tống Thanh Tiểu.

Ánh mắt của Tống Thanh Tiểu đã lạnh xuống. Cô sớm đã phân tích xong tình huống, một khi nam trung niên động thủ với thiếu nữ, vậy không thể lưu hắn. Đây là một cơ hội tốt. Cần phải làm như thế nào, cô rõ ràng. Thứ duy nhất muốn vượt qua là ranh giới ở trong lòng mà thôi.

Tối nay cô hơi kém bị người đâm chết ở trong hẻm nhỏ, ký ức nhảy lên trong đầu khiến cho hy vọng sinh tồn vượt lên khỏi gánh nặng tâm lý giết người. Cô rút chủy thủ giấu trong cổ tay áo ra, bổ nhào lên lưng của nam nhân trung niên, thân thể đu bám lấy người hắn, chủy thủ lập tức chọc vào yết hầu của hắn.

Cô đập nồi dìm thuyền, lực đạo không hề nhỏ, cốt phải được một phát trúng ngay.

Một khi thất thủ, hậu quả không phải cô có thể gánh vác.

Cô túm lấy nam trung niên ngửa mặt lên trời, hai chân gắt gao quặp lấy bả vai của hắn, cánh tay thì ôm chặt lấy mặt hắn.

Nam trung niên gầm gừ gào thét. Tống Thanh Tiểu càng dùng sức chọc chủy thủ vào trong cổ họng của hắn, thậm chí cô còn học theo hành động của sát thủ trong trí nhớ, dùng sức xoay chuôi chủy thủ, xoắn cho miệng vết thương càng sâu.

Máu nóng ngay lập tức phụt ra ngoài. Phía sau lưng của nam trung niên áp lên ngực và bụng của cô, sức mạnh trước khi chết của hắn cơ hồ phải ép cho cô không thở nổi.

Nam trung niên mấy lần muốn phản công, trở tay dùng sức muốn đánh người, đôi chân quơ loạn ý đồ muốn đứng dậy. Tống Thanh Tiểu căn bản không dám buông tay, chẳng sợ máu chảy ra tẩm ướt toàn bộ lòng bàn tay của cô, vừa nhớp nhúa lại ghê tởm.

Cô sợ nam trung niên không chết, chịu đựng nỗi sợ hãi trong lòng, duỗi tay móc vào vết thương của hắn.

Máu từ miệng vết thương của nam trung niên trào ra, tích táp chảy từ cổ hắn lăn xuống cằm và khóe miệng của cô. Mỗi lần cô hít vào một cái, cảm giác như có máu chảy vào trong miệng, mùi vị khiến cô buồn nôn.

Nam trung niên thở hổn hển, mỗi một lần hô hấp đều giống như bị sặc bởi máu, điều này khiến Tống Thanh Tiểu nhớ đến con hẻm nhỏ, trên tay càng dùng thêm sức.

Lực đạo phản kháng của nam trung niên dần dần mỏng manh, thân thể giãy giụa thêm vài lần. Cuối cùng, cánh tay kia vô lục buông xuống, cả người chỉ còn có thể run rẩy theo phản xạ.

Lúc này, nam trung niên cho dù không chết cũng cách chết không xa.

Xác định chính mình đã cắt đứt sinh cơ của nam trung niên, Tống Thanh Tiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó không ngừng phát run.

Hai chân bởi vì dùng sức quá độ, lúc này cho dù thả lỏng lại cũng mơ hồ có chút không nghe cô điều khiển, càng miễn bàn đôi tay dính máu.

Vừa mới vật lộn làm cơ thể cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, thi thể của nam trung niên đè lên người cô trầm trọng như một tảng núi lớn.

Cô há miệng thở dốc, lồng ngực bởi vì hô hấp mà nóng rát đau đớn. Nằm nghỉ tại chỗ trong chốc lát, tay chân hơi khôi phục một chút sức lực, cô mới dùng sức đẩy thi thể đã không còn run rẩy của nam trung niên sang bên cạnh, lại bởi vì dáng người của người này to béo cho nên thi thể lăn một vòng mới dừng lại được, mặt hướng về một bên, dính máu và bùn đất, cực kì đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cạm Bẫy Kinh Hoàng

Số ký tự: 0