Cấm Đoán

Chương 10

2024-09-27 22:45:35

Lê Nghiên quả thực đang ở bệnh viện, thân dưới trầy xước, cô bôi thuốc mỡ, miệng ngậm một viên thuốc nhuận họng, thỉnh thoảng nghiêng đầu ngậm đầu ống hút, uống một ngụm nước ấm do bạn thân Phương Cầm Cầm đưa tới.

Phương Cầm Cầm tưởng cô bị Triệu Cao Hồng chà đạp nên vừa nhìn thấy cô đã nói: “Ông Triệu giỏi thật, tuổi này rồi mà còn mạnh mẽ như vậy sao?”

Lê Nghiên không dám nói đây là do đứa con súc sinh Triệu Phi Minh của ông gây ra.

Cô sợ Phương Cầm Cầm gây phiền phức.

Càng sợ Triệu Phi Minh nhân cơ hội này tiết lộ mọi chuyện.

Sau cuộc điện thoại lúc sáng cô mới phát hiện Triệu Phi Minh không nói chuyện xảy ra tối hôm qua với Triệu Cao Hồng, điều đó có nghĩa sự việc vẫn còn cơ hội chuyển biến, nhưng cô không biết liệu thằng nhãi đó có thay đổi chú ý, muốn dùng cách khác tra tấn cô hay không.

Cô tạm thời không muốn suy nghĩ, cũng không dám quay về.

“Không đúng, trước đó cậu còn nói với tớ ông ta chỉ được mấy phút thôi.” Phương Cầm Cầm phản ứng tương đối lâu, sau khi ngồi ăn hai quả táo, một quả chuối và một chùm nho, cô ấy mới phản ứng lại, vội vàng nói với Lê Nghiên; “Chờ một chút, không phải ông ta uống thuốc đó chứ?”

Lê Nghiên nhắm mắt lại, không muốn nhớ tới chuyện tối hôm qua.

Chỉ là vừa mới nhắm mắt, những hình ảnh đó lại ùa ào tâm trí cô:

Trần Phi Minh gấp cô làm đôi, đè cô lên giường; anh đặt nửa người cô xuống giường, bóp eo cô ưỡn hông đưa đẩy; anh bóp mạnh vú cô, mắng cô là đĩ, bóp cổ cô, bắn lên mặt cô; anh cưỡi lên mặt cô, thọc dương vật vào miệng cô, thọc đến mức khiến cô bật khóc, nước mắt chảy đầy mặt, sau đó lật người cô lại, cầm dương vật, thô bạo đâm vào âm hộ của cô.

Cô tỉnh dậy vào lúc 3 giờ sáng, mất 15 phút mới xuống được giường, hai chân run rẩy gần như không khép lại được. Khi bước đi, tinh dịch loãng chảy ra từ miệng huyệt, cô chật vật đi vào phòng tắm rửa sạch người, sau đó leo lên tầng hai tìm điện thoại gọi cho Phương Cầm Cầm, bảo cô ấy nhanh chóng đến cứu mình.

Cô suýt nữa đã chết.

Suýt chút nữa bị một thằng nhóc 20 tuổi đụ chết ở trên giường.

Lê Nghiên treo dung dịch truyền nước xong thì ngủ một giấc, khi tỉnh lại, Phương Cầm Cầm ngồi bên cạnh đang đọc truyện tranh, thấy cô xuống giường liền vứt quyển truyện đi, đi tới đỡ cô, nói: “Này, vừa rồi Giả Nhạc Nguyên gửi tin nhắn cho tớ hỏi thăm cậu đấy.”



Giả Nhạc Nguyên là bạn trai cũ của Lê Nghiên.

Phương Cầm Cầm đỡ cô vào phòng tắm, một đường đỡ cô ngồi lên bồn cầu, sau đó dựa vào bồn rửa tay, nhìn vào gương, rồi lại đi ra ngoài lấy son môi trong túi, đi vào trang điểm: “Anh ta hỏi dạo gần đây cậu thế nào, tớ nói cậu sống rất tốt, ăn sung mặc sướng, tốt hơn gấp nhiều lần khi ở bên anh ta.”

Giả Nhạc Nguyên là một người khá tốt nhưng lại có một người mẹ ngang ngược, vô lý, tính toán chi li.

Nếu không phải mẹ anh ta gây khó dễ thì Lê Nghiên cũng không nản lỏng mà chia tay với anh ta, kết hôn với Triệu Cao Hồng.

“Tớ đoán anh ta muốn nối lại tình cảm với cậu, tớ đoán hiện tại cậu để anh ta làm kẻ thứ ba thì anh cũng vui.” Phương Cầm Cầm cất son môi, dùng ngón cái xoa khóe môi bị nhòe, “Tớ hiểu ý của anh ta, anh ta muốn tớ khuyên cậu bỏ chặn anh ta trên Wechat.”

“Hài ghê, lúc trước cậu gần như bị kẹp đầu cưỡi cổ, anh ta cũng không dám liều mạng vì cậu. Loại đàn ông này chỉ nên nói chuyện yêu dương thôi, nếu muốn sống thì phải dựa vào người như Triệu Cao Hồng, ít nhất người ta có khả năng kiếm tiền, gặp vấn đề gì có thể dùng tiền giải quyết.”

Lúc trước cha của Lê Nghiên bị thủng dạ dày, nằm viện hơn một tháng, Giả Nhạc Nghiên bận trước bận sau ở bệnh viện chăm sóc ông một tuần, còn chi trả nửa tiền viện phí, mẹ Giả thương con trai, kéo Giả Nhạc Nguyên ra ngoài hành lang nói không hay về Lê Nghiên: Nói cô chưa kết hôn đã sai con trai bà như người hầu miễn phí, nói con trai nhà mình được chiều chuộng từ nhỏ, bây giờ thì hay rồi, người còn chưa vào cửa đã tốn nhiều như vậy rồi, sau này gả vào rồi thì thế nào.

Còn nói cha Lê Nghiên bị bệnh là gánh nặng, nói nếu bà bị bệnh, bà sẽ không liên lụy đến con trai mình, trực tiếp thắt cổ chết, không gây phiền phức gì cho con trai.

Giả Nhạc Nguyên rất khó xử nhưng anh ta không cãi, khi xoay người, anh ta nhìn thấy Lê Nghiên đứng ở phía sau, nghe hết những lời nói đó.

Giọng nói của mẹ Giả không nhỏ, khi Lê Nghiên quay lại phòng bệnh, cô nhìn thấy mẹ quay lưng lén lau nước mắt, cha nằm trên giường bệnh áy náy nhìn cô: “Nghiên Nghiên, cha tốt hơn nên về nhà.”

Chỉ một câu nói này thôi đã khiến Lê Nghiên trốn trong toilet khóc hơn nửa tiếng. Sau khi đi ra ngoài, cô bình tĩnh nói chia tay Giả Nhạc Nghiên, quay đầu kết hôn với Triệu Cao Hồng, người lúc đó đang theo đuổi cô.

Cô bốc đồng làm chuyện đó cũng là vì tiền.

Suy nghĩ duy nhất của cô lúc đó chính là: Để cha mẹ sống một cuộc sống dư dả hơn.

Cô sẵn sàng từ bỏ một số thứ, hay nói cách khác cô không cần tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cấm Đoán

Số ký tự: 0