Chương 33
2024-10-17 22:26:38
Lê Nghiên chưa kịp né đã bị bắn đầy mặt.
Cô sửng sốt một lúc mới đứng dậy xuống giường, chạy nhanh vào phòng tắm, lòng bàn tay vẫn còn tê dại, cơ thể vẫn đang run, đầu óc choáng váng, cô hoảng hốt, cảm thấy bản thân như vừa mới nằm mơ, nhưng khuôn mặt trong gương nói cho cô biết vừa rồi không phải mơ.
Cô thật sự chủ động thủ dâm cho Triệu Phi Minh.
Cô vặn vòi nước để rửa mặt, rửa xong, cô che mặt thở dài, rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy?
Bên ngoài có người ấn chuông cửa, sợ Triệu Phi Minh trần truồng đi ra ngoài, Lê Nghiên rửa qua mặt liền vội vàng đi mở cửa, là hàng xóm phía đối diện qua xin nước tương, Lê Nghiên bảo hắn đợi một lúc, sau khi đóng cửa mới đi vào bếp lấy nước tương.
Hàng xóm nói lát nữa sẽ trả lại cho cô.
Lê Nghiên nói không cần, bảo đối phương cứ cầm lấy.
Hàng xóm hơi ngại, nói tối mai muốn mời cô đến nhà ăn tối, hắn nói mấy ngày nay cứ mượn đồ của cô nên thấy hơi ngại, Lê Nghiên nói không sao, nhưng hắn cứ liên tục mời cô, còn nhắc hàng xóm khác cũng tới, cho hắn chút thể diện, Lê Nghiên thấy không thoái thác được nên đồng ý.
Vừa mới đóng cửa Lê Nghiên đã bị Triệu Phi Minh làm cho giật mình, anh trần truồng đi ra ngoài, đứng ngay sau cô, nhìn cô hỏi: “Ai vậy?”
“Hàng xóm phía đối diện.” Hàng xóm sang mượn đồ làm cô phân tâm, hoàn toàn quên béng kế hoạch chạy trốn của mình.
“Tới đây làm gì?” Triệu Phi Minh cau mày hỏi.
“Mượn nước tương.” Lê Nghiên cúi đầu nhìn váy ngủ dính một ít tinh dịch, cô chạy vào phòng tắm chuẩn bị thay váy ngủ.
“Muộn thế này rồi còn mượn nước tương?” Triệu Phi Minh đi theo sau cô, giọng nói trầm thấp, “Hàng xóm của cô rõ ràng không có ý tốt, sau này cô đừng mở cửa cho anh ta.”
Lê Nghiên thầm nghĩ người không nên mở cửa nhất là cậu mới đúng!
Cô đang giận Triệu Phi Minh nên không muốn quan tâm đến anh, cũng không thèm trả lời anh.
Vào phòng tắm, cô đang định cởi quần áo thì thấy anh vẫn đi theo mình, cô quay người đi vào phòng ngủ, vứt gối và quần lót của anh ra ngoài, sau đó khóa trái cửa.
Cô thật sự không muốn quản anh nữa.
Vừa hay Phương Cầm Cầm gọi video tới, Lê Nghiên tắt đèn, trốn trong chăn hỏi cô ấy có chuyện gì.
Phương Cầm Cầm rất xấu hổ, thở dài mấy lần mới nói: “Chết rồi, vừa rồi tớ với Alic làm tình trên ghế sô pha bị Phương Lỗi nhìn thấy.”
Phương Lỗi là con trai của anh trai cô ấy, cũng là cháu trai của cô ấy, năm nay 18 tuổi, mới lên đại học.
Phương Cầm Cầm là con gái của một người bạn cũ được nhà họ Phương nhận nuôi, năm cô ấy chuyển vào nhà họ Phương mới hai tuổi, nhưng anh cả đã 15 tuổi, đến khi cô ấy trưởng thành, thi đỗ đại học thì Phương Lỗi đã 6 tuổi.
“Hả?” Lê Nghiên cũng cảm thấy xấu hổ thay cô ấy, “Tại sao cháu trai cậu lại ở đấy? Không phải nó vừa mới khai giảng năm nhất đại học sao?”
“Nó nói đi ăn liên hoan với bạn, đi ngang qua đây nên tiện tới gặp tớ, nó cũng biết mật khẩu của chung cư, nó tưởng tớ không ở nhà nên trực tiếp mở cửa đi vào.” Phương Cầm Cầm che trán nói, “Alic sợ quá hoàn toàn không cương nổi nên tớ đành bảo anh ấy đi.”
“Đuổi cả cháu trai cậu hả?” Lê Nghiên trốn trong chăn, rất nhanh đã ngửi thấy mùi tanh, vì thế cô lại vén chăn lên.
“Không.” Phương Cầm Cầm lặng lẽ ngoảnh đầu nhìn, sau đó nằm bẹp xuống giường, nhỏ giọng nói: “Đang dọn phòng khách.”
“Phương Lỗi ngoan ghê.” Lê Nghiên nghĩ tới Triệu Phi Minh ở bên ngoài, đúng là không so sánh không đau thương, cùng là sinh viên đại học mà Phương Lỗi trước nay luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, còn Triệu Phi Minh quả thực là một kẻ gây rối, một đứa nhóc ương ngạnh, kiêu ngạo.
“Đúng thật.” Phương Cầm Cầm đột nhiên im lặng, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói, “Dì có ăn nho không? Cháu rửa sạch rồi.”
Điện thoại của Phương Cầm Cầm rung hai lần, có lẽ nó được đặt ở đầu giường, sau đó giọng nói của cô ấy vang lên: “Cảm…cảm ơn nhé, ngọt lắm.”
Phương Lỗi nói thêm mấy câu rồi mới đi ra ngoài.
Phương Cầm Cầm nhấc điện thoại, trong miệng vẫn đang ăn nho, nói với Lê Nghiên: “Cậu nói xem liệu có ảnh hưởng đến tâm lý của nó không? Tớ xấu hổ không dám hỏi, muộn thế này rồi, tớ muốn gọi cho Đậu Nhã Hi nhưng sợ cậu ấy đang dỗ con ngủ. Một đứa nhỏ lớn thế này rồi lại vì tớ mà có bóng ma tâm lý, tớ thấy có lỗi lắm.”
“Chắc không đâu.” Lê Nghiên an ủi cô ấy, “Trẻ con ở độ tuổi này trưởng thành rất sớm, cậu xem vừa rồi thằng bé còn lấy nho cho cậu mà, điều đó có nghĩa nó không quan tâm việc vừa xảy ra, cậu cũng không cần thiết phải như vậy đâu.’
“Chủ yếu là lúc nó nhìn thấy là lúc tớ sắp cao trào.” Phương Cầm Cầm gãi tóc: “Cậu hiểu chứ, thời điểm đó tớ không thể dừng lại, cho nên tớ…”
Lê Nghiên: “…”
Hình như cô hiểu rồi.
“Đã thế còn ở tư thế cưỡi ngựa, sau đó tớ kêu dâm quá…A Nghiên, tớ thật sự, cậu hiểu cảm giác bây giờ của tớ không?” Phương Cầm Cầm suy sụp, “Tớ luôn đóng vai một người dì giỏi giang trước mặt nó, một người phụ nữ mạnh mẽ theo đuổi sự nghiệp, ai ngờ một ngày bị nó nhìn thấy tớ thế này…Tớ cảm thấy mọi chuyện kết thúc rồi, tớ không biết phải đối mặt với nó như thế nào nữa.”
Lê Nghiên suy nghĩ một lúc, xấu hổ cuộn tròn chân.
Cô an ủi Phương Cầm Cầm một lúc, tắt video, lúc này mới phát hiện bên ngoài không có động tĩnh, có lẽ nhãi ranh kia đi rồi, hoặc cũng có thể chưa đi.
Cô sẽ không mở cửa nữa.
Lê Nghiên ôm chăn, nhắm mắt ngủ.
Cô sửng sốt một lúc mới đứng dậy xuống giường, chạy nhanh vào phòng tắm, lòng bàn tay vẫn còn tê dại, cơ thể vẫn đang run, đầu óc choáng váng, cô hoảng hốt, cảm thấy bản thân như vừa mới nằm mơ, nhưng khuôn mặt trong gương nói cho cô biết vừa rồi không phải mơ.
Cô thật sự chủ động thủ dâm cho Triệu Phi Minh.
Cô vặn vòi nước để rửa mặt, rửa xong, cô che mặt thở dài, rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy?
Bên ngoài có người ấn chuông cửa, sợ Triệu Phi Minh trần truồng đi ra ngoài, Lê Nghiên rửa qua mặt liền vội vàng đi mở cửa, là hàng xóm phía đối diện qua xin nước tương, Lê Nghiên bảo hắn đợi một lúc, sau khi đóng cửa mới đi vào bếp lấy nước tương.
Hàng xóm nói lát nữa sẽ trả lại cho cô.
Lê Nghiên nói không cần, bảo đối phương cứ cầm lấy.
Hàng xóm hơi ngại, nói tối mai muốn mời cô đến nhà ăn tối, hắn nói mấy ngày nay cứ mượn đồ của cô nên thấy hơi ngại, Lê Nghiên nói không sao, nhưng hắn cứ liên tục mời cô, còn nhắc hàng xóm khác cũng tới, cho hắn chút thể diện, Lê Nghiên thấy không thoái thác được nên đồng ý.
Vừa mới đóng cửa Lê Nghiên đã bị Triệu Phi Minh làm cho giật mình, anh trần truồng đi ra ngoài, đứng ngay sau cô, nhìn cô hỏi: “Ai vậy?”
“Hàng xóm phía đối diện.” Hàng xóm sang mượn đồ làm cô phân tâm, hoàn toàn quên béng kế hoạch chạy trốn của mình.
“Tới đây làm gì?” Triệu Phi Minh cau mày hỏi.
“Mượn nước tương.” Lê Nghiên cúi đầu nhìn váy ngủ dính một ít tinh dịch, cô chạy vào phòng tắm chuẩn bị thay váy ngủ.
“Muộn thế này rồi còn mượn nước tương?” Triệu Phi Minh đi theo sau cô, giọng nói trầm thấp, “Hàng xóm của cô rõ ràng không có ý tốt, sau này cô đừng mở cửa cho anh ta.”
Lê Nghiên thầm nghĩ người không nên mở cửa nhất là cậu mới đúng!
Cô đang giận Triệu Phi Minh nên không muốn quan tâm đến anh, cũng không thèm trả lời anh.
Vào phòng tắm, cô đang định cởi quần áo thì thấy anh vẫn đi theo mình, cô quay người đi vào phòng ngủ, vứt gối và quần lót của anh ra ngoài, sau đó khóa trái cửa.
Cô thật sự không muốn quản anh nữa.
Vừa hay Phương Cầm Cầm gọi video tới, Lê Nghiên tắt đèn, trốn trong chăn hỏi cô ấy có chuyện gì.
Phương Cầm Cầm rất xấu hổ, thở dài mấy lần mới nói: “Chết rồi, vừa rồi tớ với Alic làm tình trên ghế sô pha bị Phương Lỗi nhìn thấy.”
Phương Lỗi là con trai của anh trai cô ấy, cũng là cháu trai của cô ấy, năm nay 18 tuổi, mới lên đại học.
Phương Cầm Cầm là con gái của một người bạn cũ được nhà họ Phương nhận nuôi, năm cô ấy chuyển vào nhà họ Phương mới hai tuổi, nhưng anh cả đã 15 tuổi, đến khi cô ấy trưởng thành, thi đỗ đại học thì Phương Lỗi đã 6 tuổi.
“Hả?” Lê Nghiên cũng cảm thấy xấu hổ thay cô ấy, “Tại sao cháu trai cậu lại ở đấy? Không phải nó vừa mới khai giảng năm nhất đại học sao?”
“Nó nói đi ăn liên hoan với bạn, đi ngang qua đây nên tiện tới gặp tớ, nó cũng biết mật khẩu của chung cư, nó tưởng tớ không ở nhà nên trực tiếp mở cửa đi vào.” Phương Cầm Cầm che trán nói, “Alic sợ quá hoàn toàn không cương nổi nên tớ đành bảo anh ấy đi.”
“Đuổi cả cháu trai cậu hả?” Lê Nghiên trốn trong chăn, rất nhanh đã ngửi thấy mùi tanh, vì thế cô lại vén chăn lên.
“Không.” Phương Cầm Cầm lặng lẽ ngoảnh đầu nhìn, sau đó nằm bẹp xuống giường, nhỏ giọng nói: “Đang dọn phòng khách.”
“Phương Lỗi ngoan ghê.” Lê Nghiên nghĩ tới Triệu Phi Minh ở bên ngoài, đúng là không so sánh không đau thương, cùng là sinh viên đại học mà Phương Lỗi trước nay luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, còn Triệu Phi Minh quả thực là một kẻ gây rối, một đứa nhóc ương ngạnh, kiêu ngạo.
“Đúng thật.” Phương Cầm Cầm đột nhiên im lặng, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói, “Dì có ăn nho không? Cháu rửa sạch rồi.”
Điện thoại của Phương Cầm Cầm rung hai lần, có lẽ nó được đặt ở đầu giường, sau đó giọng nói của cô ấy vang lên: “Cảm…cảm ơn nhé, ngọt lắm.”
Phương Lỗi nói thêm mấy câu rồi mới đi ra ngoài.
Phương Cầm Cầm nhấc điện thoại, trong miệng vẫn đang ăn nho, nói với Lê Nghiên: “Cậu nói xem liệu có ảnh hưởng đến tâm lý của nó không? Tớ xấu hổ không dám hỏi, muộn thế này rồi, tớ muốn gọi cho Đậu Nhã Hi nhưng sợ cậu ấy đang dỗ con ngủ. Một đứa nhỏ lớn thế này rồi lại vì tớ mà có bóng ma tâm lý, tớ thấy có lỗi lắm.”
“Chắc không đâu.” Lê Nghiên an ủi cô ấy, “Trẻ con ở độ tuổi này trưởng thành rất sớm, cậu xem vừa rồi thằng bé còn lấy nho cho cậu mà, điều đó có nghĩa nó không quan tâm việc vừa xảy ra, cậu cũng không cần thiết phải như vậy đâu.’
“Chủ yếu là lúc nó nhìn thấy là lúc tớ sắp cao trào.” Phương Cầm Cầm gãi tóc: “Cậu hiểu chứ, thời điểm đó tớ không thể dừng lại, cho nên tớ…”
Lê Nghiên: “…”
Hình như cô hiểu rồi.
“Đã thế còn ở tư thế cưỡi ngựa, sau đó tớ kêu dâm quá…A Nghiên, tớ thật sự, cậu hiểu cảm giác bây giờ của tớ không?” Phương Cầm Cầm suy sụp, “Tớ luôn đóng vai một người dì giỏi giang trước mặt nó, một người phụ nữ mạnh mẽ theo đuổi sự nghiệp, ai ngờ một ngày bị nó nhìn thấy tớ thế này…Tớ cảm thấy mọi chuyện kết thúc rồi, tớ không biết phải đối mặt với nó như thế nào nữa.”
Lê Nghiên suy nghĩ một lúc, xấu hổ cuộn tròn chân.
Cô an ủi Phương Cầm Cầm một lúc, tắt video, lúc này mới phát hiện bên ngoài không có động tĩnh, có lẽ nhãi ranh kia đi rồi, hoặc cũng có thể chưa đi.
Cô sẽ không mở cửa nữa.
Lê Nghiên ôm chăn, nhắm mắt ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro