Chương 35
2024-10-17 22:26:38
Triệu Phi Minh vừa mới đi, Lê Nghiên đã vội đi ra ngoài.
Cô mang theo giấy tờ tùy thân, định ở khách sạn một khoảng thời gian rồi tìm cơ hội đổi nhà.
Triệu Phi Minh quá nguy hiểm, nếu không cẩn thận, cô có thể sẽ bị anh cắn đến mức không còn một mảnh vụn, cô thật sự không dám ở chung một chỗ với anh, bây giờ cô không quan tâm đến hậu quả nữa, chỉ muốn cách xa anh càng xa càng tốt.
Cô lên kế hoạch, vẫn đến lớp học nấu ăn như thường lên, đến tối, khi cô nhận phòng khách sạn, hàng xóm gọi điện thoại cho cô, hỏi khi nào cô đến, lúc này Lê Nghiên mới nhớ ra bản thân đã đồng ý đến nhà hàng xóm ăn cơm.
Cô vội vàng xin lỗi, nói tối nay mình có việc, khả năng đến đó rất muộn, hàng xóm nói không sao, có thể đợi cô.
Cuối cùng Lê Nghiên vẫn đồng ý, bây giờ đổi ý thì có vẻ không chân thành lắm, cô nói một lát nữa mình sẽ qua. Cô bắt taxi về tiểu khu, đi theo lối an toàn, trước khi ra ngoài, cô nhìn vào mắt mèo nhà mình, không thấy ai, lúc này mới chậm chạp chạy sang bên kia ấn chuông cửa nhà hàng xóm.
Hàng xóm tên Hoàng Cương, một người đàn ông miền Bắc 34 tuổi, nghe nói trước đây anh ta từng kết hôn nhưng bởi vì sống xa nhau cho nên cả hai đã ly hôn. Hiện tại anh ta sống một mình, căn hộ giống với nhà của Lê Nghiên, được anh ta dọn dẹp rất sạch sẽ.
Trên bàn ăn có năm hàng xóm nam và hai hàng xóm nữ, Lê Nghiên mới tới đây hơn một tháng, chỉ gặp ba người trong số đó, cô đặt túi xách xuống, bước tới chào hỏi sau đó mới tìm chỗ ngồi xuống.
Hoàng Cương đứng dậy, nói lời cảm ơn tất cả mọi người đã giúp đỡ anh ta, mọi người ở ngoài đều không dễ dàng, anh ta cũng không nói nhiều, số lời nói còn lại đều biến thành rượu, nói xong thì uống hết ly rượu trước mặt.
Đó là rượu trắng.
Mọi người cũng nâng ly uống cạn.
Lê Nghiên không muốn phá hỏng cuộc vui nên cầm ly rượu trước mặt nhấp một ngụm, cũng may rượu của phụ nữ là rượu mơ độ cồn thấp, có vị ngọt nhẹ, uống khá ngon.
Mọi người ăn thì ít, uống thì nhiều, những người đàn ông bắt đầu kể lể khó khăn của mình, nói ngày nào cũng phải đi sớm về trễ, về đến nhà vợ còn mắng mỏ, cho rằng bản thân không kiếm được nhiều tiền, nói trúng đến trọng tâm, một đám người nâng cốc uống rượu.
Những người phụ nữ còn lại phàn nàn với Lê Nghiên chồng mình bất tài, không kiếm được nhiều tiền, không chịu chăm con, mỗi ngày về nhà ngoại trừ ăn cơm cũng chỉ đi ngủ, không chịu giúp việc gì, mới nói một câu thôi đã cãi nhau đến tận trời xanh.
Lê Nghiên bất giác uống hai ly rượu, cô còn uống thử rượu trái cây, thật ra cô không có chuyện gì phiền lòng, gần đây cô bị một thằng nhãi tên Triệu Phi Minh làm cho phát điên, cô không biết mình phải làm gì mới tốt, chuyện này cũng không thể khóc lóc kể lể với người ngoài, cô chỉ có thể giữ trong lòng, tự mình tiêu hóa.
Khi cô ngẩng đầu lên, mọi người đã rời đi, trên bàn chỉ còn một mình cô, cô vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi, nhưng do vừa mới uống rượu, cơ thể trì độn, đầu hơi choáng váng, cô đỡ bàn nói: “Tôi, tôi về đây.”
“Lê Nghiên, tôi rất thích cô, đêm nay cô đừng đi.” Hoàng Cương uống ba ly rượu trắng, khuôn mặt đỏ bừng, anh ta đi tới đỡ vai cô, chậm rãi đến gần cô, muốn cúi đầu hôn cô.
Lê Nghiên nghiêng đầu theo bản năng, cô đỡ bàn lùi lại hai bước: “Không, tôi xin lỗi, tôi…Tôi uống hơi nhiều.”
Cô thật sự rất muốn làm tình, nhưng…Cô không thích Hoàng Cương không thích mùi thuốc lá và mùi rượu trên người anh ta, cô cũng không thích…Khuôn mặt của anh ta.
Anh ta không đẹp trai bằng Triệu Phi Minh.
Lê Nghiên lắc đầu, cảm thấy bản thân thực sự say rồi, vào thời điểm này cô lại đi so sánh Hoàng Cương với Triệu Phi Minh.
“Chúng ta đều là người lớn, nếu không thích hợp thì chúng ta không cần phải chịu trách nhiệm với nhau, cô thấy thế nào?” Câu nói của Hoàng Cương khiến Lê Nghiên động tâm.
“Xin lỗi, tôi không thể.” Nhưng cô vẫn từ chối, dù sao cô không quen anh ta, cô cũng không muốn đói bụng ăn quàng, tìm bừa một người đàn ông để giải quyết nhau cầu sinh lý của mình.
Cô tìm túi xách của mình, mở cửa định đi, Hoàng Cương lại đuổi theo, ôm cô từ phía sau, tay trái vuốt ve eo cô, tay phải bóp nhẹ ngực cô: “Lê Nghiên, tôi thật sự rất thích cô, tối nay cô đừng đi.”
Lê Nghiên muốn đẩy anh ta ra nhưng không đẩy được, lúc cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Triệu Phi Minh đứng ở cửa đối diện, ánh mắt anh u ám nhìn cảnh tượng này, khóe miệng nhếch lên, giây tiếp theo, anh sải bước đi về phía cô.
Lê Nghiên hoảng sợ, vội vàng đẩy tay Hoàng Cương: “Hoàng Cương, buông, buông tôi ra…”
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Triệu Phi Minh đứng trước mặt, một tay anh kéo cổ áo của Hoàng Cương sang một bên, sau đó đá vào bụng anh ta, ấn anh ta vào cửa bắt đầu đánh.
Hoàng Cương mới uống rượu, bị đánh đến mức không có sức phản kháng, anh ta quay đầu bắt đầu nôn mửa.
Triệu Phi Minh đánh rất mạnh, từng cú đấm thẩm thấu đến tận xương, chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủn, Hoàng Cương đã bị đánh ngã xuống đất, miệng lẩm bẩm nói Triệu Phi Minh dựa vào đâu mà đánh anh ta, rồi lại hỏi Lê Nghiên anh là ai, tại sao đang êm đẹp lại đánh người.
Lê Nghiên choáng váng, cô giơ tay ngăn cản nhưng lại không ngăn được, cô không có cách nào khác đành phải duỗi tay đánh tay anh, khàn giọng hét lớn: “Triệu Phi Minh!”
Cuối cùng Triệu Phi Minh cũng dừng lại, anh nắm cổ áo của Hoàng Cương, nói: “Sau này nếu mày còn dám chạm vào cô ấy, tao sẽ băm dương vật của mày cho chó ăn!”
“Hoàng Cương, anh không sao chứ?” Lê Nghiên ngồi xổm xuống, muốn kiểm tra vết thương của Hoàng Cương nhưng bị Triệu Phi Minh bóp gáy nhấc lên, anh xoay mặt Lê Nghiên, lạnh lùng nói.
“Mẹ nhỏ.”
“Bây giờ đã đến lúc giải quyết chuyện của chúng ta rồi.”
Cô mang theo giấy tờ tùy thân, định ở khách sạn một khoảng thời gian rồi tìm cơ hội đổi nhà.
Triệu Phi Minh quá nguy hiểm, nếu không cẩn thận, cô có thể sẽ bị anh cắn đến mức không còn một mảnh vụn, cô thật sự không dám ở chung một chỗ với anh, bây giờ cô không quan tâm đến hậu quả nữa, chỉ muốn cách xa anh càng xa càng tốt.
Cô lên kế hoạch, vẫn đến lớp học nấu ăn như thường lên, đến tối, khi cô nhận phòng khách sạn, hàng xóm gọi điện thoại cho cô, hỏi khi nào cô đến, lúc này Lê Nghiên mới nhớ ra bản thân đã đồng ý đến nhà hàng xóm ăn cơm.
Cô vội vàng xin lỗi, nói tối nay mình có việc, khả năng đến đó rất muộn, hàng xóm nói không sao, có thể đợi cô.
Cuối cùng Lê Nghiên vẫn đồng ý, bây giờ đổi ý thì có vẻ không chân thành lắm, cô nói một lát nữa mình sẽ qua. Cô bắt taxi về tiểu khu, đi theo lối an toàn, trước khi ra ngoài, cô nhìn vào mắt mèo nhà mình, không thấy ai, lúc này mới chậm chạp chạy sang bên kia ấn chuông cửa nhà hàng xóm.
Hàng xóm tên Hoàng Cương, một người đàn ông miền Bắc 34 tuổi, nghe nói trước đây anh ta từng kết hôn nhưng bởi vì sống xa nhau cho nên cả hai đã ly hôn. Hiện tại anh ta sống một mình, căn hộ giống với nhà của Lê Nghiên, được anh ta dọn dẹp rất sạch sẽ.
Trên bàn ăn có năm hàng xóm nam và hai hàng xóm nữ, Lê Nghiên mới tới đây hơn một tháng, chỉ gặp ba người trong số đó, cô đặt túi xách xuống, bước tới chào hỏi sau đó mới tìm chỗ ngồi xuống.
Hoàng Cương đứng dậy, nói lời cảm ơn tất cả mọi người đã giúp đỡ anh ta, mọi người ở ngoài đều không dễ dàng, anh ta cũng không nói nhiều, số lời nói còn lại đều biến thành rượu, nói xong thì uống hết ly rượu trước mặt.
Đó là rượu trắng.
Mọi người cũng nâng ly uống cạn.
Lê Nghiên không muốn phá hỏng cuộc vui nên cầm ly rượu trước mặt nhấp một ngụm, cũng may rượu của phụ nữ là rượu mơ độ cồn thấp, có vị ngọt nhẹ, uống khá ngon.
Mọi người ăn thì ít, uống thì nhiều, những người đàn ông bắt đầu kể lể khó khăn của mình, nói ngày nào cũng phải đi sớm về trễ, về đến nhà vợ còn mắng mỏ, cho rằng bản thân không kiếm được nhiều tiền, nói trúng đến trọng tâm, một đám người nâng cốc uống rượu.
Những người phụ nữ còn lại phàn nàn với Lê Nghiên chồng mình bất tài, không kiếm được nhiều tiền, không chịu chăm con, mỗi ngày về nhà ngoại trừ ăn cơm cũng chỉ đi ngủ, không chịu giúp việc gì, mới nói một câu thôi đã cãi nhau đến tận trời xanh.
Lê Nghiên bất giác uống hai ly rượu, cô còn uống thử rượu trái cây, thật ra cô không có chuyện gì phiền lòng, gần đây cô bị một thằng nhãi tên Triệu Phi Minh làm cho phát điên, cô không biết mình phải làm gì mới tốt, chuyện này cũng không thể khóc lóc kể lể với người ngoài, cô chỉ có thể giữ trong lòng, tự mình tiêu hóa.
Khi cô ngẩng đầu lên, mọi người đã rời đi, trên bàn chỉ còn một mình cô, cô vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi, nhưng do vừa mới uống rượu, cơ thể trì độn, đầu hơi choáng váng, cô đỡ bàn nói: “Tôi, tôi về đây.”
“Lê Nghiên, tôi rất thích cô, đêm nay cô đừng đi.” Hoàng Cương uống ba ly rượu trắng, khuôn mặt đỏ bừng, anh ta đi tới đỡ vai cô, chậm rãi đến gần cô, muốn cúi đầu hôn cô.
Lê Nghiên nghiêng đầu theo bản năng, cô đỡ bàn lùi lại hai bước: “Không, tôi xin lỗi, tôi…Tôi uống hơi nhiều.”
Cô thật sự rất muốn làm tình, nhưng…Cô không thích Hoàng Cương không thích mùi thuốc lá và mùi rượu trên người anh ta, cô cũng không thích…Khuôn mặt của anh ta.
Anh ta không đẹp trai bằng Triệu Phi Minh.
Lê Nghiên lắc đầu, cảm thấy bản thân thực sự say rồi, vào thời điểm này cô lại đi so sánh Hoàng Cương với Triệu Phi Minh.
“Chúng ta đều là người lớn, nếu không thích hợp thì chúng ta không cần phải chịu trách nhiệm với nhau, cô thấy thế nào?” Câu nói của Hoàng Cương khiến Lê Nghiên động tâm.
“Xin lỗi, tôi không thể.” Nhưng cô vẫn từ chối, dù sao cô không quen anh ta, cô cũng không muốn đói bụng ăn quàng, tìm bừa một người đàn ông để giải quyết nhau cầu sinh lý của mình.
Cô tìm túi xách của mình, mở cửa định đi, Hoàng Cương lại đuổi theo, ôm cô từ phía sau, tay trái vuốt ve eo cô, tay phải bóp nhẹ ngực cô: “Lê Nghiên, tôi thật sự rất thích cô, tối nay cô đừng đi.”
Lê Nghiên muốn đẩy anh ta ra nhưng không đẩy được, lúc cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Triệu Phi Minh đứng ở cửa đối diện, ánh mắt anh u ám nhìn cảnh tượng này, khóe miệng nhếch lên, giây tiếp theo, anh sải bước đi về phía cô.
Lê Nghiên hoảng sợ, vội vàng đẩy tay Hoàng Cương: “Hoàng Cương, buông, buông tôi ra…”
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Triệu Phi Minh đứng trước mặt, một tay anh kéo cổ áo của Hoàng Cương sang một bên, sau đó đá vào bụng anh ta, ấn anh ta vào cửa bắt đầu đánh.
Hoàng Cương mới uống rượu, bị đánh đến mức không có sức phản kháng, anh ta quay đầu bắt đầu nôn mửa.
Triệu Phi Minh đánh rất mạnh, từng cú đấm thẩm thấu đến tận xương, chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủn, Hoàng Cương đã bị đánh ngã xuống đất, miệng lẩm bẩm nói Triệu Phi Minh dựa vào đâu mà đánh anh ta, rồi lại hỏi Lê Nghiên anh là ai, tại sao đang êm đẹp lại đánh người.
Lê Nghiên choáng váng, cô giơ tay ngăn cản nhưng lại không ngăn được, cô không có cách nào khác đành phải duỗi tay đánh tay anh, khàn giọng hét lớn: “Triệu Phi Minh!”
Cuối cùng Triệu Phi Minh cũng dừng lại, anh nắm cổ áo của Hoàng Cương, nói: “Sau này nếu mày còn dám chạm vào cô ấy, tao sẽ băm dương vật của mày cho chó ăn!”
“Hoàng Cương, anh không sao chứ?” Lê Nghiên ngồi xổm xuống, muốn kiểm tra vết thương của Hoàng Cương nhưng bị Triệu Phi Minh bóp gáy nhấc lên, anh xoay mặt Lê Nghiên, lạnh lùng nói.
“Mẹ nhỏ.”
“Bây giờ đã đến lúc giải quyết chuyện của chúng ta rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro