Chương 46
2024-10-17 22:26:38
“Sau đó thì sao?” Phương Cầm Cầm ở ngoài phòng xưng tội thấy Đậu Nhã Hi ngừng nói, gấp đến độ vươn cổ hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Đậu Nhã Hi cúi đầu vặn ngón tay, ngồi xuống ghế gỗ nói: “Anh ta xin lỗi tớ, anh ta tưởng tớ là bạn gái của anh ta.”
Lúc đó Đậu Nhã Hi rất sợ, sợ Đàm Vũ ở bên ngoài biết, sợ cha mẹ Đàm Vũ biết, càng sợ bị con trai phát hiện hơn, cô gần như không nghe thấy Tề Hoằng nói gì, chỉ vội vàng cầm quần áo, mặc qua loa chạy ra ngoài.
Cha mẹ Đàm Vũ đang ở trong phòng khách, không để ý thấy cô đi ra từ phòng ngủ, Đậu Nhã Hi mở cửa thư phòng, lúc này mới phát hiện người đang nằm ngủ trên ghế là chồng mình.
Cô không thể trách Tề Hoằng, dù sao chính bản thân cô nhận nhầm người.
Tắm xong, cô trốn vào bếp nấu cơm, không lâu sau Tề Hoằng ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, chào tạm biệt cha mẹ Đàm Vũ, không chào cô hay Đàm Vũ mà đi xuống lầu.
Đậu Nhã Hi tranh thủ thời gian đi đổ rác đeo kính râm và khẩu trang đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai.
Khi về, cô tình cờ nhìn thấy xe của Tề Hoằng vẫn đậu ở cổng tiểu khu, tài xế từ xa nhìn thấy cô liền xuống xe đưa cho cô một chiếc túi, Đậu Nhã Hi cúi đầu nhìn, bên trong là một lọ thuốc tránh thai.
“Nếu tiện thì cho tôi số tài khoản ngân hàng của cô.” Tài xế nói.
Đây là cách những đứa con nhà giàu xử lý đối tượng tình một đêm, đối với họ, phụ nữ chẳng khác gì công cụ tiết dục, chỉ cần tốn một ít tiền là có thể đuổi đi. Ngay cả khi ngủ nhầm người, họ vẫn dùng tiền giải quyết, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không được có bất kỳ ảo tưởng gì về việc mang thai con của họ.
Đậu Nhã Hi cầm chiếc túi to đó, uống thuốc tránh thai một lần nữa, sau đó nói với tài xế: “Tôi uống hai lần rồi, cứ bảo ông chủ của anh yên tâm, sau này tôi sẽ không gây bất kỳ rắc rối nào.”
Trong lòng cô giấu tâm sự, cả ngày ở trạng thái mất hồn, khi rửa bát thì làm vỡ bát, giặt quần áo thì quên chia quần áo, bị mẹ Đàm Vũ mắng, cô không phản bác, chỉ cúi đầu chia quần áo ra, cho vào máy giặt.
Buổi tối Đàm Vũ hiếm khi tan làm về sớm, khi anh ta muốn thân mật với cô, Đậu Nhã Hi lại cảm thấy khó chịu, nói dối bản thân đang mệt.
Lúc nói câu này, trái tim cô run lên, cô cảm thấy mình đã phạm phải một tội ác tày trời, cô có lỗi với Đàm Vũ, có lỗi với con trai, nhưng cô không biết phải làm sao, sự việc đã xảy ra, cô không biết làm sao để vượt qua rào cản trong lòng, vui vẻ quên đi nó.
“Không phải cũng ổn sao? Sao lại phải quên? Cũng đâu gây hại gì cho cậu đâu.” Phương Cầm Cầm không thích Đàm Vũ, khi Đậu Nhã Hi kết hôn, cô ấy đã phàn nàn chiếc nhẫn kim cương Đàm Vũ mua cho Đậu Nhã Hi quá nhỏ, nói Đàm Vũ keo kiệt, “Thế sếp của Đàm Vũ bao nhiêu tuổi? Lớn hơn hay nhỏ hơn cậu?”
“27 tuổi, nhỏ hơn tớ 3 tuổi.” Đậu Nhã Hi đi ra từ phòng xưng tội, trong lòng vẫn rầu rĩ, chán nản, “Không phải vấn đề hại hay không hại, chỉ là tớ…tớ không muốn làm chuyện có lỗi với Đàm Vũ.”
“Nhã Nhã, chuyện đã xảy ra rồi, dù cậu có hối hận cũng chẳng có ích gì, chúng ta đừng chấp nhất quá khứ.” Lê Nghiên an ủi cô, “Ít nhất anh ta không làm tổn thương hay uy hiếp cậu, đúng không? Chúng ta nghĩ thoáng một chút đi, cứ coi anh ta là một giấc mơ.”
“A Nghiên, gần đây cậu suy nghĩ sâu sắc thế, trải qua chuyện gì rồi đúng không?” Phương Cầm Cầm nhìn Lê Nghiên với ánh mắt thăm dò, hỏi cô: “Cậu muốn đi vào phòng xưng tội không? Dù sao cũng tới đây rồi.”
Lê Nghiên ngẩng đầu nhìn, sau đó gật đầu: “Được.”
Phương Cầm Cầm và Đậu Nhã Hi chỉ nghĩ Lê Nghiên đi vào đó sám hối chuyện mình bốc đồng kết hôn với Triệu Cao Hồng, họ không ngờ lại nghe được một chuyện lớn như vậy.
Lê Nghiên kể lại việc mình khiêu khích Triệu Phi Minh như thế nào, việc cô bị Triệu Phi Minh ép ly hôn ra sao, cuối cùng vướng vào thằng nhãi thối tha này, thậm chí cô còn kể lại những gì mình làm tối qua, linh mục đứng bên cạnh ban đầu vẫn an ủi Phương Cầm Cầm và Đậu Nhã Hi, đến lượt Lê Nghiên thì không nói gì, giống như bị ba người phụ nữ này làm cho choáng váng.
Sau khi xưng tội xong, Lê Nghiên đi xuống, thấy Phương Cầm Cầm và Đậu Nhã Hi trợn mắt đứng bên dưới.
Phương Cầm Cầm thấy cô đi ra thì bước tới kéo cô xuống: “Con mẹ nó, lúc cậu kết hôn cũng chỉ gọi điện cho tớ, bây giờ cậu ly hôn hơn một tháng rồi mới chịu nói! Cậu rốt cuộc có coi chúng tớ là bạn thân của cậu không vậy! Còn nữa! Thằng nhãi ranh kia bắt nạt cậu, cậu không biết gọi cho tớ sao? Tớ sẽ giết chết cậu ta! Ly hôn ít nhiều cũng phải chia tài sản, cậu đừng ngu ngốc nói bản thân không cần!”
Đậu Nhã Hi cũng lo lắng nhìn Lê Nghiên, nói: “A Nghiên, chuyện ly hôn lớn như vậy, sao cậu có thể giải quyết một mình được? Bây giờ cậu đang sống ở đâu? Có cần tớ chuyển đến ở với cậu một thời gian không? Tớ sẽ nấu cơm cho cậu, còn thằng nhãi cậu nhắc đến, tớ tán thành cách nói của Cầm Cầm, tớ sẽ tìm người dạy dỗ cậu ta.”
Lê Nghiên nhìn khuôn mặt lo lắng của hai người trước mặt, cô dang tay ra ôm lấy họ: “Cảm ơn các cậu, tớ không sao.”
“Không sao cái rắm!” Phương Cầm Cầm tức đến nối siết chặt tay đấm vào lưng cô, nhưng cô ấy không dùng nhiều lực, chỉ là lúc rơi xuống, cô ấy nói, “Thằng khốn đó, cậu đừng để bản thân chịu thiệt biết chưa.”
Đậu Nhã Hi cũng ôm Lê Nghiên: “Đừng tự gánh vác mọi chuyện, cậu vẫn còn có chúng tớ, sau này dù xảy ra chuyện gì cậu cũng phải nói cho chúng tớ biết, tớ có thể tạm thời từ bỏ gia đình mình.”
Hốc mắt Lê Nghiên ươn ướt, cô ngửa mặt cười nói: “Được, tớ biết rồi, sau này tớ sẽ không làm vậy nữa.”
“Sau đó…” Đậu Nhã Hi cúi đầu vặn ngón tay, ngồi xuống ghế gỗ nói: “Anh ta xin lỗi tớ, anh ta tưởng tớ là bạn gái của anh ta.”
Lúc đó Đậu Nhã Hi rất sợ, sợ Đàm Vũ ở bên ngoài biết, sợ cha mẹ Đàm Vũ biết, càng sợ bị con trai phát hiện hơn, cô gần như không nghe thấy Tề Hoằng nói gì, chỉ vội vàng cầm quần áo, mặc qua loa chạy ra ngoài.
Cha mẹ Đàm Vũ đang ở trong phòng khách, không để ý thấy cô đi ra từ phòng ngủ, Đậu Nhã Hi mở cửa thư phòng, lúc này mới phát hiện người đang nằm ngủ trên ghế là chồng mình.
Cô không thể trách Tề Hoằng, dù sao chính bản thân cô nhận nhầm người.
Tắm xong, cô trốn vào bếp nấu cơm, không lâu sau Tề Hoằng ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, chào tạm biệt cha mẹ Đàm Vũ, không chào cô hay Đàm Vũ mà đi xuống lầu.
Đậu Nhã Hi tranh thủ thời gian đi đổ rác đeo kính râm và khẩu trang đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai.
Khi về, cô tình cờ nhìn thấy xe của Tề Hoằng vẫn đậu ở cổng tiểu khu, tài xế từ xa nhìn thấy cô liền xuống xe đưa cho cô một chiếc túi, Đậu Nhã Hi cúi đầu nhìn, bên trong là một lọ thuốc tránh thai.
“Nếu tiện thì cho tôi số tài khoản ngân hàng của cô.” Tài xế nói.
Đây là cách những đứa con nhà giàu xử lý đối tượng tình một đêm, đối với họ, phụ nữ chẳng khác gì công cụ tiết dục, chỉ cần tốn một ít tiền là có thể đuổi đi. Ngay cả khi ngủ nhầm người, họ vẫn dùng tiền giải quyết, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không được có bất kỳ ảo tưởng gì về việc mang thai con của họ.
Đậu Nhã Hi cầm chiếc túi to đó, uống thuốc tránh thai một lần nữa, sau đó nói với tài xế: “Tôi uống hai lần rồi, cứ bảo ông chủ của anh yên tâm, sau này tôi sẽ không gây bất kỳ rắc rối nào.”
Trong lòng cô giấu tâm sự, cả ngày ở trạng thái mất hồn, khi rửa bát thì làm vỡ bát, giặt quần áo thì quên chia quần áo, bị mẹ Đàm Vũ mắng, cô không phản bác, chỉ cúi đầu chia quần áo ra, cho vào máy giặt.
Buổi tối Đàm Vũ hiếm khi tan làm về sớm, khi anh ta muốn thân mật với cô, Đậu Nhã Hi lại cảm thấy khó chịu, nói dối bản thân đang mệt.
Lúc nói câu này, trái tim cô run lên, cô cảm thấy mình đã phạm phải một tội ác tày trời, cô có lỗi với Đàm Vũ, có lỗi với con trai, nhưng cô không biết phải làm sao, sự việc đã xảy ra, cô không biết làm sao để vượt qua rào cản trong lòng, vui vẻ quên đi nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải cũng ổn sao? Sao lại phải quên? Cũng đâu gây hại gì cho cậu đâu.” Phương Cầm Cầm không thích Đàm Vũ, khi Đậu Nhã Hi kết hôn, cô ấy đã phàn nàn chiếc nhẫn kim cương Đàm Vũ mua cho Đậu Nhã Hi quá nhỏ, nói Đàm Vũ keo kiệt, “Thế sếp của Đàm Vũ bao nhiêu tuổi? Lớn hơn hay nhỏ hơn cậu?”
“27 tuổi, nhỏ hơn tớ 3 tuổi.” Đậu Nhã Hi đi ra từ phòng xưng tội, trong lòng vẫn rầu rĩ, chán nản, “Không phải vấn đề hại hay không hại, chỉ là tớ…tớ không muốn làm chuyện có lỗi với Đàm Vũ.”
“Nhã Nhã, chuyện đã xảy ra rồi, dù cậu có hối hận cũng chẳng có ích gì, chúng ta đừng chấp nhất quá khứ.” Lê Nghiên an ủi cô, “Ít nhất anh ta không làm tổn thương hay uy hiếp cậu, đúng không? Chúng ta nghĩ thoáng một chút đi, cứ coi anh ta là một giấc mơ.”
“A Nghiên, gần đây cậu suy nghĩ sâu sắc thế, trải qua chuyện gì rồi đúng không?” Phương Cầm Cầm nhìn Lê Nghiên với ánh mắt thăm dò, hỏi cô: “Cậu muốn đi vào phòng xưng tội không? Dù sao cũng tới đây rồi.”
Lê Nghiên ngẩng đầu nhìn, sau đó gật đầu: “Được.”
Phương Cầm Cầm và Đậu Nhã Hi chỉ nghĩ Lê Nghiên đi vào đó sám hối chuyện mình bốc đồng kết hôn với Triệu Cao Hồng, họ không ngờ lại nghe được một chuyện lớn như vậy.
Lê Nghiên kể lại việc mình khiêu khích Triệu Phi Minh như thế nào, việc cô bị Triệu Phi Minh ép ly hôn ra sao, cuối cùng vướng vào thằng nhãi thối tha này, thậm chí cô còn kể lại những gì mình làm tối qua, linh mục đứng bên cạnh ban đầu vẫn an ủi Phương Cầm Cầm và Đậu Nhã Hi, đến lượt Lê Nghiên thì không nói gì, giống như bị ba người phụ nữ này làm cho choáng váng.
Sau khi xưng tội xong, Lê Nghiên đi xuống, thấy Phương Cầm Cầm và Đậu Nhã Hi trợn mắt đứng bên dưới.
Phương Cầm Cầm thấy cô đi ra thì bước tới kéo cô xuống: “Con mẹ nó, lúc cậu kết hôn cũng chỉ gọi điện cho tớ, bây giờ cậu ly hôn hơn một tháng rồi mới chịu nói! Cậu rốt cuộc có coi chúng tớ là bạn thân của cậu không vậy! Còn nữa! Thằng nhãi ranh kia bắt nạt cậu, cậu không biết gọi cho tớ sao? Tớ sẽ giết chết cậu ta! Ly hôn ít nhiều cũng phải chia tài sản, cậu đừng ngu ngốc nói bản thân không cần!”
Đậu Nhã Hi cũng lo lắng nhìn Lê Nghiên, nói: “A Nghiên, chuyện ly hôn lớn như vậy, sao cậu có thể giải quyết một mình được? Bây giờ cậu đang sống ở đâu? Có cần tớ chuyển đến ở với cậu một thời gian không? Tớ sẽ nấu cơm cho cậu, còn thằng nhãi cậu nhắc đến, tớ tán thành cách nói của Cầm Cầm, tớ sẽ tìm người dạy dỗ cậu ta.”
Lê Nghiên nhìn khuôn mặt lo lắng của hai người trước mặt, cô dang tay ra ôm lấy họ: “Cảm ơn các cậu, tớ không sao.”
“Không sao cái rắm!” Phương Cầm Cầm tức đến nối siết chặt tay đấm vào lưng cô, nhưng cô ấy không dùng nhiều lực, chỉ là lúc rơi xuống, cô ấy nói, “Thằng khốn đó, cậu đừng để bản thân chịu thiệt biết chưa.”
Đậu Nhã Hi cũng ôm Lê Nghiên: “Đừng tự gánh vác mọi chuyện, cậu vẫn còn có chúng tớ, sau này dù xảy ra chuyện gì cậu cũng phải nói cho chúng tớ biết, tớ có thể tạm thời từ bỏ gia đình mình.”
Hốc mắt Lê Nghiên ươn ướt, cô ngửa mặt cười nói: “Được, tớ biết rồi, sau này tớ sẽ không làm vậy nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro