Chương 47
2024-10-17 22:26:38
“Đi.” Phương Cầm Cầm là một bậc thầy kiên định, cô ấy lập tức quyết định phải cho Triệu Phi Minh một chút giáo huấn, cô ấy lấy điện thoại ra nói: “Lần sau chúng ta nói về chuyện cậu ly hôn, bây giờ tớ gọi thêm vài người tới chăm sóc thằng nhãi kia.”
Lê Nghiên bị cô ấy dọa sợ, vội vàng kéo tay cô ấy xuống: “Đừng, trước kia cậu ta rất khốn nạn, nhưng bây giờ không khốn nạn như vậy nữa…Cậu đừng gây chuyện với cậu ta.”
Phương Cầm Cầm dừng tay, nhìn chằm chằm Lê Nghiên, nghiêm túc hỏi: “Cậu coi trọng cậu ta?”
“Không phải.” Lê Nghiên bày ra biểu cảm vớ vẩn, “Tớ và cậu ta có khả năng sao? Cậu ta là con trai của chồng cũ tớ, với cả tớ hơn cậu ta 10 tuổi, bây giờ tớ chỉ muốn tìm cách để cậu ta không làm phiền tớ nữa thôi.”
“Việc này không dễ xử lý sao?’ Phương Cầm Cầm suy nghĩ một lúc, “Đánh cậu ta một trận là được.”
Lê Nghiên che trán nói: “Cậu ta ăn mềm không ăn cứng.”
Đậu Nhã Hi giơ tay: “A Nghiên! Lần trước cậu gọi điện thoại hỏi tớ phải làm thế nào để trẻ con nghe lời, cậu hỏi cho một tên khốn 20 tuổi đấy à?!”
Lê Nghiên: “…”
Phương Cầm Cầm chửi thề một tiếng: “Cái gì, cậu muốn thay đổi cậu ta? Thật ra không phải là không thể.”
Vừa nói cô ấy vừa sờ cằm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trẻ con ở độ tuổi này chỉ đang muốn thử những thứ mới mẻ thôi, cậu ta muốn gì, cậu cứ cho cậu ta, chẳng mấy chốc nó sẽ không bám lấy cậu nữa đâu.”
Nghĩ tới cái gì đó, cô ấy giơ tay chỉ về hướng Lê Nghiên: “Hơn nữa không phải cậu chưa từng được thỏa mãn sao? Bây giờ có một chú chó sói nhỏ cường tráng, hung mãnh ở trên giường, cậu sợ gì chứ? Cậu ép khô cậu ta đi, dù sao cậu ta cũng chẳng phải con ruột của cậu, cậu có gì phải sợ?”
“Cậu cứ coi như đang yêu cậu ta, người bình thường khi yêu nhau còn chia tay tận mấy lần, tuổi tác hai người cách nhau khá xa, trong lúc yêu chắc chắn xảy ra mâu thuẫn, đến lúc đó hai người cãi nhau, cậu ta giận dỗi bỏ đi, cậu thay sang người mới, quá tuyệt.”
Nghe vậy, Lê Nghiên trở nên lúng túng: “Còn có thể như vậy sao?”
Đậu Nhã Hi cũng bày ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Vậy nếu cậu ta không chia tay thì sao?”
“Vậy thì tạo ra tình huống ngoại tình để cậu ta bắt tại trận. Đàn ông ghét nhất phụ nữ ngoại tình, chắc chắn không thể chấp nhận việc đầu mình mọc cỏ xanh.” Phương Cầm Cầm nói đến nửa chừng thì thấy sắc mặt của Đậu Nhã Hi thay đổi, cô ấy lập từng dừng lại, “Không phải, vẫn còn cách khác, tóm lại nhiều lắm. A Nghiên, cậu đừng sợ, cậu cứ tận tình ngủ với cậu ta, nếu xảy ra chuyện, tớ gánh vác giúp cậu.”
Lê Nghiên: “…”
Linh mục đứng trên bậc xưng tội sau khi nghe ‘lời thú tội’ của ba người đang định đi xuống dưới thì nghe thấy Phương Cầm Cầm khuyên Lê Nghiên ngủ với con kế của mình, vẻ mặt do dự, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng, cầm cuốn Kinh Thánh rời đi.
Phương Cầm Cầm nhìn về hướng linh mục rời đi, nói: “Cậu nhìn đi, cha đồng ý với cách nói của tớ.”
Lê Nghiên: “…Vẻ mặt vừa rồi nghĩa là đồng ý sao?”
Đậu Nhã Hi mở miệng: “Tớ cũng muốn nói, dáng vẻ của cha hình như là không nói nên lời.”
“Nhã Nhã, tớ nói với cậu này, chuyện của cậu ấy, cậu cứ coi như bản thân ngủ với một người đàn ông chất lượng tốt, cậu nhìn xem, người ta vừa trẻ vừa đẹp trai. Nếu chuyện tốt này rơi xuống người tớ, tớ sẽ cười lớn suốt đêm.” Phương Cầm Cầm bật cười.
“Vậy cháu trai cậu cũng coi như đàn ông chất lượng tốt đúng không?” Đậu Nhã Hi nói xong, thấy Phương Cầm Cầm ngừng cười thì ngậm miệng lại.
Phương Cầm Cầm đỡ trán: “Tớ khác các cậu, tớ…Quên đi, đừng nói chuyện của tớ nữa, nói chuyện của các cậu đi, tớ thật sự cảm thấy chuyện không có gì to tát, chuyện làm tình thoải mái nhất định phải học cách hưởng thụ nó, nếu cảm thấy không thoải mái thì từ chối, đơn giản lắm, đừng nghĩ nhiều làm gì.”
Sau khi được cô ấy khai thông, Lê Nghiên và Đậu Nhã Hi thỏa mái hơn đôi chút, họ chớp mắt nhìn nhau, sau đó nhìn từng người trong nhà thời, đồng thanh nói: “Bây giờ chúng ta?”
“Khó khăn lắm mới đến đây, sao không chơi vui vẻ nhỉ!” Phương Cầm Cầm ôm bả vai hai người, nói: “Đi, chúng ta đi mua sắm!”
Lê Nghiên giơ tay: “Tớ mời.”
“Quên đi, cậu ly hôn rồi, để tớ trả cho.” Phương Cầm Cầm nhướng mày: “Ghi sổ, sau này tớ kết hôn nhớ phải mừng phong bao dày đấy nhé.”
“Được, mừng cậu phong bao to nhất.” Lê Nghiên cười.
Đậu Nhã Hi giơ tay: “Tớ nữa, tớ sẽ cho cậu phong bao to nhất nhất nhất.”
“Ha ha ha ha ha ha!” Ba người cười lớn, cùng nhau rời khỏi nhà thờ.
Sau khi đi mua sắm ở trung tâm thương mại, họ đi mát xa, trong phòng mát xa uống rượu vang đỏ và ăn đồ Tây. Sau khi ra ngoài, ba người còn đi làm tóc, Lê Nghiên uốn xoăn phần đuôi tóc, Đậu Nhã Hi cắt phần tóc chẻ ngọn và tỉa tóc mái, Phương Cầm Cầm cắt những phần highlight màu trắng mà cô ấy nhuộm trước đó.
Khi mấy người đi ra ngoài, ai cũng cảm thấy người và tâm trí sảng khoái.
“Hôm nay các cậu vui không?” Phương Cầm Cầm hỏi hai người.
Lê Nghiên gật đầu, Đậu Nhã Hi cười nói: “Vui lắm, lần nào đi cùng các cậu cũng vui.”
“Lần sau chúng ta lại hẹn nhau nhé.” Phương Cầm Cầm, “Tối nay tớ phải chụp ảnh cho khách.”
Lê Nghiên ôm cô ấy, gọi taxi cho cô ấy, khi Phương Cầm Cầm lên xe, cô cũng gọi một chiếc xe taxi, Đậu Nhã Hi vì tiết kiệm tiền nên không bao giờ bắt taxi, Lê Nghiên gọi cô ấy lên xe, Đậu Nhã Hi quơ điện thoại cho cô nhìn: “Tối nay phóng túng một lần, tớ sẽ bắt taxi.”
Lúc này Lê Nghiên mới cười, vẫy tay chào cô ấy: “Tạm biệt, về nhà nhớ gửi tin nhắn cho tớ nhé.”
Lê Nghiên bị cô ấy dọa sợ, vội vàng kéo tay cô ấy xuống: “Đừng, trước kia cậu ta rất khốn nạn, nhưng bây giờ không khốn nạn như vậy nữa…Cậu đừng gây chuyện với cậu ta.”
Phương Cầm Cầm dừng tay, nhìn chằm chằm Lê Nghiên, nghiêm túc hỏi: “Cậu coi trọng cậu ta?”
“Không phải.” Lê Nghiên bày ra biểu cảm vớ vẩn, “Tớ và cậu ta có khả năng sao? Cậu ta là con trai của chồng cũ tớ, với cả tớ hơn cậu ta 10 tuổi, bây giờ tớ chỉ muốn tìm cách để cậu ta không làm phiền tớ nữa thôi.”
“Việc này không dễ xử lý sao?’ Phương Cầm Cầm suy nghĩ một lúc, “Đánh cậu ta một trận là được.”
Lê Nghiên che trán nói: “Cậu ta ăn mềm không ăn cứng.”
Đậu Nhã Hi giơ tay: “A Nghiên! Lần trước cậu gọi điện thoại hỏi tớ phải làm thế nào để trẻ con nghe lời, cậu hỏi cho một tên khốn 20 tuổi đấy à?!”
Lê Nghiên: “…”
Phương Cầm Cầm chửi thề một tiếng: “Cái gì, cậu muốn thay đổi cậu ta? Thật ra không phải là không thể.”
Vừa nói cô ấy vừa sờ cằm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trẻ con ở độ tuổi này chỉ đang muốn thử những thứ mới mẻ thôi, cậu ta muốn gì, cậu cứ cho cậu ta, chẳng mấy chốc nó sẽ không bám lấy cậu nữa đâu.”
Nghĩ tới cái gì đó, cô ấy giơ tay chỉ về hướng Lê Nghiên: “Hơn nữa không phải cậu chưa từng được thỏa mãn sao? Bây giờ có một chú chó sói nhỏ cường tráng, hung mãnh ở trên giường, cậu sợ gì chứ? Cậu ép khô cậu ta đi, dù sao cậu ta cũng chẳng phải con ruột của cậu, cậu có gì phải sợ?”
“Cậu cứ coi như đang yêu cậu ta, người bình thường khi yêu nhau còn chia tay tận mấy lần, tuổi tác hai người cách nhau khá xa, trong lúc yêu chắc chắn xảy ra mâu thuẫn, đến lúc đó hai người cãi nhau, cậu ta giận dỗi bỏ đi, cậu thay sang người mới, quá tuyệt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Lê Nghiên trở nên lúng túng: “Còn có thể như vậy sao?”
Đậu Nhã Hi cũng bày ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Vậy nếu cậu ta không chia tay thì sao?”
“Vậy thì tạo ra tình huống ngoại tình để cậu ta bắt tại trận. Đàn ông ghét nhất phụ nữ ngoại tình, chắc chắn không thể chấp nhận việc đầu mình mọc cỏ xanh.” Phương Cầm Cầm nói đến nửa chừng thì thấy sắc mặt của Đậu Nhã Hi thay đổi, cô ấy lập từng dừng lại, “Không phải, vẫn còn cách khác, tóm lại nhiều lắm. A Nghiên, cậu đừng sợ, cậu cứ tận tình ngủ với cậu ta, nếu xảy ra chuyện, tớ gánh vác giúp cậu.”
Lê Nghiên: “…”
Linh mục đứng trên bậc xưng tội sau khi nghe ‘lời thú tội’ của ba người đang định đi xuống dưới thì nghe thấy Phương Cầm Cầm khuyên Lê Nghiên ngủ với con kế của mình, vẻ mặt do dự, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng, cầm cuốn Kinh Thánh rời đi.
Phương Cầm Cầm nhìn về hướng linh mục rời đi, nói: “Cậu nhìn đi, cha đồng ý với cách nói của tớ.”
Lê Nghiên: “…Vẻ mặt vừa rồi nghĩa là đồng ý sao?”
Đậu Nhã Hi mở miệng: “Tớ cũng muốn nói, dáng vẻ của cha hình như là không nói nên lời.”
“Nhã Nhã, tớ nói với cậu này, chuyện của cậu ấy, cậu cứ coi như bản thân ngủ với một người đàn ông chất lượng tốt, cậu nhìn xem, người ta vừa trẻ vừa đẹp trai. Nếu chuyện tốt này rơi xuống người tớ, tớ sẽ cười lớn suốt đêm.” Phương Cầm Cầm bật cười.
“Vậy cháu trai cậu cũng coi như đàn ông chất lượng tốt đúng không?” Đậu Nhã Hi nói xong, thấy Phương Cầm Cầm ngừng cười thì ngậm miệng lại.
Phương Cầm Cầm đỡ trán: “Tớ khác các cậu, tớ…Quên đi, đừng nói chuyện của tớ nữa, nói chuyện của các cậu đi, tớ thật sự cảm thấy chuyện không có gì to tát, chuyện làm tình thoải mái nhất định phải học cách hưởng thụ nó, nếu cảm thấy không thoải mái thì từ chối, đơn giản lắm, đừng nghĩ nhiều làm gì.”
Sau khi được cô ấy khai thông, Lê Nghiên và Đậu Nhã Hi thỏa mái hơn đôi chút, họ chớp mắt nhìn nhau, sau đó nhìn từng người trong nhà thời, đồng thanh nói: “Bây giờ chúng ta?”
“Khó khăn lắm mới đến đây, sao không chơi vui vẻ nhỉ!” Phương Cầm Cầm ôm bả vai hai người, nói: “Đi, chúng ta đi mua sắm!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Nghiên giơ tay: “Tớ mời.”
“Quên đi, cậu ly hôn rồi, để tớ trả cho.” Phương Cầm Cầm nhướng mày: “Ghi sổ, sau này tớ kết hôn nhớ phải mừng phong bao dày đấy nhé.”
“Được, mừng cậu phong bao to nhất.” Lê Nghiên cười.
Đậu Nhã Hi giơ tay: “Tớ nữa, tớ sẽ cho cậu phong bao to nhất nhất nhất.”
“Ha ha ha ha ha ha!” Ba người cười lớn, cùng nhau rời khỏi nhà thờ.
Sau khi đi mua sắm ở trung tâm thương mại, họ đi mát xa, trong phòng mát xa uống rượu vang đỏ và ăn đồ Tây. Sau khi ra ngoài, ba người còn đi làm tóc, Lê Nghiên uốn xoăn phần đuôi tóc, Đậu Nhã Hi cắt phần tóc chẻ ngọn và tỉa tóc mái, Phương Cầm Cầm cắt những phần highlight màu trắng mà cô ấy nhuộm trước đó.
Khi mấy người đi ra ngoài, ai cũng cảm thấy người và tâm trí sảng khoái.
“Hôm nay các cậu vui không?” Phương Cầm Cầm hỏi hai người.
Lê Nghiên gật đầu, Đậu Nhã Hi cười nói: “Vui lắm, lần nào đi cùng các cậu cũng vui.”
“Lần sau chúng ta lại hẹn nhau nhé.” Phương Cầm Cầm, “Tối nay tớ phải chụp ảnh cho khách.”
Lê Nghiên ôm cô ấy, gọi taxi cho cô ấy, khi Phương Cầm Cầm lên xe, cô cũng gọi một chiếc xe taxi, Đậu Nhã Hi vì tiết kiệm tiền nên không bao giờ bắt taxi, Lê Nghiên gọi cô ấy lên xe, Đậu Nhã Hi quơ điện thoại cho cô nhìn: “Tối nay phóng túng một lần, tớ sẽ bắt taxi.”
Lúc này Lê Nghiên mới cười, vẫy tay chào cô ấy: “Tạm biệt, về nhà nhớ gửi tin nhắn cho tớ nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro