Cầm Hưu Thư Mang Theo Nhãi Con Đi Chạy Nạn
Chương 2
2024-11-12 06:47:14
Đứa nhỏ này ngất xỉu vì đói, phải cho nó ăn cái gì bây giờ?
"Ta… ta… ta cũng không biết nuôi trẻ thế nào!" Arthur khóc không ra nước mắt, hắn chỉ là một hệ thống quản gia, làm sao biết cách nuôi con chứ!
"Ngươi tìm cho ta tài liệu về cách nuôi trẻ con đi!"
Tự mình lo liệu vẫn hơn, Trì Ngư không tin là với trí nhớ siêu phàm của mình mà lại không học nổi cách chăm sóc trẻ!
Khụ khụ! Hy vọng ít nhất đừng để nó chết đói!
"Đang tìm đây!" Arthur luống cuống tập hợp mọi tài liệu về cách nuôi trẻ từ thời cổ địa cầu đến thời tinh tế.
Đúng là thử thách cả tính mạng mà! Đột nhiên có một đứa trẻ xuất hiện thì phải làm sao đây?
Trong tinh tế, trẻ con luôn được bảo vệ kỹ lưỡng, ai đời lại để trẻ con bị bỏ đói như vậy chứ?
Một loạt dữ liệu biến thành chữ, dồn dập chui vào đầu Trì Ngư.
"Chết tiệt!" Lượng thông tin lớn ập vào khiến đầu Trì Ngư đau muốn chết.
Không thể đơn giản hóa dữ liệu cho ta sao!
Trì Ngư tức đến muốn chửi thề!
"Thì ra nuôi trẻ là như thế này sao?"
"Có dịch dinh dưỡng không? Ta cho đứa nhỏ uống một chút."
Cả người Trì Ngư đau đớn, mồ hôi lạnh tuôn đầy mặt, chảy dọc xuống cằm, nhỏ giọt xuống đất. Thân thể này nàng còn chịu không nổi, trước tiên phải cứu đứa trẻ đã!
Arthur lắc đầu, "Sau trận chiến cuối cùng quá ác liệt, dịch dinh dưỡng đã dùng hết rồi!"
"Không còn gì khác sao?" Chẳng lẽ nàng phải trơ mắt nhìn đứa nhỏ này chết sao?
"Còn vài lọ thuốc tăng cường thể lực, nếu không chủ nhân uống một chút trước nhé?"
Arthur run run rút ra một lọ thuốc.
Chỉ còn từng này thôi! Uống xong thì chẳng còn gì nữa!
"Đành tạm chấp nhận vậy!"
Trì Ngư cầm lấy lọ thuốc, chậm rãi cho đứa bé uống một chút.
Mặt đứa bé trắng bệch, môi khô nứt, rướm máu.
Lượng thuốc vừa vào miệng, toàn thân đứa bé bỗng bắt đầu run rẩy, khiến Trì Ngư hoảng loạn.
"Sao lại thế này? Arthur, quét sâu vào!"
Trì Ngư nhanh chóng xé một mảnh vải từ áo mình, nhét vào miệng đứa bé để phòng ngừa nó cắn lưỡi.
"Chủ nhân, cơ thể nhãi con không chịu nổi sức mạnh của dược tề, trong người nó có một chứng bệnh gọi là ‘Hội chứng Hillmax biến chứng’ trong tinh tế."
Arthur rà quét xong, cũng không khỏi ngạc nhiên, thật khó tin rằng một đứa trẻ nhỏ như vậy lại mắc phải căn bệnh này.
Loại bệnh này ở tinh tế chỉ thường thấy ở những người sử dụng linh thuật quá độ, dẫn đến gân mạch hỗn loạn mới sinh ra chứng bệnh này. Trong tinh tế, đây được coi là một căn bệnh nan y, không thể chữa khỏi hoàn toàn, chỉ có thể khống chế tạm thời.
"Cái gì?" Trì Ngư không dám tin, nhìn lại kết quả rà quét một lần nữa.
"Vậy giờ phải làm sao?" Đứa nhỏ mắc bệnh như vậy đúng là hiếm thấy.
"Chủ nhân, ta đã rà quét xung quanh và phát hiện… nơi này không phải là tinh tế của chúng ta. Có lẽ sẽ có hy vọng mới chăng?" Arthur cố gắng an ủi nàng.
Trì Ngư im lặng một lúc, không phải tinh tế sao? Nàng nói: "Trước tiên hãy khống chế bệnh tình của nó đã!"
Trong tay nàng xuất hiện một ống tiêm, bên trong chứa chất lỏng màu lam nhạt. Cẩn thận tiêm thuốc vào cơ thể đứa trẻ, nhìn thấy cơ thể nhỏ bé co rúm lại rồi từ từ giãn ra, yên tĩnh trở lại.
Trì Ngư cảm thấy choáng váng, đau đớn khắp người làm nàng toát mồ hôi lạnh.
"Chủ nhân! Ngươi mau uống một lọ thuốc tăng cường thể lực, nếu không nhãi con còn chưa tỉnh lại thì ngươi đã kiệt sức rồi!"
Arthur rà quét thấy Trì Ngư đang yếu ớt đến mức đáng ngại, tình trạng tệ hại chưa từng thấy!
Trì Ngư cũng cảm nhận được cơ thể mình suy nhược đến mức gần như không còn chút sức lực nào. Trong tay nàng xuất hiện một lọ thuốc màu xanh lục, uống vào rồi mới thấy có chút sức sống trở lại.
Sau một ngày vất vả, cuối cùng đứa trẻ cũng ổn định, không còn nguy hiểm. Trì Ngư cũng kiệt sức, nằm bệt xuống mặt đất.
"Ta… ta… ta cũng không biết nuôi trẻ thế nào!" Arthur khóc không ra nước mắt, hắn chỉ là một hệ thống quản gia, làm sao biết cách nuôi con chứ!
"Ngươi tìm cho ta tài liệu về cách nuôi trẻ con đi!"
Tự mình lo liệu vẫn hơn, Trì Ngư không tin là với trí nhớ siêu phàm của mình mà lại không học nổi cách chăm sóc trẻ!
Khụ khụ! Hy vọng ít nhất đừng để nó chết đói!
"Đang tìm đây!" Arthur luống cuống tập hợp mọi tài liệu về cách nuôi trẻ từ thời cổ địa cầu đến thời tinh tế.
Đúng là thử thách cả tính mạng mà! Đột nhiên có một đứa trẻ xuất hiện thì phải làm sao đây?
Trong tinh tế, trẻ con luôn được bảo vệ kỹ lưỡng, ai đời lại để trẻ con bị bỏ đói như vậy chứ?
Một loạt dữ liệu biến thành chữ, dồn dập chui vào đầu Trì Ngư.
"Chết tiệt!" Lượng thông tin lớn ập vào khiến đầu Trì Ngư đau muốn chết.
Không thể đơn giản hóa dữ liệu cho ta sao!
Trì Ngư tức đến muốn chửi thề!
"Thì ra nuôi trẻ là như thế này sao?"
"Có dịch dinh dưỡng không? Ta cho đứa nhỏ uống một chút."
Cả người Trì Ngư đau đớn, mồ hôi lạnh tuôn đầy mặt, chảy dọc xuống cằm, nhỏ giọt xuống đất. Thân thể này nàng còn chịu không nổi, trước tiên phải cứu đứa trẻ đã!
Arthur lắc đầu, "Sau trận chiến cuối cùng quá ác liệt, dịch dinh dưỡng đã dùng hết rồi!"
"Không còn gì khác sao?" Chẳng lẽ nàng phải trơ mắt nhìn đứa nhỏ này chết sao?
"Còn vài lọ thuốc tăng cường thể lực, nếu không chủ nhân uống một chút trước nhé?"
Arthur run run rút ra một lọ thuốc.
Chỉ còn từng này thôi! Uống xong thì chẳng còn gì nữa!
"Đành tạm chấp nhận vậy!"
Trì Ngư cầm lấy lọ thuốc, chậm rãi cho đứa bé uống một chút.
Mặt đứa bé trắng bệch, môi khô nứt, rướm máu.
Lượng thuốc vừa vào miệng, toàn thân đứa bé bỗng bắt đầu run rẩy, khiến Trì Ngư hoảng loạn.
"Sao lại thế này? Arthur, quét sâu vào!"
Trì Ngư nhanh chóng xé một mảnh vải từ áo mình, nhét vào miệng đứa bé để phòng ngừa nó cắn lưỡi.
"Chủ nhân, cơ thể nhãi con không chịu nổi sức mạnh của dược tề, trong người nó có một chứng bệnh gọi là ‘Hội chứng Hillmax biến chứng’ trong tinh tế."
Arthur rà quét xong, cũng không khỏi ngạc nhiên, thật khó tin rằng một đứa trẻ nhỏ như vậy lại mắc phải căn bệnh này.
Loại bệnh này ở tinh tế chỉ thường thấy ở những người sử dụng linh thuật quá độ, dẫn đến gân mạch hỗn loạn mới sinh ra chứng bệnh này. Trong tinh tế, đây được coi là một căn bệnh nan y, không thể chữa khỏi hoàn toàn, chỉ có thể khống chế tạm thời.
"Cái gì?" Trì Ngư không dám tin, nhìn lại kết quả rà quét một lần nữa.
"Vậy giờ phải làm sao?" Đứa nhỏ mắc bệnh như vậy đúng là hiếm thấy.
"Chủ nhân, ta đã rà quét xung quanh và phát hiện… nơi này không phải là tinh tế của chúng ta. Có lẽ sẽ có hy vọng mới chăng?" Arthur cố gắng an ủi nàng.
Trì Ngư im lặng một lúc, không phải tinh tế sao? Nàng nói: "Trước tiên hãy khống chế bệnh tình của nó đã!"
Trong tay nàng xuất hiện một ống tiêm, bên trong chứa chất lỏng màu lam nhạt. Cẩn thận tiêm thuốc vào cơ thể đứa trẻ, nhìn thấy cơ thể nhỏ bé co rúm lại rồi từ từ giãn ra, yên tĩnh trở lại.
Trì Ngư cảm thấy choáng váng, đau đớn khắp người làm nàng toát mồ hôi lạnh.
"Chủ nhân! Ngươi mau uống một lọ thuốc tăng cường thể lực, nếu không nhãi con còn chưa tỉnh lại thì ngươi đã kiệt sức rồi!"
Arthur rà quét thấy Trì Ngư đang yếu ớt đến mức đáng ngại, tình trạng tệ hại chưa từng thấy!
Trì Ngư cũng cảm nhận được cơ thể mình suy nhược đến mức gần như không còn chút sức lực nào. Trong tay nàng xuất hiện một lọ thuốc màu xanh lục, uống vào rồi mới thấy có chút sức sống trở lại.
Sau một ngày vất vả, cuối cùng đứa trẻ cũng ổn định, không còn nguy hiểm. Trì Ngư cũng kiệt sức, nằm bệt xuống mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro