Cầm Hưu Thư Mang Theo Nhãi Con Đi Chạy Nạn
Chương 1
2024-11-12 06:47:14
Đau quá!
Đầu đau như búa bổ!
Chuyện gì đây? Mẹ nó, bị ai đập đầu à?
Khoan đã! Mình có cảm giác đau sao?
Trì Ngư bị cơn đau kích thích, dần dần tỉnh lại. Trước mắt như phủ một lớp sương mờ, nhưng sau đó mọi thứ cũng từ từ rõ ràng hơn.
"Đây là đâu?" Trì Ngư cố gắng lục lọi trong đầu, nhưng mọi thứ vẫn như một mớ bòng bong. Chiến hạm của nàng không phải đã nổ tung rồi sao? Sao nàng còn sống?
Vừa định cử động tay chân, đột nhiên từ trong ngực có một quả cầu thịt lăn ra.
Trì Ngư: ……
Đây là gì? Một đứa trẻ sao?
Trong ngực nàng ôm một đứa bé?
Đứa trẻ nằm trong bụi cỏ, hơi thở yếu ớt. Nhìn qua, đứa trẻ khoảng hai ba tuổi, quần áo tả tơi rách nát, gầy trơ xương, thậm chí xương sườn cũng lộ rõ.
"…Mẫu thân…" Đứa trẻ thều thào nói mớ, dù đang mê man vẫn nắm chặt lấy mảnh áo rách nát của Trì Ngư.
Giọng nói rất nhỏ, nhưng Trì Ngư vẫn nghe được.
Cả người Trì Ngư như bị sét đánh ngang tai – đứa nhỏ này là con nàng sao?
Nhìn xuống chính mình, quần áo rách bươm, kiểu dáng này nàng chưa từng thấy qua.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nàng đưa tay muốn chạm vào đứa trẻ để xem tình hình thế nào, nhưng bất chợt bị chính "bàn tay" của mình thu hút. Đây là tay người sao? Tay gà thì đúng hơn!
Đôi tay gầy gò, dài ngoằng, trơ xương, từng ngón như khúc củi khô, đã vậy còn bị tổn thương đến mức bốn ngón bị hủy, chỉ còn một ngón có thể động đậy.
A! Đầu lại nhói lên, đau đớn kéo nàng về với thực tại.
Nàng đưa bàn tay còn có thể cử động lên sờ đầu, nhưng vừa chạm vào đã thấy toàn là máu!
Nàng, một quan chỉ huy tinh anh, từ khi nào lại bị đánh thành ra thế này?
Nhìn thoáng qua toàn thân đầy thương tích, đây rõ ràng là bị người khác hành hạ!
"Dám đánh ta thế này sao? Đừng để ta biết là ai, nếu không ta sẽ ấn đầu hắn xuống hầm cầu cho ngạt chết!"
Thôi kệ, trước xem tình trạng đứa nhỏ này đã. Trì Ngư gắng chịu cơn đau, cúi xuống xem xét đứa bé đang ngất xỉu.
"Arthur! Có ở đây không? Mau kiểm tra tình trạng đứa nhỏ này!"
Trì Ngư nằm trên cỏ, bên cạnh là đứa bé hơi thở thoi thóp.
"Chủ nhân, ta đây. Bắt đầu quét hình!"
Tiếng của hệ thống vang lên trong đầu, khiến Trì Ngư cuối cùng cũng yên tâm phần nào. Chỉ cần Arthur còn ở đây thì mọi chuyện sẽ ổn.
Nàng nhớ rõ mình cùng chiến hạm đã nổ tung thành từng mảnh, vậy tại sao giờ lại còn sống?
Trì Ngư nhìn quanh, sau lưng là một sườn núi cao, vừa đủ để che khuất thân hình nàng.
Trên sườn núi vang lên tiếng bước chân lộn xộn, kèm theo tiếng hét sợ hãi.
Trì Ngư cố gắng thu mình ẩn nấp, hiện tại chưa rõ tình hình, nên thận trọng là trên hết.
"Chủ nhân, đã quét xong! Đứa trẻ này sinh ra tự nhiên, nhưng hiện đang suy kiệt, mất nước nghiêm trọng, cần bổ sung dinh dưỡng và nước ngay."
Arthur – con rô-bốt nhỏ trong đầu nàng – dụi dụi đôi mắt máy của mình, dường như không thể tin nổi kết quả mình vừa thấy.
Trẻ con sinh ra một cách tự nhiên sao, đây quả là hiếm thấy!
Trong tinh tế, trẻ em sinh ra tự nhiên vốn là giống loài cực kỳ quý hiếm. Hầu hết trẻ con ở đây đều được lai tạo gen, kết hợp với các gen động vật khác mà thành. Dù là dạng nào, trẻ con trong tinh tế đều được xem như bảo bối!
Huống chi, đứa nhỏ này lại là một "nhãi con" tự nhiên, càng hiếm có hơn!
Vậy mà lại bị bỏ đói đến mức này sao?
"Cái gì? Đứa nhỏ này ngất đi vì đói à?"
Trì Ngư nổi cơn giận! Ai lại có thể để một đứa trẻ nhỏ bị đói đến mức này? Như vậy thì còn là con người không?
"Arthur, vậy giờ phải làm sao đây? Cho nó ăn cái gì?"
Người trong tinh tế nuôi trẻ con kiểu gì? Nàng chưa từng nuôi con, mà ngay cả chăm sóc bản thân còn chưa xong, thì sao mà chăm sóc được trẻ con đây?
Đầu đau như búa bổ!
Chuyện gì đây? Mẹ nó, bị ai đập đầu à?
Khoan đã! Mình có cảm giác đau sao?
Trì Ngư bị cơn đau kích thích, dần dần tỉnh lại. Trước mắt như phủ một lớp sương mờ, nhưng sau đó mọi thứ cũng từ từ rõ ràng hơn.
"Đây là đâu?" Trì Ngư cố gắng lục lọi trong đầu, nhưng mọi thứ vẫn như một mớ bòng bong. Chiến hạm của nàng không phải đã nổ tung rồi sao? Sao nàng còn sống?
Vừa định cử động tay chân, đột nhiên từ trong ngực có một quả cầu thịt lăn ra.
Trì Ngư: ……
Đây là gì? Một đứa trẻ sao?
Trong ngực nàng ôm một đứa bé?
Đứa trẻ nằm trong bụi cỏ, hơi thở yếu ớt. Nhìn qua, đứa trẻ khoảng hai ba tuổi, quần áo tả tơi rách nát, gầy trơ xương, thậm chí xương sườn cũng lộ rõ.
"…Mẫu thân…" Đứa trẻ thều thào nói mớ, dù đang mê man vẫn nắm chặt lấy mảnh áo rách nát của Trì Ngư.
Giọng nói rất nhỏ, nhưng Trì Ngư vẫn nghe được.
Cả người Trì Ngư như bị sét đánh ngang tai – đứa nhỏ này là con nàng sao?
Nhìn xuống chính mình, quần áo rách bươm, kiểu dáng này nàng chưa từng thấy qua.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nàng đưa tay muốn chạm vào đứa trẻ để xem tình hình thế nào, nhưng bất chợt bị chính "bàn tay" của mình thu hút. Đây là tay người sao? Tay gà thì đúng hơn!
Đôi tay gầy gò, dài ngoằng, trơ xương, từng ngón như khúc củi khô, đã vậy còn bị tổn thương đến mức bốn ngón bị hủy, chỉ còn một ngón có thể động đậy.
A! Đầu lại nhói lên, đau đớn kéo nàng về với thực tại.
Nàng đưa bàn tay còn có thể cử động lên sờ đầu, nhưng vừa chạm vào đã thấy toàn là máu!
Nàng, một quan chỉ huy tinh anh, từ khi nào lại bị đánh thành ra thế này?
Nhìn thoáng qua toàn thân đầy thương tích, đây rõ ràng là bị người khác hành hạ!
"Dám đánh ta thế này sao? Đừng để ta biết là ai, nếu không ta sẽ ấn đầu hắn xuống hầm cầu cho ngạt chết!"
Thôi kệ, trước xem tình trạng đứa nhỏ này đã. Trì Ngư gắng chịu cơn đau, cúi xuống xem xét đứa bé đang ngất xỉu.
"Arthur! Có ở đây không? Mau kiểm tra tình trạng đứa nhỏ này!"
Trì Ngư nằm trên cỏ, bên cạnh là đứa bé hơi thở thoi thóp.
"Chủ nhân, ta đây. Bắt đầu quét hình!"
Tiếng của hệ thống vang lên trong đầu, khiến Trì Ngư cuối cùng cũng yên tâm phần nào. Chỉ cần Arthur còn ở đây thì mọi chuyện sẽ ổn.
Nàng nhớ rõ mình cùng chiến hạm đã nổ tung thành từng mảnh, vậy tại sao giờ lại còn sống?
Trì Ngư nhìn quanh, sau lưng là một sườn núi cao, vừa đủ để che khuất thân hình nàng.
Trên sườn núi vang lên tiếng bước chân lộn xộn, kèm theo tiếng hét sợ hãi.
Trì Ngư cố gắng thu mình ẩn nấp, hiện tại chưa rõ tình hình, nên thận trọng là trên hết.
"Chủ nhân, đã quét xong! Đứa trẻ này sinh ra tự nhiên, nhưng hiện đang suy kiệt, mất nước nghiêm trọng, cần bổ sung dinh dưỡng và nước ngay."
Arthur – con rô-bốt nhỏ trong đầu nàng – dụi dụi đôi mắt máy của mình, dường như không thể tin nổi kết quả mình vừa thấy.
Trẻ con sinh ra một cách tự nhiên sao, đây quả là hiếm thấy!
Trong tinh tế, trẻ em sinh ra tự nhiên vốn là giống loài cực kỳ quý hiếm. Hầu hết trẻ con ở đây đều được lai tạo gen, kết hợp với các gen động vật khác mà thành. Dù là dạng nào, trẻ con trong tinh tế đều được xem như bảo bối!
Huống chi, đứa nhỏ này lại là một "nhãi con" tự nhiên, càng hiếm có hơn!
Vậy mà lại bị bỏ đói đến mức này sao?
"Cái gì? Đứa nhỏ này ngất đi vì đói à?"
Trì Ngư nổi cơn giận! Ai lại có thể để một đứa trẻ nhỏ bị đói đến mức này? Như vậy thì còn là con người không?
"Arthur, vậy giờ phải làm sao đây? Cho nó ăn cái gì?"
Người trong tinh tế nuôi trẻ con kiểu gì? Nàng chưa từng nuôi con, mà ngay cả chăm sóc bản thân còn chưa xong, thì sao mà chăm sóc được trẻ con đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro