Cầm Hưu Thư Mang Theo Nhãi Con Đi Chạy Nạn
Chương 23
2024-11-12 06:47:14
Chi Ngư ngắm nghía hồi lâu, rồi nhìn trúng một chiếc xe ngựa. Nhìn cách ăn mặc thì đám người đó chắc chắn thuộc dạng có thân phận, phía sau còn có cả gia quyến và mấy tên hộ vệ.
Arthur ở trong hệ thống không gian đành che mắt lại, thầm than thở rằng chủ nhân mình lại tái phát căn bệnh bốc đồng rồi! Căn bệnh này khó mà chữa được.
“Ngươi biết lái xe ngựa không?” Chi Ngư đột ngột hỏi Lý Nghĩa một câu.
Lý Nghĩa ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại: “Biết!”
Ngày trước nhà hắn không giàu có gì, nhưng cũng có một chiếc xe lừa. Mỗi lần lên trấn học hành, hắn đều tự mình đánh xe lừa đến trường. Mà lái xe lừa với xe ngựa chắc cũng không khác gì nhau lắm đâu, nhỉ? Lý Nghĩa có chút không chắc chắn.
“Ha ha! Vậy thì dễ rồi! Ta sẽ đi cướp chiếc xe ngựa đó!” Chi Ngư xắn tay áo, chuẩn bị ra tay.
Lý Nghĩa lảo đảo suýt ngã, hoảng hốt nói: “Chi Ngư cô nương, đừng bốc đồng! Nhìn đám người đó là biết không dễ chọc rồi!”
Lý Nghĩa vội vàng giữ chặt Chi Ngư, nghĩ bụng sao cô nương này lại liều lĩnh đến vậy?
Lý thẩm cũng không biết nói gì, chỉ biết vội vàng khuyên can: “Chi Ngư cô nương, đám người đó vừa nhìn là biết thuộc gia đình quyền thế, còn có hộ vệ theo nữa!”
Chi Ngư cân nhắc một hồi, nhìn xuống bàn tay bị thương của mình, rồi quyết định đợi đến lúc đêm khuya thanh vắng sẽ ra tay.
“Vậy tối nay ta hành động!”
Quyết định xong rồi!
Lý Nghĩa và Lý thẩm sững sờ nhìn nàng, nghĩ bụng khuyên bảo bao nhiêu cũng vô ích, phải không? Đám người kia có bao nhiêu hộ vệ, chỉ cần một tên cũng có thể đánh nàng nằm bẹp rồi.
Chi Ngư vì không muốn đôi chân mình phải chịu khổ, đã bắt Arthur chế cho một ít nước thuốc giảm đau. Bôi lên chân thì tạm thời hết đau, nhưng đi một đoạn đường là da thịt lại rát, khiến nàng nhăn nhó. Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể quyết tâm cướp một chiếc xe ngựa!
Ý định cướp xe ngựa của Chi Ngư kiên quyết đến mức không ai có thể lay chuyển nổi.
Arthur biết tính chủ nhân mình, một khi đã “phát bệnh”, có mười con ngựa cũng không kéo lại được.
“Chủ nhân, ngươi có thể thử đổi xe ngựa với họ. Trong đoàn kia có người đang bệnh nặng sắp chết, ngươi có thể dùng nước thuốc của ngươi để đổi lấy xe.”
Arthur đưa ra một đề xuất còn có vẻ hợp lý.
Chi Ngư nhíu mày: “Có thể đổi được sao?”
Arthur gật đầu liên tục: “Được! Được! Người đó nếu không được chữa trị sẽ chết ngay.”
Hắn không thể để chủ nhân mạo hiểm. Nếu chẳng may không đánh lại đám người kia mà bị “bẹp dí” thì sao? Khi đó hắn cũng sẽ phải ngừng hoạt động theo nàng!
Arthur ở trong không gian đã rà quét kỹ người bên trong xe ngựa, vì hắn thực sự lo cho cái vị chủ nhân “không đáng tin cậy” này của mình mà phải đau đầu.
Chi Ngư ngẩng lên, thấy nhóm người kia bắt đầu trở nên rối loạn. Xem ra người bên trong xe ngựa tình trạng không ổn lắm. Nàng liếc nhìn đứa bé vẫn đang ngủ say trong tay, rồi cầm theo chai nước thuốc, chuẩn bị đi đổi lấy chiếc xe ngựa.
“Đại phu đâu! Nuôi hắn có ích gì nữa!”
Từ trong xe ngựa vang lên tiếng quát giận dữ.
Cả đoàn người nháo nhào, hỗn loạn như một nồi cháo. Chi Ngư, với thân hình nhỏ nhắn, nhanh chóng luồn lách thoát khỏi sự cản trở của đám hộ vệ, tiến thẳng đến trước xe ngựa.
“Này! Người bên trong, nếu không chữa trị ngay thì hắn sẽ chết đấy!”
Lời Chi Ngư vừa thốt ra, cả đám người quay lại nhìn nàng như nhìn một kẻ ngốc. Họ còn chẳng dám nói câu đó, sợ chủ nhân sẽ xử lý cả đám, vậy mà một kẻ ngoài cuộc như nàng lại dám lớn tiếng?
“Tìm chết!” Một tên hộ vệ rút đao định chém xuống Chi Ngư.
Nàng không chút nao núng, nhẹ nhàng né sang một bên, rồi tung chân đá bay tên hộ vệ ra xa hơn mười mét!
Chi Ngư khẽ xoay cổ chân, cảm thấy cơ thể đã có sức sau khi ăn, việc đá bay vài tên cũng không có gì khó khăn cả!
Arthur ở trong hệ thống không gian đành che mắt lại, thầm than thở rằng chủ nhân mình lại tái phát căn bệnh bốc đồng rồi! Căn bệnh này khó mà chữa được.
“Ngươi biết lái xe ngựa không?” Chi Ngư đột ngột hỏi Lý Nghĩa một câu.
Lý Nghĩa ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại: “Biết!”
Ngày trước nhà hắn không giàu có gì, nhưng cũng có một chiếc xe lừa. Mỗi lần lên trấn học hành, hắn đều tự mình đánh xe lừa đến trường. Mà lái xe lừa với xe ngựa chắc cũng không khác gì nhau lắm đâu, nhỉ? Lý Nghĩa có chút không chắc chắn.
“Ha ha! Vậy thì dễ rồi! Ta sẽ đi cướp chiếc xe ngựa đó!” Chi Ngư xắn tay áo, chuẩn bị ra tay.
Lý Nghĩa lảo đảo suýt ngã, hoảng hốt nói: “Chi Ngư cô nương, đừng bốc đồng! Nhìn đám người đó là biết không dễ chọc rồi!”
Lý Nghĩa vội vàng giữ chặt Chi Ngư, nghĩ bụng sao cô nương này lại liều lĩnh đến vậy?
Lý thẩm cũng không biết nói gì, chỉ biết vội vàng khuyên can: “Chi Ngư cô nương, đám người đó vừa nhìn là biết thuộc gia đình quyền thế, còn có hộ vệ theo nữa!”
Chi Ngư cân nhắc một hồi, nhìn xuống bàn tay bị thương của mình, rồi quyết định đợi đến lúc đêm khuya thanh vắng sẽ ra tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy tối nay ta hành động!”
Quyết định xong rồi!
Lý Nghĩa và Lý thẩm sững sờ nhìn nàng, nghĩ bụng khuyên bảo bao nhiêu cũng vô ích, phải không? Đám người kia có bao nhiêu hộ vệ, chỉ cần một tên cũng có thể đánh nàng nằm bẹp rồi.
Chi Ngư vì không muốn đôi chân mình phải chịu khổ, đã bắt Arthur chế cho một ít nước thuốc giảm đau. Bôi lên chân thì tạm thời hết đau, nhưng đi một đoạn đường là da thịt lại rát, khiến nàng nhăn nhó. Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể quyết tâm cướp một chiếc xe ngựa!
Ý định cướp xe ngựa của Chi Ngư kiên quyết đến mức không ai có thể lay chuyển nổi.
Arthur biết tính chủ nhân mình, một khi đã “phát bệnh”, có mười con ngựa cũng không kéo lại được.
“Chủ nhân, ngươi có thể thử đổi xe ngựa với họ. Trong đoàn kia có người đang bệnh nặng sắp chết, ngươi có thể dùng nước thuốc của ngươi để đổi lấy xe.”
Arthur đưa ra một đề xuất còn có vẻ hợp lý.
Chi Ngư nhíu mày: “Có thể đổi được sao?”
Arthur gật đầu liên tục: “Được! Được! Người đó nếu không được chữa trị sẽ chết ngay.”
Hắn không thể để chủ nhân mạo hiểm. Nếu chẳng may không đánh lại đám người kia mà bị “bẹp dí” thì sao? Khi đó hắn cũng sẽ phải ngừng hoạt động theo nàng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Arthur ở trong không gian đã rà quét kỹ người bên trong xe ngựa, vì hắn thực sự lo cho cái vị chủ nhân “không đáng tin cậy” này của mình mà phải đau đầu.
Chi Ngư ngẩng lên, thấy nhóm người kia bắt đầu trở nên rối loạn. Xem ra người bên trong xe ngựa tình trạng không ổn lắm. Nàng liếc nhìn đứa bé vẫn đang ngủ say trong tay, rồi cầm theo chai nước thuốc, chuẩn bị đi đổi lấy chiếc xe ngựa.
“Đại phu đâu! Nuôi hắn có ích gì nữa!”
Từ trong xe ngựa vang lên tiếng quát giận dữ.
Cả đoàn người nháo nhào, hỗn loạn như một nồi cháo. Chi Ngư, với thân hình nhỏ nhắn, nhanh chóng luồn lách thoát khỏi sự cản trở của đám hộ vệ, tiến thẳng đến trước xe ngựa.
“Này! Người bên trong, nếu không chữa trị ngay thì hắn sẽ chết đấy!”
Lời Chi Ngư vừa thốt ra, cả đám người quay lại nhìn nàng như nhìn một kẻ ngốc. Họ còn chẳng dám nói câu đó, sợ chủ nhân sẽ xử lý cả đám, vậy mà một kẻ ngoài cuộc như nàng lại dám lớn tiếng?
“Tìm chết!” Một tên hộ vệ rút đao định chém xuống Chi Ngư.
Nàng không chút nao núng, nhẹ nhàng né sang một bên, rồi tung chân đá bay tên hộ vệ ra xa hơn mười mét!
Chi Ngư khẽ xoay cổ chân, cảm thấy cơ thể đã có sức sau khi ăn, việc đá bay vài tên cũng không có gì khó khăn cả!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro