Cầm Hưu Thư Mang Theo Nhãi Con Đi Chạy Nạn
Chương 42
2024-11-12 06:47:14
Trì Ngư cười khẩy: "Lúc đầu các ngươi chẳng phải định giết ta để độc chiếm dược liệu này sao? Giờ lại khách khí thế?"
Nếu không phải vừa rồi nàng dùng nỏ laser bắn chết đám hắc y nhân, chắc bọn họ đã chẳng thèm lịch sự thế này!
Xem ra ở bất kỳ thế giới nào, chỉ khi mình mạnh mẽ mới không bị ai bắt nạt!
Tử Vô bị nói trúng tim đen, ho khan một tiếng, đúng là vừa rồi bọn họ có ý định như thế thật.
Nhìn thoáng qua món vũ khí đeo sau lưng nàng, hắn nghĩ bụng, tiểu cô nương này quả là tâm địa không đơn giản chút nào!
Món vũ khí kia không phải loại tầm thường, Trì Ngư thật sự có khả năng hạ gục hết cả bọn họ! Tử Vô nhìn cánh tay bị thương vẫn còn đau nhức đến thấu xương, không khỏi thở dài trong lòng.
"Không dám! Chúng ta quả thật cũng rất cần loại dược liệu này, xin cô nương vui lòng bán lại cho chúng ta. Cô cứ ra giá."
Người khôn ngoan biết khi nào nên nhượng bộ. Với thứ vũ khí đặc biệt như của nàng, bọn họ không dám chọc vào.
Chiến Ly đứng chắn ngay trước mặt Trì Ngư, nhất quyết không nhường đường cho nàng rời đi.
"Muốn mua? Ngươi nghĩ giá bao nhiêu?"
Trì Ngư còn chưa có khái niệm gì về tiền bạc ở thế giới này, nghe Lý Nghĩa nói nàng đang có 600 lượng bạc đã là nhiều. Vậy nàng có thể tranh thủ nâng giá một chút!
"Cô nương, đây là hai ngàn lượng ngân phiếu, mong cô bán cho chúng ta một ít dược liệu. Chúng ta thực sự cần nó để cứu người."
Tử Vô lấy ra vài tấm ngân phiếu từ trong ngực đưa cho Trì Ngư.
Trì Ngư nhìn kỹ, mỗi tấm đều là 500 lượng. Nếu bọn họ sẵn lòng trả nhiều như vậy thì nàng cũng sẵn sàng bán. Ban đầu nàng chỉ định ra giá một ngàn lượng là đủ rồi, nhưng được nhiều thì càng tốt!
"Được thôi! Ta sẽ hào phóng một lần, bán cho ngươi một đoạn độc ngó sen."
Trì Ngư bẻ một khúc củ sen to bằng nắm tay rồi đưa cho Tử Vô.
Khúc độc ngó sen lớn thế này hẳn đủ cho bọn họ chữa bệnh!
Khóe miệng Tử Vô khẽ giật, cô nương này thật là keo kiệt quá!
"Cô nương, khúc này hơi nhỏ, ngài có thể cho thêm một đoạn nữa được không?" Tử Vô mặt dày nài nỉ.
Một chút dược liệu nhỏ thế này, không chừng còn chưa đủ dùng!
"Ngươi thấy đủ chưa? Ta bán cho ngươi vậy là nể mặt tiền bạc đấy, đừng nghĩ lật lọng đòi thêm!"
Trì Ngư vừa định giật lại khúc dược liệu, Tử Vô vội vàng giấu đi.
Tử Vô lau mồ hôi, dù chỉ có một chút dược liệu nhưng có còn hơn không, ít ra cũng có hy vọng cứu chữa cho chủ tử của hắn.
Trì Ngư không muốn dây dưa thêm với đám người này, chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt. Dù bề ngoài bọn họ có vẻ khách khí, nhưng nàng biết thừa họ vẫn ngấm ngầm muốn lấy mạng nàng.
Trì Ngư nghiêng người định bước đi, nhưng Chiến Ly lại nhanh chóng di chuyển chắn đường nàng một lần nữa.
Tử Vô nhướng mày, thắc mắc không biết chủ tử của hắn định làm gì.
Trì Ngư nhướn mày, không kiên nhẫn hỏi: "Ngươi còn muốn gì nữa? Dược liệu ta đã bán cho ngươi, chẳng lẽ ngươi định cướp lại tiền sao?"
Trì Ngư nhanh chóng cất ngân phiếu vào người, mấy đoạn độc ngó sen còn lại cũng dùng da thú bọc kỹ, đề phòng hắn ra tay cướp.
Chiến Ly giấu khuôn mặt lạnh lùng sau lớp mặt nạ, biểu cảm gần như không thay đổi, nhưng lòng không khỏi ngạc nhiên. Nữ nhân này chẳng hề sợ hắn sao?
"Ta muốn mua lại món vũ khí của ngươi! Bao nhiêu tiền ta cũng mua!"
Chiến Ly tỏ vẻ rất hứng thú với món vũ khí mà nàng sử dụng.
Chẳng lẽ đây là vũ khí mới do Thượng Quan đại sư vừa chế tạo?
Cách đây vài ngày, hắn nghe tin Thượng Quan đại sư vừa hoàn thành một món thần binh lợi khí, nhưng khi hắn đến tìm thì vị đại sư đã sớm biến mất, cùng với món vũ khí đó.
Nhìn nữ nhân trước mắt, trông chẳng giống người có thể mua nổi tác phẩm của Thượng Quan đại sư...
Nếu không phải vừa rồi nàng dùng nỏ laser bắn chết đám hắc y nhân, chắc bọn họ đã chẳng thèm lịch sự thế này!
Xem ra ở bất kỳ thế giới nào, chỉ khi mình mạnh mẽ mới không bị ai bắt nạt!
Tử Vô bị nói trúng tim đen, ho khan một tiếng, đúng là vừa rồi bọn họ có ý định như thế thật.
Nhìn thoáng qua món vũ khí đeo sau lưng nàng, hắn nghĩ bụng, tiểu cô nương này quả là tâm địa không đơn giản chút nào!
Món vũ khí kia không phải loại tầm thường, Trì Ngư thật sự có khả năng hạ gục hết cả bọn họ! Tử Vô nhìn cánh tay bị thương vẫn còn đau nhức đến thấu xương, không khỏi thở dài trong lòng.
"Không dám! Chúng ta quả thật cũng rất cần loại dược liệu này, xin cô nương vui lòng bán lại cho chúng ta. Cô cứ ra giá."
Người khôn ngoan biết khi nào nên nhượng bộ. Với thứ vũ khí đặc biệt như của nàng, bọn họ không dám chọc vào.
Chiến Ly đứng chắn ngay trước mặt Trì Ngư, nhất quyết không nhường đường cho nàng rời đi.
"Muốn mua? Ngươi nghĩ giá bao nhiêu?"
Trì Ngư còn chưa có khái niệm gì về tiền bạc ở thế giới này, nghe Lý Nghĩa nói nàng đang có 600 lượng bạc đã là nhiều. Vậy nàng có thể tranh thủ nâng giá một chút!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô nương, đây là hai ngàn lượng ngân phiếu, mong cô bán cho chúng ta một ít dược liệu. Chúng ta thực sự cần nó để cứu người."
Tử Vô lấy ra vài tấm ngân phiếu từ trong ngực đưa cho Trì Ngư.
Trì Ngư nhìn kỹ, mỗi tấm đều là 500 lượng. Nếu bọn họ sẵn lòng trả nhiều như vậy thì nàng cũng sẵn sàng bán. Ban đầu nàng chỉ định ra giá một ngàn lượng là đủ rồi, nhưng được nhiều thì càng tốt!
"Được thôi! Ta sẽ hào phóng một lần, bán cho ngươi một đoạn độc ngó sen."
Trì Ngư bẻ một khúc củ sen to bằng nắm tay rồi đưa cho Tử Vô.
Khúc độc ngó sen lớn thế này hẳn đủ cho bọn họ chữa bệnh!
Khóe miệng Tử Vô khẽ giật, cô nương này thật là keo kiệt quá!
"Cô nương, khúc này hơi nhỏ, ngài có thể cho thêm một đoạn nữa được không?" Tử Vô mặt dày nài nỉ.
Một chút dược liệu nhỏ thế này, không chừng còn chưa đủ dùng!
"Ngươi thấy đủ chưa? Ta bán cho ngươi vậy là nể mặt tiền bạc đấy, đừng nghĩ lật lọng đòi thêm!"
Trì Ngư vừa định giật lại khúc dược liệu, Tử Vô vội vàng giấu đi.
Tử Vô lau mồ hôi, dù chỉ có một chút dược liệu nhưng có còn hơn không, ít ra cũng có hy vọng cứu chữa cho chủ tử của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trì Ngư không muốn dây dưa thêm với đám người này, chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt. Dù bề ngoài bọn họ có vẻ khách khí, nhưng nàng biết thừa họ vẫn ngấm ngầm muốn lấy mạng nàng.
Trì Ngư nghiêng người định bước đi, nhưng Chiến Ly lại nhanh chóng di chuyển chắn đường nàng một lần nữa.
Tử Vô nhướng mày, thắc mắc không biết chủ tử của hắn định làm gì.
Trì Ngư nhướn mày, không kiên nhẫn hỏi: "Ngươi còn muốn gì nữa? Dược liệu ta đã bán cho ngươi, chẳng lẽ ngươi định cướp lại tiền sao?"
Trì Ngư nhanh chóng cất ngân phiếu vào người, mấy đoạn độc ngó sen còn lại cũng dùng da thú bọc kỹ, đề phòng hắn ra tay cướp.
Chiến Ly giấu khuôn mặt lạnh lùng sau lớp mặt nạ, biểu cảm gần như không thay đổi, nhưng lòng không khỏi ngạc nhiên. Nữ nhân này chẳng hề sợ hắn sao?
"Ta muốn mua lại món vũ khí của ngươi! Bao nhiêu tiền ta cũng mua!"
Chiến Ly tỏ vẻ rất hứng thú với món vũ khí mà nàng sử dụng.
Chẳng lẽ đây là vũ khí mới do Thượng Quan đại sư vừa chế tạo?
Cách đây vài ngày, hắn nghe tin Thượng Quan đại sư vừa hoàn thành một món thần binh lợi khí, nhưng khi hắn đến tìm thì vị đại sư đã sớm biến mất, cùng với món vũ khí đó.
Nhìn nữ nhân trước mắt, trông chẳng giống người có thể mua nổi tác phẩm của Thượng Quan đại sư...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro