Cầm Hưu Thư Mang Theo Nhãi Con Đi Chạy Nạn

Chương 5

2024-11-12 06:47:14

Dân chạy nạn trên đường thấy Trì Ngư đi một mình đều lắc đầu ngao ngán, không ai muốn dây vào phiền phức. Nhưng Trì Ngư chẳng để tâm đến những ánh mắt kỳ quái đó, nàng chỉ một mình tiến thẳng vào sâu trong núi.

Arthur vừa nói rằng trong núi này có rất nhiều thực vật hoang dã, có thể tìm được một số dược liệu dùng để chế thuốc. Trì Ngư cẩn thận buộc đứa bé trước ngực bằng một tấm da thú, để có thể dễ dàng che chở cho nó khi cần.

Vừa mới vào đến phần sâu của khu rừng, nàng đã nghe tiếng bước chân theo sau. Hai người đàn ông bắt đầu tiến lại gần.

"Con nhỏ đó đi một mình! Bắt về chắc chắn bán được tiền."

Một kẻ thì thầm.

"Còn đứa bé kia nữa, ta muốn nó. Đem nướng lên chắc chắn thơm lắm."

Trì Ngư làm như không nghe thấy, tiếp tục tiến vào rừng sâu. Đến khi thấy phía trước có bụi cây rậm rạp, nàng lách mình ẩn sau một gốc cây to.

Ánh mắt sắc lạnh của nàng xuyên qua mái tóc rối bời, chằm chằm quan sát hai gã đàn ông đang lóng ngóng tìm kiếm.

"Người đâu rồi?" Một tên ngó trái ngó phải, chẳng thấy bóng dáng Trì Ngư đâu. Hắn tự hỏi không lẽ cô ta bốc hơi rồi sao?

Trì Ngư không cho chúng kịp phản ứng. Nhanh như chớp, nàng cầm một cành cây sắc nhọn đâm thẳng vào cổ họng một tên.

Phụt! Máu văng ra, nàng rút cành cây ra rồi nhảy đến, đâm mạnh vào cổ họng tên còn lại.

Phịch! Tên cuối cùng ngã xuống, cổ vẫn còn cắm nửa cành cây, chết không kịp nhắm mắt.

Trì Ngư lạnh lùng phủi vết máu trên tay, khẽ nhếch môi: "Tìm chết!"

Đôi mắt nàng không chút dao động, tựa như giết hai người này chỉ là chuyện thường ngày. Chỉ khi cúi xuống nhìn đứa trẻ trong lòng, ánh mắt nàng mới có chút ấm áp.

Hai kẻ đó dù nói rất nhỏ, nhưng với thính lực của nàng, nàng nghe rõ mồn một. Dám nhắm vào con trai nàng? Đúng là chán sống!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không muốn ở lại thêm, Trì Ngư tiếp tục tiến vào rừng, dưới sự chỉ dẫn của Arthur cuối cùng cũng tìm được dược liệu hắn nói đến.

"Chủ nhân, đây là cỏ cầm máu, còn bên kia là xa tiền thảo, kia nữa là…"

Arthur phấn khích nhảy cẫng lên trong không gian. Mỗi loại dược thảo đều có công dụng riêng, mà đây lại là những loại hắn chưa từng thấy ở tinh tế. Hắn nhất định phải nghiên cứu cho thật kỹ.

Trì Ngư nghe theo lời hướng dẫn của Arthur, bắt đầu thu thập dược thảo. Nhưng với bàn tay bị thương, chỉ còn một tay lành lặn, việc này thật sự rất khó khăn.

Bàn tay còn lại của nàng, bốn trong năm ngón đã tê liệt, hiện tại còn sưng tấy đau đớn không chịu nổi. Nếu không phải nhờ ý chí kiên cường, nàng e rằng đã chịu thua cơn đau từ lâu.

Người ta thường nói "đau đứt ruột", quả thật không sai chút nào!

Từng cây thảo dược được đưa vào không gian, Arthur bắt đầu chuẩn bị thuốc giảm đau.

Dù số lượng dược liệu không nhiều, nhưng ít nhất cũng có thể làm ra một chút thuốc giảm đau để tay nàng bớt nhức nhối.

Thuốc giảm đau nhanh chóng được điều chế xong. Trì Ngư uống ngay một lọ, cuối cùng cũng cảm thấy cơn đau ở tay dịu bớt.

"Arthur, để chữa khỏi hoàn toàn tay của ta thì cần những loại dược liệu nào?"

Nàng không rành mấy về chữa trị, chỉ biết sơ sơ vài thứ mà thôi.

Trước giờ, mỗi khi bị thương đều có Arthur lo chế dược cho nàng, chứ Trì Ngư nào biết gì về y thuật. Nàng mà chữa trị chắc ngay cả con chuột cũng không xong!

Đứa trẻ trong ngực nàng hơi nhíu mày, có vẻ không thoải mái, nhưng khi ngửi thấy mùi quen thuộc từ người nàng, nó lại an tâm ngoan ngoãn ngủ tiếp. Đến giờ đứa nhỏ vẫn chưa tỉnh lại, mà điều đó cũng tốt, ngủ nhiều sẽ giúp cơ thể nó mau hồi phục. Với hai ngụm dinh dưỡng dịch vừa uống, chắc cũng đủ để nó cầm cự thêm hai ngày. Trong khoảng thời gian này, nàng nhất định phải tìm được chút thức ăn.

Trì Ngư khẽ nhíu mày, có lẽ để chữa khỏi cho đứa trẻ, nàng nên bắt đầu học về y thuật? Trước kia Arthur từng khuyên nàng học nhưng nàng lười, giờ đến lúc cần thì mới thấy hối hận cũng đã muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Hưu Thư Mang Theo Nhãi Con Đi Chạy Nạn

Số ký tự: 0