Cầm Hưu Thư Mang Theo Nhãi Con Đi Chạy Nạn
Chương 50
2024-11-12 06:47:14
Bộ quần áo màu xanh lam nhạt mặc trên người bảo bảo trông vừa sạch sẽ vừa tươi tắn.
"Con của ta đúng là đẹp trai." Trì Ngư không khỏi tấm tắc khen ngợi. Trải qua mấy ngày được chăm sóc, sắc mặt của bảo bảo đã tươi tắn, hồng hào hơn rất nhiều. Lớn lên chắc chắn sẽ là một đại soái ca!
Dù bây giờ bé vẫn còn hơi gầy và đen, nhưng chăm sóc thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ rất khôi ngô.
Bảo bảo nghe mẹ khen, đỏ mặt ngượng ngùng.
Sau đó, Trì Ngư nhanh nhẹn thay một bộ đồ vải thô đơn giản. Bộ này nhìn qua giống như nam trang, nhưng thực ra là trang phục phụ nữ thường mặc khi lao động: áo ngắn chéo vạt, quần ống rộng, thêm một chiếc thắt lưng thêu hoa bên hông, trông vừa gọn gàng vừa khỏe khoắn.
Nàng cũng chỉnh lại tóc, búi lên gọn gàng rồi dùng một cây trâm trông như nhánh cây để cố định.
"Mẫu thân xinh quá!" Bảo bảo nhìn Trì Ngư sau khi thay quần áo, như thấy mẫu thân biến thành người khác, liền nhảy vào lòng nàng làm nũng.
Mẫu thân lại còn có mùi hương nữa!
"Ta với con đều đẹp!" Trì Ngư cười, hoàn toàn không có chút khiêm tốn.
Arthur ở trong không gian nhìn mà lắc đầu ngao ngán. Ngài chủ nhân của hắn bây giờ gầy gò, gương mặt hốc hác, góc cạnh nhô ra, mắt trũng sâu như quỷ sai, vậy mà còn tự khen mình đẹp? Đúng là khoe khoang cũng phải biết chừng mực chứ! Không biết lúc nào nàng mới nhận ra chính mình trông thế nào nữa...
Hai mẹ con chào tiểu nhị rồi bước ra đường lớn.
Bảo bảo vừa trông thấy một quầy bán đồ chơi, mắt to lập tức sáng lên, nhìn chằm chằm không rời.
"Ông chủ, cái này bao nhiêu?" Trì Ngư cầm lấy một cái trống bỏi hỏi.
Nếu bảo bảo thích đồ chơi, nàng sẽ mua cho bé một cái.
"Hai văn tiền." Ông chủ mỉm cười, vui vẻ vì đây là món hàng đầu tiên bán được trong ngày.
"Mẫu thân, con không thích cái này, con muốn cái kia." Bảo bảo không mấy hứng thú với trống bỏi.
Trì Ngư nhìn theo ngón tay nhỏ của con, thấy bên cạnh đống đồ chơi có một cái khóa Lỗ Ban cũ kỹ nằm lẫn vào. Nàng hơi nhướn mày. Tiểu tử này lại thích loại đồ chơi như vậy sao?
"Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?" Trì Ngư chỉ vào khóa Lỗ Ban.
Ông chủ ngại ngùng gãi đầu, nói: "Phu nhân, thứ này là đồ truyền từ đời tổ tiên, bày ra đây nhưng chẳng ai muốn mua. Ngài chắc chắn muốn cái này sao?"
Trì Ngư gật đầu, "Ngươi cứ ra giá đi. Ta muốn."
"Vậy cho hai văn tiền giống như trống bỏi thôi!" Ông chủ cười ngượng ngùng, không ngờ đồ vật cũ kỹ ấy lại có người mua.
Trì Ngư lấy ra mười văn tiền đưa cho ông ta. "Ta chọn thêm hai món đồ chơi nữa."
Triệu gia thôn còn hai đứa trẻ, mua thêm chút đồ chơi tặng bọn chúng.
Ông chủ nghe vậy thì vui mừng ra mặt, "Được, được! Phu nhân cứ tùy ý chọn."
"Mẫu thân, là mua cho hai ca ca đó phải không?" Bảo bảo ôm khóa Lỗ Ban vào lòng, nhanh chóng đoán được ý định của mẫu thân.
"Tất nhiên rồi. Bọn họ đã mất cha mẹ, không có ai yêu thương chăm sóc, mẫu thân muốn tặng món quà nhỏ cho bọn họ."
"Dọc đường đi, bọn họ cũng đã chăm sóc con, nên bảo bảo phải học cách biết ơn và báo đáp nhé."
Hai đứa bé kia dọc đường luôn chơi cùng bảo bảo, tặng chúng món quà xem như chút lòng thành.
Bảo bảo gật đầu, "Vậy để con chọn cho các ca ca."
Trì Ngư để con tự do chọn đồ, nhìn bé chọn xong thì rất hài lòng.
Sau khi mua đồ chơi xong, Trì Ngư dẫn bảo bảo đến chợ ngựa xe.
Nghe lời chỉ dẫn của ông chủ bán đồ chơi, nàng biết chợ ngựa xe ở trong ngõ nhỏ phía Tây Nam Sơn thành. Để đến nhanh hơn, nàng chọn đi theo một con đường nhỏ, ít người qua lại.
"Đánh chết hắn! Đánh cho thật mạnh vào!"
Khi hai mẹ con còn chưa đến được ngõ nhỏ phía Tây, Trì Ngư đã nghe thấy tiếng ồn ào trước mặt.
"Con của ta đúng là đẹp trai." Trì Ngư không khỏi tấm tắc khen ngợi. Trải qua mấy ngày được chăm sóc, sắc mặt của bảo bảo đã tươi tắn, hồng hào hơn rất nhiều. Lớn lên chắc chắn sẽ là một đại soái ca!
Dù bây giờ bé vẫn còn hơi gầy và đen, nhưng chăm sóc thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ rất khôi ngô.
Bảo bảo nghe mẹ khen, đỏ mặt ngượng ngùng.
Sau đó, Trì Ngư nhanh nhẹn thay một bộ đồ vải thô đơn giản. Bộ này nhìn qua giống như nam trang, nhưng thực ra là trang phục phụ nữ thường mặc khi lao động: áo ngắn chéo vạt, quần ống rộng, thêm một chiếc thắt lưng thêu hoa bên hông, trông vừa gọn gàng vừa khỏe khoắn.
Nàng cũng chỉnh lại tóc, búi lên gọn gàng rồi dùng một cây trâm trông như nhánh cây để cố định.
"Mẫu thân xinh quá!" Bảo bảo nhìn Trì Ngư sau khi thay quần áo, như thấy mẫu thân biến thành người khác, liền nhảy vào lòng nàng làm nũng.
Mẫu thân lại còn có mùi hương nữa!
"Ta với con đều đẹp!" Trì Ngư cười, hoàn toàn không có chút khiêm tốn.
Arthur ở trong không gian nhìn mà lắc đầu ngao ngán. Ngài chủ nhân của hắn bây giờ gầy gò, gương mặt hốc hác, góc cạnh nhô ra, mắt trũng sâu như quỷ sai, vậy mà còn tự khen mình đẹp? Đúng là khoe khoang cũng phải biết chừng mực chứ! Không biết lúc nào nàng mới nhận ra chính mình trông thế nào nữa...
Hai mẹ con chào tiểu nhị rồi bước ra đường lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bảo bảo vừa trông thấy một quầy bán đồ chơi, mắt to lập tức sáng lên, nhìn chằm chằm không rời.
"Ông chủ, cái này bao nhiêu?" Trì Ngư cầm lấy một cái trống bỏi hỏi.
Nếu bảo bảo thích đồ chơi, nàng sẽ mua cho bé một cái.
"Hai văn tiền." Ông chủ mỉm cười, vui vẻ vì đây là món hàng đầu tiên bán được trong ngày.
"Mẫu thân, con không thích cái này, con muốn cái kia." Bảo bảo không mấy hứng thú với trống bỏi.
Trì Ngư nhìn theo ngón tay nhỏ của con, thấy bên cạnh đống đồ chơi có một cái khóa Lỗ Ban cũ kỹ nằm lẫn vào. Nàng hơi nhướn mày. Tiểu tử này lại thích loại đồ chơi như vậy sao?
"Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?" Trì Ngư chỉ vào khóa Lỗ Ban.
Ông chủ ngại ngùng gãi đầu, nói: "Phu nhân, thứ này là đồ truyền từ đời tổ tiên, bày ra đây nhưng chẳng ai muốn mua. Ngài chắc chắn muốn cái này sao?"
Trì Ngư gật đầu, "Ngươi cứ ra giá đi. Ta muốn."
"Vậy cho hai văn tiền giống như trống bỏi thôi!" Ông chủ cười ngượng ngùng, không ngờ đồ vật cũ kỹ ấy lại có người mua.
Trì Ngư lấy ra mười văn tiền đưa cho ông ta. "Ta chọn thêm hai món đồ chơi nữa."
Triệu gia thôn còn hai đứa trẻ, mua thêm chút đồ chơi tặng bọn chúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông chủ nghe vậy thì vui mừng ra mặt, "Được, được! Phu nhân cứ tùy ý chọn."
"Mẫu thân, là mua cho hai ca ca đó phải không?" Bảo bảo ôm khóa Lỗ Ban vào lòng, nhanh chóng đoán được ý định của mẫu thân.
"Tất nhiên rồi. Bọn họ đã mất cha mẹ, không có ai yêu thương chăm sóc, mẫu thân muốn tặng món quà nhỏ cho bọn họ."
"Dọc đường đi, bọn họ cũng đã chăm sóc con, nên bảo bảo phải học cách biết ơn và báo đáp nhé."
Hai đứa bé kia dọc đường luôn chơi cùng bảo bảo, tặng chúng món quà xem như chút lòng thành.
Bảo bảo gật đầu, "Vậy để con chọn cho các ca ca."
Trì Ngư để con tự do chọn đồ, nhìn bé chọn xong thì rất hài lòng.
Sau khi mua đồ chơi xong, Trì Ngư dẫn bảo bảo đến chợ ngựa xe.
Nghe lời chỉ dẫn của ông chủ bán đồ chơi, nàng biết chợ ngựa xe ở trong ngõ nhỏ phía Tây Nam Sơn thành. Để đến nhanh hơn, nàng chọn đi theo một con đường nhỏ, ít người qua lại.
"Đánh chết hắn! Đánh cho thật mạnh vào!"
Khi hai mẹ con còn chưa đến được ngõ nhỏ phía Tây, Trì Ngư đã nghe thấy tiếng ồn ào trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro