Cầm Hưu Thư Mang Theo Nhãi Con Đi Chạy Nạn
Chương 8
2024-11-12 06:47:14
Tiểu gia hỏa còn không quên đẩy phần dinh dưỡng còn lại cho Trì Ngư, “Mẹ uống.”
Hắn cảm thấy đây là thứ ngon nhất mà hắn từng uống, nên phần còn lại để dành cho mẫu thân.
“Được, mẹ uống.” Trì Ngư chỉ tượng trưng nhấp một chút.
“Phần còn lại để cho bảo bối uống nhé.”
Trong ký ức của Trì Ngư, nguyên chủ cũng thường gọi đứa nhỏ này là “bảo bối,” mà vẫn chưa đặt tên chính thức cho hắn.
Có thể thấy trước kia Trì Ngư rất yêu thương đứa nhỏ này.
“Dạ.” Bảo bối bắt đầu buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, ăn no xong lại thấy mệt.
Trì Ngư có chút đau lòng cho hắn, trước kia hắn đã ăn những gì? Một loại dịch dinh dưỡng nhạt nhẽo không mặn, không ngọt, mà lại khiến hắn vui mừng đến vậy? Lại thỏa mãn đến thế?
Ngủ rồi mà khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.
Lần này, nhóc con không còn nhăn nhó nữa, ngủ mà môi vẫn khẽ mỉm cười, thoải mái cuộn tròn trong lòng Trì Ngư mà ngủ say.
“Vẫn là làm tiểu hài tử thật tốt.”
Trì Ngư có chút ghen tị với hắn, ăn xong liền có thể ngủ thật ngon lành!
Đặt đứa nhỏ đang say giấc trên lớp da thú, nàng mang tấm da thú bị ướt do nước tiểu của hắn ra bên dòng suối nhỏ để giặt sạch.
Một tay giặt có chút khó khăn.
Cuối cùng khi đã giặt xong, thì cũng là lúc con gà nướng đã chín.
Phơi nắng tấm da thú cho khô, Trì Ngư đào bùn từ trong đất ra để làm nguội bớt.
Vừa đập lớp bùn ra, ngay lập tức mùi thơm tỏa ra ngào ngạt.
“Quả nhiên là thơm thật.”
Trì Ngư cầm lên, không ngần ngại cắn ăn ngay, chẳng còn quan tâm có mặn hay không, như thể đã đói suốt mấy đời rồi. Chưa kịp thưởng thức hết vị, con gà đã chỉ còn lại bộ xương.
Ăn xong một con gà, bụng nàng cũng coi như có chút gì lấp vào, cảm giác yếu ớt trong người nhờ đó cũng đỡ hơn chút.
Thấy trời đã xế chiều, nàng nghĩ nếu muốn lên đường thì phải mang theo ít nước.
“Arthur, hệ thống có thứ gì để đựng nước không?”
Nước ở dòng suối này không sạch, nàng cần hệ thống giúp lọc nước mới có thể uống được. Nàng không muốn uống phải nước bẩn rồi bị tiêu chảy, với cái thân thể yếu ớt hiện giờ thì chắc chắn không chịu nổi.
“Có chứ!” Arthur đưa cho nàng hai túi nước nén, mỗi túi có thể chứa được một tấn nước.
Trì Ngư bế đứa nhỏ, dùng da thú quấn quanh rồi treo trước ngực, men theo dòng suối nhỏ đi về phía trước, đến khi nhìn thấy một hồ nước nhỏ.
Bên bờ hồ có không ít dấu chân động vật, nước trong hồ vẫn trong veo thấy tận đáy.
Trì Ngư thả túi nước xuống hồ, để nó tự động bơm nước vào.
Một túi nước vừa đầy thì nước hồ đã vơi đi hơn nửa. Để dành nước lại cho những loài động vật trong núi, nàng quyết định không lấy thêm mà chỉ dùng một túi nước thôi, cũng đủ để nàng uống trong một thời gian dài.
Ném túi nước vào không gian hệ thống, giao cho Arthur tinh lọc, Trì Ngư bế đứa nhỏ đi về phía bìa rừng.
Đến bìa rừng, nàng gặp không ít dân chạy nạn, họ kết bè kết đội, bước chân rã rời, mắt vô hồn, như những cái xác sống, hai chân lê lết đi về phía trước.
Để tránh bị chú ý, Trì Ngư hòa vào dòng người, bước đi cùng họ.
“Giá!”
Trên con đường lớn, bụi đất tung mù mịt, một đội binh sĩ mặc giáp cưỡi ngựa đi ngang qua, không chút kiêng nể mà xô đẩy đám người.
Nhiều người chạy nạn không kịp né tránh, bị giày xéo dưới vó ngựa, bỏ mạng chỉ trong chớp mắt.
Tiếng thét thảm thiết vang lên, đám người tán loạn như chim thú, chẳng ai quan tâm đến những kẻ đã ngã xuống, chuyện như vậy dọc đường đi đã thấy quá nhiều.
Trì Ngư mắt nhìn thẳng, tiếp tục bước đi, những kẻ không liên quan với nàng thì chẳng khác gì không khí.
Arthur trong không gian hệ thống vẫn đang chế tạo dược tề, đã quen với thái độ lạnh nhạt của chủ nhân. Hắn biết chủ nhân của mình bề ngoài đôi khi có vẻ hài hước ngớ ngẩn, nhưng thực chất là người vô cùng lạnh lùng.
Hắn cảm thấy đây là thứ ngon nhất mà hắn từng uống, nên phần còn lại để dành cho mẫu thân.
“Được, mẹ uống.” Trì Ngư chỉ tượng trưng nhấp một chút.
“Phần còn lại để cho bảo bối uống nhé.”
Trong ký ức của Trì Ngư, nguyên chủ cũng thường gọi đứa nhỏ này là “bảo bối,” mà vẫn chưa đặt tên chính thức cho hắn.
Có thể thấy trước kia Trì Ngư rất yêu thương đứa nhỏ này.
“Dạ.” Bảo bối bắt đầu buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, ăn no xong lại thấy mệt.
Trì Ngư có chút đau lòng cho hắn, trước kia hắn đã ăn những gì? Một loại dịch dinh dưỡng nhạt nhẽo không mặn, không ngọt, mà lại khiến hắn vui mừng đến vậy? Lại thỏa mãn đến thế?
Ngủ rồi mà khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.
Lần này, nhóc con không còn nhăn nhó nữa, ngủ mà môi vẫn khẽ mỉm cười, thoải mái cuộn tròn trong lòng Trì Ngư mà ngủ say.
“Vẫn là làm tiểu hài tử thật tốt.”
Trì Ngư có chút ghen tị với hắn, ăn xong liền có thể ngủ thật ngon lành!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặt đứa nhỏ đang say giấc trên lớp da thú, nàng mang tấm da thú bị ướt do nước tiểu của hắn ra bên dòng suối nhỏ để giặt sạch.
Một tay giặt có chút khó khăn.
Cuối cùng khi đã giặt xong, thì cũng là lúc con gà nướng đã chín.
Phơi nắng tấm da thú cho khô, Trì Ngư đào bùn từ trong đất ra để làm nguội bớt.
Vừa đập lớp bùn ra, ngay lập tức mùi thơm tỏa ra ngào ngạt.
“Quả nhiên là thơm thật.”
Trì Ngư cầm lên, không ngần ngại cắn ăn ngay, chẳng còn quan tâm có mặn hay không, như thể đã đói suốt mấy đời rồi. Chưa kịp thưởng thức hết vị, con gà đã chỉ còn lại bộ xương.
Ăn xong một con gà, bụng nàng cũng coi như có chút gì lấp vào, cảm giác yếu ớt trong người nhờ đó cũng đỡ hơn chút.
Thấy trời đã xế chiều, nàng nghĩ nếu muốn lên đường thì phải mang theo ít nước.
“Arthur, hệ thống có thứ gì để đựng nước không?”
Nước ở dòng suối này không sạch, nàng cần hệ thống giúp lọc nước mới có thể uống được. Nàng không muốn uống phải nước bẩn rồi bị tiêu chảy, với cái thân thể yếu ớt hiện giờ thì chắc chắn không chịu nổi.
“Có chứ!” Arthur đưa cho nàng hai túi nước nén, mỗi túi có thể chứa được một tấn nước.
Trì Ngư bế đứa nhỏ, dùng da thú quấn quanh rồi treo trước ngực, men theo dòng suối nhỏ đi về phía trước, đến khi nhìn thấy một hồ nước nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên bờ hồ có không ít dấu chân động vật, nước trong hồ vẫn trong veo thấy tận đáy.
Trì Ngư thả túi nước xuống hồ, để nó tự động bơm nước vào.
Một túi nước vừa đầy thì nước hồ đã vơi đi hơn nửa. Để dành nước lại cho những loài động vật trong núi, nàng quyết định không lấy thêm mà chỉ dùng một túi nước thôi, cũng đủ để nàng uống trong một thời gian dài.
Ném túi nước vào không gian hệ thống, giao cho Arthur tinh lọc, Trì Ngư bế đứa nhỏ đi về phía bìa rừng.
Đến bìa rừng, nàng gặp không ít dân chạy nạn, họ kết bè kết đội, bước chân rã rời, mắt vô hồn, như những cái xác sống, hai chân lê lết đi về phía trước.
Để tránh bị chú ý, Trì Ngư hòa vào dòng người, bước đi cùng họ.
“Giá!”
Trên con đường lớn, bụi đất tung mù mịt, một đội binh sĩ mặc giáp cưỡi ngựa đi ngang qua, không chút kiêng nể mà xô đẩy đám người.
Nhiều người chạy nạn không kịp né tránh, bị giày xéo dưới vó ngựa, bỏ mạng chỉ trong chớp mắt.
Tiếng thét thảm thiết vang lên, đám người tán loạn như chim thú, chẳng ai quan tâm đến những kẻ đã ngã xuống, chuyện như vậy dọc đường đi đã thấy quá nhiều.
Trì Ngư mắt nhìn thẳng, tiếp tục bước đi, những kẻ không liên quan với nàng thì chẳng khác gì không khí.
Arthur trong không gian hệ thống vẫn đang chế tạo dược tề, đã quen với thái độ lạnh nhạt của chủ nhân. Hắn biết chủ nhân của mình bề ngoài đôi khi có vẻ hài hước ngớ ngẩn, nhưng thực chất là người vô cùng lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro