Nữ Quỷ Bảo Mẫu
Thanh Biệt
2024-09-09 01:34:11
Đường Ninh thấy hắn ăn thỏa thích như vậy thì hoàn toàn xem trò chơi này như một trò chơi nuôi trẻ.
Cô cảm thấy Tạ Hành Dã cũng như cô lúc lần đầu tiên vọc máy vi tính, có chú chim cánh cụt nhỏ thò đầu ra gọi chủ nhân mỗi ngày.
Ngày đó, chim cánh cụt nhỏ chết rồi cô còn đau lòng rất lâu.
Cho nên cô sẽ không để cho Tạ Hành Dã chết.
Sau khi đã ăn xong, Tạ Hành Dã nhìn cái chén bạc kia hóa thành khói xanh rồi biến mất.
Sau đó Đường Ninh lại nạp tiền mua một bình sữa bò, vui mừng vô cùng đưa cho hắn: “Mỗi ngày cần phải uống sữa tươi mới có thể cao lên được.”
Mỗi ngày.
Lần này Tạ Hành Dã không nói thêm gì, chỉ an tĩnh uống sữa, trong lòng lại có hơi trào phúng.
Bình thường nữ quỷ mười ngày nửa tháng mới xuất hiện một lần, sao lại là mỗi ngày được.
Sau khi cho ăn xong, Đường Ninh đi qua đi lại một vòng, nhìn tiểu hoàng đế đã ăn no uống say trong xe ngựa, hình như hơi mệt rồi, lúc này mới off game.
Đặt mua đồ ăn online, quét dọn vệ sinh, chờ người ta ship tới thì ăn.
Thông thường, chiều chủ nhật cô sẽ đọc sách rồi xử lý công việc trong một tuần.
Nhưng Đường Ninh đang mê mẩn game này, nên khi rảnh rỗi sẽ mở điện thoại lên chơi.
Đã là hai ngày sau đó rồi, bây giờ tiểu hoàng đế không cần ngày nào cũng thượng triều sớm, Thánh Từ thái hậu nhìn thấy hắn sẽ hơi phiền trong lòng nên không cho phép hắn đến thỉnh an, cũng không có tiên sinh khiến hắn phải giả vờ dốt nát không biết đọc sách.
Cho nên hắn có được mấy ngày nhàn rỗi hiếm thấy, hai ngày này hắn chỉ chơi đùa trong cung, hôm qua khăng khăng muốn đi hồ sen bắt ếch xanh, xui xẻo bị rớt xuống hồ, sợ hãi một phen, sau đó bị đám cung nữ thị vệ trêu chọc hồi lâu.
Ngày hôm sau hắn không chịu ra ngoài chơi nữa, trốn trong một tòa tàng thư bảo tháp trong Hành Chỉ cung, để cung nữ chơi trốn tìm với hắn.
Mấy cung nữ đó đâu thèm quan tâm hắn, chờ hoàng đế trốn xong thì lỉnh ra ngoài mất tăm.
Lúc Đường Ninh tới tìm hắn, hắn đang mượn ánh nến yếu ớt chuyên tâm đọc sách.
Hiếm khi xích lại gần mà không bị phát hiện, Đường Ninh hơi tò mò, nhìn xuống, miễn cưỡng đọc được một chút: “Tru Quỷ ký.”
Đọc truyện ma ở một nơi âm u thế này!
Đường Ninh bội phục tố chất tâm lý của hắn, mà Tạ Hành Dã cuối cùng cũng phát hiện ra nữ quỷ bên cạnh, hơi thở mất tự nhiên hơi ngừng lại một chút, tiếp theo nhìn cô một cái, chủ động nói: “Trong Hành Chỉ cung chắc có che giấu một địa lao, ngươi biết nó ở đâu không?”
Đường Ninh suy nghĩ một hồi, bây giờ cô không để ý đến chuyện nhỏ này.
... Trái lại, cô lại nạp tiền mua một bình sữa bò, thuận tay đo sơ sơ vóc dáng của Tạ Hành Dã.
Hình như cao hơn một chút rồi!
Tạ Hành Dã uống sữa bò xong, đợi hai giây, nhưng lần này không có món bánh trứng hương thơm ngào ngạt kia nữa.
Đè nén nỗi thất vọng trong lòng xuống, tốc độ nói chuyện của Tạ Hành Dã rất chậm, hiếm khi có vẻ ấp a ấp úng: “Ngươi có thể thay ta đi tìm kiếm địa lao kia không?”
Cô cảm thấy Tạ Hành Dã cũng như cô lúc lần đầu tiên vọc máy vi tính, có chú chim cánh cụt nhỏ thò đầu ra gọi chủ nhân mỗi ngày.
Ngày đó, chim cánh cụt nhỏ chết rồi cô còn đau lòng rất lâu.
Cho nên cô sẽ không để cho Tạ Hành Dã chết.
Sau khi đã ăn xong, Tạ Hành Dã nhìn cái chén bạc kia hóa thành khói xanh rồi biến mất.
Sau đó Đường Ninh lại nạp tiền mua một bình sữa bò, vui mừng vô cùng đưa cho hắn: “Mỗi ngày cần phải uống sữa tươi mới có thể cao lên được.”
Mỗi ngày.
Lần này Tạ Hành Dã không nói thêm gì, chỉ an tĩnh uống sữa, trong lòng lại có hơi trào phúng.
Bình thường nữ quỷ mười ngày nửa tháng mới xuất hiện một lần, sao lại là mỗi ngày được.
Sau khi cho ăn xong, Đường Ninh đi qua đi lại một vòng, nhìn tiểu hoàng đế đã ăn no uống say trong xe ngựa, hình như hơi mệt rồi, lúc này mới off game.
Đặt mua đồ ăn online, quét dọn vệ sinh, chờ người ta ship tới thì ăn.
Thông thường, chiều chủ nhật cô sẽ đọc sách rồi xử lý công việc trong một tuần.
Nhưng Đường Ninh đang mê mẩn game này, nên khi rảnh rỗi sẽ mở điện thoại lên chơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đã là hai ngày sau đó rồi, bây giờ tiểu hoàng đế không cần ngày nào cũng thượng triều sớm, Thánh Từ thái hậu nhìn thấy hắn sẽ hơi phiền trong lòng nên không cho phép hắn đến thỉnh an, cũng không có tiên sinh khiến hắn phải giả vờ dốt nát không biết đọc sách.
Cho nên hắn có được mấy ngày nhàn rỗi hiếm thấy, hai ngày này hắn chỉ chơi đùa trong cung, hôm qua khăng khăng muốn đi hồ sen bắt ếch xanh, xui xẻo bị rớt xuống hồ, sợ hãi một phen, sau đó bị đám cung nữ thị vệ trêu chọc hồi lâu.
Ngày hôm sau hắn không chịu ra ngoài chơi nữa, trốn trong một tòa tàng thư bảo tháp trong Hành Chỉ cung, để cung nữ chơi trốn tìm với hắn.
Mấy cung nữ đó đâu thèm quan tâm hắn, chờ hoàng đế trốn xong thì lỉnh ra ngoài mất tăm.
Lúc Đường Ninh tới tìm hắn, hắn đang mượn ánh nến yếu ớt chuyên tâm đọc sách.
Hiếm khi xích lại gần mà không bị phát hiện, Đường Ninh hơi tò mò, nhìn xuống, miễn cưỡng đọc được một chút: “Tru Quỷ ký.”
Đọc truyện ma ở một nơi âm u thế này!
Đường Ninh bội phục tố chất tâm lý của hắn, mà Tạ Hành Dã cuối cùng cũng phát hiện ra nữ quỷ bên cạnh, hơi thở mất tự nhiên hơi ngừng lại một chút, tiếp theo nhìn cô một cái, chủ động nói: “Trong Hành Chỉ cung chắc có che giấu một địa lao, ngươi biết nó ở đâu không?”
Đường Ninh suy nghĩ một hồi, bây giờ cô không để ý đến chuyện nhỏ này.
... Trái lại, cô lại nạp tiền mua một bình sữa bò, thuận tay đo sơ sơ vóc dáng của Tạ Hành Dã.
Hình như cao hơn một chút rồi!
Tạ Hành Dã uống sữa bò xong, đợi hai giây, nhưng lần này không có món bánh trứng hương thơm ngào ngạt kia nữa.
Đè nén nỗi thất vọng trong lòng xuống, tốc độ nói chuyện của Tạ Hành Dã rất chậm, hiếm khi có vẻ ấp a ấp úng: “Ngươi có thể thay ta đi tìm kiếm địa lao kia không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro