Cẩm Nang Sinh Tồn Trong Tiểu Thuyết Be
Chương 1
Tam Nhật Thành Tinh
2024-05-03 02:26:33
“Đại tiểu thư, thuốc an thần đã sắc xong, ta đã bảo Hoa Đào đưa qua viện phụ rồi ạ.”
“Dựa theo lời dặn của đại tiểu thư, đã tăng thêm gấp mấy lần lượng thuốc.”
Lúc Bạch Du tỉnh lại sau cơn choáng váng, âm thanh máy móc trong đầu đồng thời vang lên: [Dịch chuyển thành công, năng lượng thế giới đã tiêu hao hết, hệ thống sắp tắt, xin ký chủ hãy cố hết sức để sống sót.]
Bạch Du mở mắt ra, bắt gặp một ma ma già mặt mày hung dữ, vẻ mặt hung ác đang vươn tay nhẹ nhàng chỉnh lại tấm chăn mỏng đang đắp trên chân cô.
Mà Bạch Du mặc quần áo hoa lệ, ngả mình trên chiếc giường quý phi được chạm trổ hoa mỹ.
Thấy cô mở mắt, ma ma kia duỗi tay ra đỡ cô đứng dậy.
Bạch Du ngồi thẳng dậy, cốt truyện được hệ thống truyền tải trước khi thế giới khỏi động lại và trí nhớ của nguyên chủ trở về vị trí cũ trong đầu một cách ngăn nắp trật tự, như thể những bức ảnh được chèn vào cuốn album ảnh.
Cô giơ tay lên xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, thấp giọng chậm rãi lên tiếng, tựa như nước suối ấm chảy róc rách: “Bà vừa mới nói gì?”
“Lão nô nói thuốc an thần mà đại tiểu thư căn dặn đã để Hoa Đào đưa đến viện phụ rồi ạ.”
Bạch Du nghe xong, mí mắt khẽ cụp xuống không khỏi giật giật.
Cô nhớ lại diễn biến chết người kế tiếp trong phần cốt truyện này, lập tức không quan tâm gì nữa, túm lấy cánh tay của lão ma ma nói: “Đỡ ta đến viện phụ, mau lên!”
Lão ma ma sửng sốt, mặc dù không biết vì sao chủ tử nhà mình xưa nay luôn đoan trang thận trọng lại bỗng dưng hoảng loạn thành như thế. Có điều bà ta lập tức ngồi xổm xuống mang giày cho cô, sau đó đỡ chủ tử nhanh chóng xuống khỏi giường quý phi rồi ra ngoài.
May mà viện phụ rất gần, ra khỏi cửa chính vòng qua cửa Nguyệt Lượng là đến nơi.
Bạch Du còn chưa kịp tiến vào cửa phòng viện phụ, đã nghe thấy một âm thanh bén nhọn hết sức đúng chuẩn thuộc về bia đỡ đạn ác độc truyền ra từ bên trong.
Nắng mưa quái gở, chín khúc mười tám lối.
“Cửu điện hạ, đây chính là thuốc an thần do đại tiểu thư đặc biệt căn dặn đám nô tỳ chuyên tâm sắc, chuyên trị bệnh mất trí của Cửu điện hạ, ngài không nên phụ lòng tốt của đại tiểu thư...”
“Người đâu, có lẽ Cửu điện hạ bị bệnh lâu nên tay chân yếu ớt, bản thân không thể tự bưng được bát thuốc, còn không mau ‘hầu hạ’ Cửu điện hạ uống thuốc nhân lúc còn nóng đi!”
Hai chữ “hầu hạ” này nhấn rất mạnh, khiến Bạch Du nghe xong mà gân xanh trên trán gồ lên như đang nhảy múa.
Cô hất tay ma ma đang đỡ mình ra, xách váy bước hai bước lên bậc thang, đẩy cửa ra rồi xông vào...
“Dừng tay!” Cô vừa vào đã khẽ quát một tiếng.
Một đám người đang đứng trong phòng, bốn năm tỳ nữ, cộng thêm năm sáu gã sai vặt to khỏe mặc áo chẽn.
Hai gã sai vặt trong số đó đang một trái một phải giữ chặt lấy hai tay của chàng trai nằm trên giường.
Hai tỳ nữ lại bưng một bát thuốc tiến lên, một người khác nắm lấy cằm của chàng trai được gọi là “Cửu hoàng tử” kia, cố gắng rót thuốc vào miệng hắn.
Người kia trông giống như một con côn trùng bị kẹp chặt đôi cánh, liều mạng ngọ nguậy giãy giụa, trong cổ họng phát ra tiếng kêu gào như dã thú.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, vẻ mặt sợ sệt càng khiến nửa khuôn mặt đầy vết sẹo lồi lõm xấu xí kia của hắn trở nên vặn vẹo hơn, nhìn thấy mà phát hoảng.
Tiếng quát lúc mới vào cửa của Bạch Du đã phát huy tác dụng, đám tỳ nữ và gã sai vặt kia nghe tiếng cũng dừng tay lại, nhìn về phía Bạch Du đột nhiên xông vào.
Người đàn ông trên giường nhân lúc mọi người sửng sốt mà thoát khỏi sự kiềm chế, cuộn tròn người lại trốn vào trong góc giường.
Hắn kéo chăn trùm mình lại, run lẩy bẩy nghẹn ngào rên rỉ sợ hãi.
“Đại tiểu thư, sao đại tiểu thư lại đích thân đến nơi dơ bẩn...” Người này vừa mới mở miệng, Bạch Du đã nghe ra đây chính là âm thanh bén nhọn vừa rồi, âm điệu vặn vẹo chín khúc mười tám lối đúng chuẩn giọng nói của bia đỡ đạn.
Bạch Du mở miệng ngắt lời: “Đi ra ngoài!”
Cô hít một hơi rồi tiếp tục: “Tất cả các ngươi đi ra ngoài...”
“Dựa theo lời dặn của đại tiểu thư, đã tăng thêm gấp mấy lần lượng thuốc.”
Lúc Bạch Du tỉnh lại sau cơn choáng váng, âm thanh máy móc trong đầu đồng thời vang lên: [Dịch chuyển thành công, năng lượng thế giới đã tiêu hao hết, hệ thống sắp tắt, xin ký chủ hãy cố hết sức để sống sót.]
Bạch Du mở mắt ra, bắt gặp một ma ma già mặt mày hung dữ, vẻ mặt hung ác đang vươn tay nhẹ nhàng chỉnh lại tấm chăn mỏng đang đắp trên chân cô.
Mà Bạch Du mặc quần áo hoa lệ, ngả mình trên chiếc giường quý phi được chạm trổ hoa mỹ.
Thấy cô mở mắt, ma ma kia duỗi tay ra đỡ cô đứng dậy.
Bạch Du ngồi thẳng dậy, cốt truyện được hệ thống truyền tải trước khi thế giới khỏi động lại và trí nhớ của nguyên chủ trở về vị trí cũ trong đầu một cách ngăn nắp trật tự, như thể những bức ảnh được chèn vào cuốn album ảnh.
Cô giơ tay lên xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, thấp giọng chậm rãi lên tiếng, tựa như nước suối ấm chảy róc rách: “Bà vừa mới nói gì?”
“Lão nô nói thuốc an thần mà đại tiểu thư căn dặn đã để Hoa Đào đưa đến viện phụ rồi ạ.”
Bạch Du nghe xong, mí mắt khẽ cụp xuống không khỏi giật giật.
Cô nhớ lại diễn biến chết người kế tiếp trong phần cốt truyện này, lập tức không quan tâm gì nữa, túm lấy cánh tay của lão ma ma nói: “Đỡ ta đến viện phụ, mau lên!”
Lão ma ma sửng sốt, mặc dù không biết vì sao chủ tử nhà mình xưa nay luôn đoan trang thận trọng lại bỗng dưng hoảng loạn thành như thế. Có điều bà ta lập tức ngồi xổm xuống mang giày cho cô, sau đó đỡ chủ tử nhanh chóng xuống khỏi giường quý phi rồi ra ngoài.
May mà viện phụ rất gần, ra khỏi cửa chính vòng qua cửa Nguyệt Lượng là đến nơi.
Bạch Du còn chưa kịp tiến vào cửa phòng viện phụ, đã nghe thấy một âm thanh bén nhọn hết sức đúng chuẩn thuộc về bia đỡ đạn ác độc truyền ra từ bên trong.
Nắng mưa quái gở, chín khúc mười tám lối.
“Cửu điện hạ, đây chính là thuốc an thần do đại tiểu thư đặc biệt căn dặn đám nô tỳ chuyên tâm sắc, chuyên trị bệnh mất trí của Cửu điện hạ, ngài không nên phụ lòng tốt của đại tiểu thư...”
“Người đâu, có lẽ Cửu điện hạ bị bệnh lâu nên tay chân yếu ớt, bản thân không thể tự bưng được bát thuốc, còn không mau ‘hầu hạ’ Cửu điện hạ uống thuốc nhân lúc còn nóng đi!”
Hai chữ “hầu hạ” này nhấn rất mạnh, khiến Bạch Du nghe xong mà gân xanh trên trán gồ lên như đang nhảy múa.
Cô hất tay ma ma đang đỡ mình ra, xách váy bước hai bước lên bậc thang, đẩy cửa ra rồi xông vào...
“Dừng tay!” Cô vừa vào đã khẽ quát một tiếng.
Một đám người đang đứng trong phòng, bốn năm tỳ nữ, cộng thêm năm sáu gã sai vặt to khỏe mặc áo chẽn.
Hai gã sai vặt trong số đó đang một trái một phải giữ chặt lấy hai tay của chàng trai nằm trên giường.
Hai tỳ nữ lại bưng một bát thuốc tiến lên, một người khác nắm lấy cằm của chàng trai được gọi là “Cửu hoàng tử” kia, cố gắng rót thuốc vào miệng hắn.
Người kia trông giống như một con côn trùng bị kẹp chặt đôi cánh, liều mạng ngọ nguậy giãy giụa, trong cổ họng phát ra tiếng kêu gào như dã thú.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, vẻ mặt sợ sệt càng khiến nửa khuôn mặt đầy vết sẹo lồi lõm xấu xí kia của hắn trở nên vặn vẹo hơn, nhìn thấy mà phát hoảng.
Tiếng quát lúc mới vào cửa của Bạch Du đã phát huy tác dụng, đám tỳ nữ và gã sai vặt kia nghe tiếng cũng dừng tay lại, nhìn về phía Bạch Du đột nhiên xông vào.
Người đàn ông trên giường nhân lúc mọi người sửng sốt mà thoát khỏi sự kiềm chế, cuộn tròn người lại trốn vào trong góc giường.
Hắn kéo chăn trùm mình lại, run lẩy bẩy nghẹn ngào rên rỉ sợ hãi.
“Đại tiểu thư, sao đại tiểu thư lại đích thân đến nơi dơ bẩn...” Người này vừa mới mở miệng, Bạch Du đã nghe ra đây chính là âm thanh bén nhọn vừa rồi, âm điệu vặn vẹo chín khúc mười tám lối đúng chuẩn giọng nói của bia đỡ đạn.
Bạch Du mở miệng ngắt lời: “Đi ra ngoài!”
Cô hít một hơi rồi tiếp tục: “Tất cả các ngươi đi ra ngoài...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro