Cầm Tù

Chương 1

Nại Tục

2024-02-27 00:41:31

Lục Thanh Hoài và Tống Miên là thanh mai trúc mã, vốn dĩ hai nhà là hàng xóm của nhau nên từ khi sinh ra hai người đã có quan hệ rất tốt với nhau.

Gương mặt Lục Thanh Hoài thanh tú, môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn, nếp gấp trên mí mắt rất sâu, mày và mắt luôn có độ cong dịu dàng.

Sống mũi hắn cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ mọng, góc cạnh sườn mặt rõ ràng, đầu nhỏ vai rộng, dáng cao cao thẳng, hắn chỉ cần đứng trong đám người không cần làm gì cũng sẽ giống như hạc đứng giữa bầy gà.

Trên người hắn tỏa ra khí chất hoàn toàn khác với những người cùng tuổi, dịu dàng mà xa cách, người khác hoàn toàn có thể từ dáng người thẳng tắp và ánh mắt ôn dịu dàng trước sau như một của hắn mà biết được gia thế và cách giáo dục của hắn tốt như thế nào.

Mà hắn không những có vẻ ngoài đẹp mà thành tích học tập cũng rất ổn, từ trước đến nay đều luôn đứng đầu.

Con cưng của trời, tính cách tốt, học tài hiểu rộng, khiêm tốn lễ phép, nhẹ nhàng lịch thiệp, hắn vẫn luôn là “con nhà người ta”.

Mà các đường nét trên khuôn mặt của Tống Miên lại khá tròn trịa, đôi mắt cô to tròn, đen láy như trái nho đen, ánh mắt luôn trong sáng và ấm áp. Khi nhìn về phía Lục Thanh Hoài thì trong mắt cô tràn ngập sự ỷ lại và yêu thương một cách trần trụi, khi ấy cô luôn ngoan ngoãn mỉm cười và nhìn hắn.

Mũi và miệng của cô cũng rất nhỏ, làn da rất trắng, nhìn rất ngoan ngoãn dễ bắt nạt, mà thực tế cũng đúng như vậy. Tính cách của cô vừa mềm vừa ngoan, không bao giờ tức giận, trước mặt người khác thì ít nói và có phần hơi rụt rè, chỉ có ở trước mặt Lục Thanh Hoài mới hiện ra dáng vẻ dính lấy làm nũng.

Thành tích học tập của cô ở trong khối thì trên trung bình nhưng lại đứng cuối lớp. Ba mẹ cô từ trước đến nay vẫn luôn thiên vị, năm cô lên bốn tuổi trong nhà có thêm một cậu em trai, từ đó sự quan tâm của ba mẹ đối với cô cũng không ngừng giảm xuống, thậm chí có thể nói là thờ ở đến mức không thèm quan tâm đến chuyện học hành của cô.

Nói đến cũng lạ, tính cách của Tống Miên khá tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng bên cạnh cô ngoài Lục Thanh Hoài ra thì không có bạn bè nào nữa.

Ban đầu cô còn hơi mất mát nhưng mà sau đó cũng tập thành thói quen, cô làm gì cũng có Lục Thanh Hoài làm cùng. Bên cạnh có một người ưu tú như vậy, hiển nhiên Tống Miên sẽ có áp lực, huống chi cô còn yêu thầm hắn, cho nên càng muốn nỗ lực trở nên ưu tú hơn nữa, nỗ lực tới gần hắn.



Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, Tống Miên lấy hết can đảm để tỏ tình với Lục Thanh Hoài, hắn cũng không hề do dự mà gật đầu đồng ý.

Cô còn nhớ rõ phản ứng khi đó của hắn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì bật cười. Nụ cười đó có chút quái dị, không ấm áp giống như ngày thường, ánh mắt cũng kỳ lạ, làm cho cô bỗng cảm thấy ớn lạnh cả người.

Hắn ôm cô vào lòng, phả hơi thở ấm áp vào tai cô, dịu dàng nói: “Miên Miên, anh cũng thích em, anh rất thích em. Vì thế một khi em quyết định muốn ở bên cạnh anh, vậy chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ tách ra có được không?”

“Miên Miên, em không bao giờ được rời khỏi anh, được không?”

Tuy lúc đó trong lòng Tống Miên cảm thấy quái lạ nhưng cảm xúc vui sướng đã bao phủ nó, cô vui vẻ đồng ý với hắn, bọn họ chính thức ở bên nhau.

Sau kỳ nghỉ hè, hai người học cùng một trường cấp ba, lạ hơn nữa là còn được phân vào cùng một lớp. Lục Thanh Hoài là người đứng đầu, chắc chắn sẽ ở lớp chọn, còn với thành tích của Tống Miên thì chắc chắn sẽ không vào được, nhưng bây giờ cô không những vào mà còn học ở đó tận hai năm, còn ngồi cùng bàn với Lục Thanh Hoài hai năm, cũng trở thành số ít những người đứng bét lớp chọn.

Học kỳ hai của lớp 11 vừa bắt đầu, kỳ thi hàng tháng diễn ra như thường lệ.

Tống Miên nằm dài trên bàn nhìn bài thi Toán vừa được phát, điểm của cô rất tệ, không chỉ môn toán mà điểm môn khoa học tự nhiên nào của cô cũng không tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, khóe miệng kéo xuống.

Lục Thanh Hoài vừa về tới lớp, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô, hắn cười nhạt xoa xoa đầu nhỏ của cô an ủi, ngồi xuống bên cạnh cô dịu dàng hỏi: “Miên Miên, sao lại không vui rồi?”

Tống Miên quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt ngấn nước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Tù

Số ký tự: 0