Cắn Môi Đỏ

Sắc Bén Giống N...

2024-10-10 21:31:39

Cô vừa bước vào văn phòng, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía cô.

Những ánh nhìn sắc bén giống như lưỡi dao róc xương, dường như muốn bóc trần lớp vỏ ngoài mà cô đã cẩn thận che đậy.

Mọi người thì thầm, bàn tán với nhau:

"Có lẽ cô ta vừa đi gặp tổng giám đốc Hoắc. Quyền lực ghê thật, gả vào hào môn đúng là sướng.”

"Cái gì mà gả vào hào môn, mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu. Chẳng phải hôm qua tổng thanh tra Hoắc đã phủ nhận trước mặt mọi người rồi sao?"

"Với lại tổng thanh tra Hoắc cố ý bác bỏ bản thảo đấu thầu, chắc là đã không hài lòng với cô ta từ lâu rồi."

"Nhưng tôi nghe nói nhà Trì Diên cũng khá giả đấy chứ. Nếu không thì làm sao có thể đính hôn với tổng thanh tra Hoắc? Hào môn lúc nào chẳng coi trọng chuyện môn đăng hộ đối."

"Xì, cậu đã bao giờ thấy người giàu nào lái xe chỉ đáng mười mấy vạn chưa? Lại còn không có tài xế đưa đón nữa. Cô ta và tổng thanh tra Hoắc chỉ là bạn học cùng lớp nên mới có cơ hội thôi."

"Chẳng trách, chắc là lợi dụng lúc tổng thanh tra Hoắc còn trẻ chưa biết gì, lừa gạt tình cảm của người ta nên mới có được hôn ước thôi."

Lời nói của Hoắc Minh Triều hôm qua khiến mọi người càng tin vào điều đó.

Trì Diên vốn đã là kẻ ngoại lai trong bộ phận này. Vừa tốt nghiệp Bắc Đại, cô đã trở thành quản lý của bộ phận nghiệp vụ mua bán và sáp nhập, điều này đã khiến không ít người bất mãn.

Bây giờ, khi mọi người biết cô là vị hôn thê của Hoắc Minh Triều và gia cảnh chỉ bình thường, ai nấy đều nghĩ rằng cô vào được Hoắc thị là nhờ "đi cửa sau" hoặc thậm chí là bán rẻ thân xác.

Trong mắt những người tự xưng là "tinh anh" này, điều đó chẳng khác gì một dạng "gái bán hoa chuyên nghiệp".

Giới tài chính vốn có một sự phân cấp khắt khe. Những người trong ngành này, do thường xuyên tiếp xúc với các nguồn vốn khổng lồ, thường có ảo tưởng rằng họ là những người chèo lái cơn sóng của thời đại.

Trì Diên với gương mặt được xem là "thuận lợi" cho những quy tắc ngầm đã không được chào đón ngay từ ngày đầu tiên bước vào đây.

Ba năm qua, cô chỉ nói chuyện được với một mình Hồ Lộ.

Hồ Lộ đưa điện thoại nội bộ của bộ phận cho cô, giọng điệu lạnh nhạt: “Mấy công ty khác đều đã gửi bản thảo đấu thầu cho Lợi Hoa rồi. Tổng giám đốc Lợi Hoa trước đây đã bàn với cô giá là 130 triệu, vừa mới thăm dò một chút, họ hi vọng giá cả có thể nâng lên 200 triệu.”

Trì Diên đã nghiên cứu kỹ lưỡng báo cáo tài chính hàng năm của Lợi Hoa cũng như các báo cáo từ các ngân hàng đầu tư khác, thậm chí cô đã xem qua không ít kết quả mô phỏng từ máy tính. Con số 130 triệu là hợp lý nhất. Giờ giá đột ngột tăng lên 200 triệu, rõ ràng là có công ty khác đã nhảy vào cuộc chơi.

Cô gọi điện cho bên Lợi Hoa, nhưng người nghe máy không phải là tổng giám đốc mà là trợ lý.

“Cô Trì, bản thảo đấu thầu của các cô vẫn chưa được gửi đến. Thành ý của các cô không đủ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Sáng mai trước 9 giờ, bản thảo đấu thầu của chúng tôi chắc chắn sẽ được gửi đến. Nhưng giá mà quý công ty đề xuất 200 triệu có phần khác với những gì chúng ta đã thảo luận trước đây. Tôi hy vọng có thể nói chuyện trực tiếp với tổng giám đốc Trần.”

“Cô Trì, tổng giám đốc Trần rất bận.”

Đó chỉ là một cái cớ, có lẽ tổng giám đốc Trần đang gặp gỡ công ty khác.

Trì Diên đứng dậy, tiện tay chỉ định ba người trong bộ phận: "Đặt vé máy bay sớm nhất, mấy người đến Lợi Hoa một chuyến với tôi."

Những người được chỉ định, bao gồm cả Hồ Lộ, trong lòng đều có chút không thoải mái.

Đặc biệt là hai đồng nghiệp nam, họ không cam tâm khi phải chịu sự chỉ đạo của một người phụ nữ đi cửa sau như cô.

Những người tốt nghiệp từ các trường danh tiếng, ai mà chẳng có chút hoài bão lớn lao?

Trì Diên mấy năm nay làm việc quyết đoán, không như những người phụ nữ khác hay tỏ ra yếu đuối, luôn giữ gương mặt lạnh lùng và tỏ ra kiêu ngạo, điều này khiến nhiều người cảm thấy lòng tự trọng của nam giới bị tổn thương.

Phụ nữ mạnh mẽ như thế để làm gì, cuối cùng rồi cũng phải trở về nhà chăm sóc con cái thôi.

Nhưng dù không muốn, Trì Diên là quản lý, Hoắc Minh Triều không có mặt ở đây, cô tất nhiên là người có quyền quyết định.

Lợi Hoa là một công ty nhỏ chuyên sản xuất linh kiện, chưa niêm yết, đặt trụ sở tại một thị trấn ở thành phố bên cạnh. Công ty này đã tạo ra hơn 3.000 việc làm cho thị trấn đó.

Lợi Hoa cung cấp linh kiện chất lượng cao cho nhiều công ty, vì vậy từ hai tháng trước Trì Diên và bộ phận của cô đã chuẩn bị cho việc mua lại công ty này.

Giờ đây bản thảo đấu thầu bị Hoắc Minh Triều giữ lại, cô đành phải bay thẳng đến nơi đó để tranh thủ cơ hội.

Đúng lúc Trì Diên và mấy đồng nghiệp lên máy bay, Hoắc Hàn Từ cũng kết thúc cuộc họp của mình.

Quay trở lại văn phòng, anh mở máy tính ra.

Giản Châu mang đến cho anh một tách cà phê: "Tổng giám đốc, cô Trì đã tìm gặp anh."

Bàn tay của Hoắc Hàn Từ khựng lại, anh đặt tách cà phê xuống mở hộp thư điện tử.

Ngoài email đêm qua, cô không gửi thêm gì nữa.

Có lẽ, cô đang giận rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoắc Hàn Từ cúi đầu, những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn phím, tự mình gửi một email cho Trì Diên.

Trong email chỉ có một dấu hỏi chấm.

Tuy nhiên, cho đến khi cuộc họp quốc tế bắt đầu, phía Trì Diên vẫn chưa có động tĩnh gì.

Hoắc Hàn Từ thu hồi ánh mắt, nhấp vào lời mời tham dự cuộc họp, gương mặt anh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng thường thấy.

Còn khi Trì Diên đến thành phố bên cạnh đã là 4 giờ chiều.

Mọi người lại ngồi xe buýt địa phương, đi thẳng đến thị trấn.

Trì Diên chỉnh trang lại trang phục của mình đi vào khu lễ tân của Lợi Hoa.

Lợi Hoa là một tòa nhà văn phòng nhỏ năm tầng, cách đó khoảng một km là những nhà máy sản xuất thấp bé.

Toàn bộ công nhân ở đó đều là cư dân của thị trấn.

Trì Diên đã tìm hiểu kỹ thông tin về tổng giám đốc Trần. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta quyết định trở về quê nhà khởi nghiệp, còn rất trẻ đã trở thành triệu phú, cùng nhau làm giàu với người dân quê mình.

Thuyết phục một người như vậy, chỉ dùng danh lợi chắc chắn không đủ.

"Xin lỗi, cô Trì, tổng giám đốc Trần vẫn đang tiếp khách bên ngoài."

Trì Diên mỉm cười, chỉ tay về phía ghế sô pha trong sảnh: "Chúng tôi sẽ đợi ở đây."

Lễ tân không tiện từ chối, đành phải cho người mang trà nước tới.

Hồ Lộ có vẻ khó chịu, vừa ngồi xuống vừa càu nhàu về sự keo kiệt của Lợi Hoa.

Nhiều năm như vậy mà vẫn đặt trụ sở tại một thị trấn nhỏ.

“Trì Diên, chúng ta cần gì phải tự mình tới đây, không có Lợi Hoa thì còn công ty khác. Chúng ta đại diện cho Hoắc thị, phải giữ thái độ cao hơn một chút chứ. Làm như thế này quá thấp kém. Quyết định này của cô thực sự không sáng suốt.”

Trước đó không nói, nhưng bây giờ Hồ Lộ dám nói vì cô ta vừa nhận được tin nhắn từ đồng nghiệp.

Tổng thanh tra Hoắc đã chỉ định cô ta thay thế vị trí quản lý bộ phận mua bán và sáp nhập của Trì Diên.

Haha, vậy thì chẳng cần phải hạ mình trước Trì Diên nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cắn Môi Đỏ

Số ký tự: 0