Cắn Môi Đỏ

Trì Diên, Cẩn T...

2024-10-10 21:31:39

Nhìn vào màn hình điện thoại, cô mới nhận ra mình lại vừa qua đêm ở đây một lần nữa.

Bên ngoài mưa lớn như trút nước, hơi ấm quấn quanh eo cô như những dây leo siết chặt.

Cô cầm điện thoại lên nhìn, thấy cuộc gọi từ Hoắc Minh Triều, nhấn nút nghe máy.

"Alo?"

Người đàn ông bên cạnh dường như cũng tỉnh dậy.

Trì Diên vội hạ thấp giọng: "Có gì thì nói nhanh."

Giọng cô khàn đến mức gần như không nói ra lời, cô xuống giường, rót một cốc nước để làm dịu cổ họng.

"Em đã đi đâu mấy ngày nay? Anh và Tiêu Tiêu gửi bao nhiêu tin nhắn mà em không trả lời."

Trì Diên buộc chặt dây áo choàng ngủ, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.

Khí chất của anh rất mạnh mẽ, sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm, mí mắt hẹp dài với đuôi mắt hơi nhếch lên, tạo nên vẻ lạnh lùng xa cách.

Trong lòng Trì Diên cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Dù bị dằn vặt đến mức rả rời, nhưng ít nhất cái mũ này cũng đã được đội lên đầu Hoắc Minh Triều.

Có qua có lại.

"Ồ, không thấy, có việc gì không?"

Cô hờ hững nhặt bộ vest trên sàn lên.

"Chú nhỏ đã về nước, mười phút nữa anh sẽ đến đón em về nhà ăn cơm."

Hoắc Minh Triều nói xong, không đợi cô trả lời đã cúp máy.



Trì Diên nhướng mày, một lúc sau nhìn về phía Hoắc Hàn Từ.

"Chú nhỏ có định về nhà họ Hoắc không?"

Giọng điệu quyến rũ, vừa thanh tú vừa gợi cảm.

Lời vừa dứt, cửa phòng bị gõ.

Hoắc Minh Triều đến nhanh vậy sao?

Cô nhìn Hoắc Hàn Từ, muốn tìm chút cảm giác chột dạ trên khuôn mặt người này.

Nhưng không có, Hoắc Hàn Từ vẫn thản nhiên như ở nhà mình.

Trì Diên chỉ về phía phòng tắm, mỉm cười nhẹ nhàng.

"Vị hôn phu của tôi đến rồi, hay là chú tạm lánh đi một chút?"

Người nói hờ hững, người nghe càng thản nhiên.

Ngoài cửa vang lên giọng của một người đàn ông lạ: "Cô Trì, tôi đến để giao quần áo cho tổng giám đốc."

Trì Diên nhíu mày, hóa ra không phải Hoắc Minh Triều.

Cô mở cửa, thấy một người đàn ông trông như trợ lý đang cầm bộ vest, cúi đầu cung kính với cô.

Đối với mối quan hệ giữa cô và Hoắc Hàn Từ, anh ta không hỏi nhiều.

Không hổ là người của Hoắc Hàn Từ.



Trì Diên nhận bộ vest, đưa cho Hoắc Hàn Từ.

"Thật biết điều."

Giọng điệu phát ra từ cổ họng anh như dòng suối mang theo tuyết, lạnh lùng và xa cách.

Rõ ràng vẻ phong lưu trong mắt anh còn chưa tan hết, nhưng khi mặc lại bộ vest, anh lập tức khôi phục dáng vẻ cao lãnh, cấm dục.

Trì Diên nghĩ tới kiểu giày vò người khác của anh trên giường, cảm thấy danh hiệu "Phật tử giữa đời thường" thực sự không đúng chút nào.

Dù vậy, khi nhìn thấy những dấu móng tay loang lổ trên lưng anh,, mặt cô bỗng nhiên nóng bừng.

Khi dìu anh đang say rượu về căn hộ này, cô không nghĩ rằng họ sẽ lặn lộn nhiều lần như vậy.

Cô muốn nói vài câu để phá tan bầu không khí, nhưng điện thoại lại reo lên, vẫn là Hoắc Minh Triều, giọng điệu cực kỳ mất kiên nhẫn.

"Em xuống chưa?"

Trì Diên nghĩ nhân vật chính của bữa tiệc gia đình còn đang ở đây, cô có gì phải vội.

Nhưng Hoắc Minh Triều rõ ràng không còn kiên nhẫn với cô: "Mưa lớn lắm, phía trước đang kẹt xe, đừng để anh phải đợi lâu. Tốt nhất là em nên nhớ rõ thân phận của mình."

Anh ta không giấu nổi sự chán ghét của mình.

Trì Diên cũng không muốn nói thêm, sau khi cúp máy, cô đáp trả bằng cách nhón chân lên hôn Hoắc Hàn Từ.

Ngón tay người đàn ông đáp lại bằng cách siết chặt sau gáy cô.

Dưới lầu là xe của Hoắc Minh Triều, điều này mang lại cho cô một niềm khoái cảm bí mật.

"Trì Diên, cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cắn Môi Đỏ

Số ký tự: 0