Tình Yêu Thật S...
2024-11-20 13:35:02
Kim Hâm thắng gấp xe, tránh một học sinh cúi đầu nhìn điện thoại phía trước, nhấn còi tỏ vẻ bất mãn. Nhìn học sinh đó vô hồn rời đi như cô hồn dã quỷ, Kim Hâm bất đắc dĩ nói: “Con người bây giờ bưng cái điện thoại di động chăm chú như bưng bài vị tổ tiên vậy, nó chết không sao, nhưng hai người không muốn chết như chúng ta.”
Thấy Thẩm Ước vẫn nhìn cao ốc vàng phía trước, tìm được chỗ đậu xe dè dặt ngừng xe, Kim Hâm cuối cùng nói: “Anh cũng biết nói “Quý khí hoàng gia, trăm quỷ né tránh”?”
Thẩm Ước gật đầu.
Kim Hâm không nhịn được nói: “Vậy là anh biết nơi này trước đây đã từng là địa nơi bắn bia sống không?”
Thẩm Ước lười biếng lại gật đầu, nhưng mà biết Kim Hâm nói “nơi bắn bia sống” chính là pháp trường.
Kim Hâm nói không ngừng: “Mấy chục năm trước, nơi này bởi vì nhiều người chết, thường xuyên có rất nhiều chuyện tà môn xảy ra, khiến gần như không có ai dám ở đây. Năm đó Lý Cự Nhân của Công Thương Nghiệp Cự Nhân mua đất xây nhà ở đây, rất nhiều người đều nói anh ta sẽ bị cô hồn dã quỷ ở đây quấy nhiễu, không cẩn thận sẽ cửa nát nhà tan.”
Thở dài, Kim Hâm cảm khái nói: “Nhưng chuyện số mệnh này rất khó nói, không ngờ người ta mời một kiến trúc sư phong thủy vô cùng nổi tiếng, kiến trúc sư này xây được bố cục phong thủy “Quý khí hoàng gia, trăm quỷ né tránh”. Nghe nói bố trí của tòa cao ốc này với khu thương mại xung quanh, âm thầm tương ứng với tử vi viên trên trời, hoàng cung cổ đại đều xây như vậy. Bố cục này thầm phù cho trời và người hợp nhất, có thể dẫn dắt dương khí tinh khiết trên trời. Lý Cự Nhân tìm người xây cao ốc như vậy, tỏ ý nơi này là mảnh đất của trời, tất nhiên trấn được một đám âm khí tụ tập không sạch sẽ. Kết quả Lý Cự Nhân bởi vì cao ốc vàng tạo hình đặc biệt này, không những không phá sản, hôm nay thật sự giàu có như hoàng đế vậy.”
“Anh không nên làm bảo vệ an ninh, nên đi làm thầy phong thủy.” Thẩm Ước đáp một câu.
Kim Hâm cười ha ha một tiếng: “Anh nói tôi mê tín? Cõi đời này ai không mê tín chứ? Anh nhìn doanh nghiệp này, có mấy nhà không thờ Quan Công? Bên ngoài không có, âm thầm thì ai cũng tin! Cửa hàng nào khai trương không cắt băng khánh thành, trúng tiền thưởng mời thần tài không mê tín à? Dán câu đối cầu may mắn không mê tín? Đốt pháo trừ tà không mê tín? Bây giờ nghề bảo vệ an ninh, trên thực tế có quan hệ rất lớn với nghề phong thủy đấy...”
“Tôi cảm thấy người mê tín như vậy, hôm nay chắc chắn mặc quần đỏ.” Thẩm Ước cười nói.
Kim Hâm đắc ý vén áo sơ mi lên, lộ ra quần tây phía dưới, thấy sắp cởi đai lưng, Thẩm Ước vội vàng dừng: “Đang nơi đông người, anh muốn làm gì?”
“Màu đỏ đại cát đại lợi, bảo tôi làm ăn thuận lợi. Tôi muốn nói với anh, anh đoán rất chính xác, hôm nay tôi thật sự mặc quần lót màu đỏ.” Kim Hâm giải thích.
“Tôi đã đoán đúng, anh cũng không cần cởi quần chứng thực.” Thẩm Ước bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ tôi đoán anh ăn cái gì, anh cũng đi nặng chứng minh cho tôi xem à?”
Kim Hâm nghiêm túc suy nghĩ: “Anh đoán xem hôm nay tôi ăn gì?”
Nhìn biểu cảm của Thẩm Ước hơi khổ sở, Kim Hâm ha ha cười lớn: “Tôi chọc anh cho vui thôi. Đừng nặng nề tâm sự, người khác nhìn sẽ cảm thấy xui, tôi muốn xung hỉ cho anh ấy mà.”
Thẩm Ước chỉ sợ tiếp tục nói đề tài này, Kim Hâm sẽ cởi quần lót đội lên đầu anh, nói tránh đi: “Sao không đậu ở bãi đậu xe dưới hầm, trực tiếp vào thang máy?”
Thấy Thẩm Ước vẫn nhìn cao ốc vàng phía trước, tìm được chỗ đậu xe dè dặt ngừng xe, Kim Hâm cuối cùng nói: “Anh cũng biết nói “Quý khí hoàng gia, trăm quỷ né tránh”?”
Thẩm Ước gật đầu.
Kim Hâm không nhịn được nói: “Vậy là anh biết nơi này trước đây đã từng là địa nơi bắn bia sống không?”
Thẩm Ước lười biếng lại gật đầu, nhưng mà biết Kim Hâm nói “nơi bắn bia sống” chính là pháp trường.
Kim Hâm nói không ngừng: “Mấy chục năm trước, nơi này bởi vì nhiều người chết, thường xuyên có rất nhiều chuyện tà môn xảy ra, khiến gần như không có ai dám ở đây. Năm đó Lý Cự Nhân của Công Thương Nghiệp Cự Nhân mua đất xây nhà ở đây, rất nhiều người đều nói anh ta sẽ bị cô hồn dã quỷ ở đây quấy nhiễu, không cẩn thận sẽ cửa nát nhà tan.”
Thở dài, Kim Hâm cảm khái nói: “Nhưng chuyện số mệnh này rất khó nói, không ngờ người ta mời một kiến trúc sư phong thủy vô cùng nổi tiếng, kiến trúc sư này xây được bố cục phong thủy “Quý khí hoàng gia, trăm quỷ né tránh”. Nghe nói bố trí của tòa cao ốc này với khu thương mại xung quanh, âm thầm tương ứng với tử vi viên trên trời, hoàng cung cổ đại đều xây như vậy. Bố cục này thầm phù cho trời và người hợp nhất, có thể dẫn dắt dương khí tinh khiết trên trời. Lý Cự Nhân tìm người xây cao ốc như vậy, tỏ ý nơi này là mảnh đất của trời, tất nhiên trấn được một đám âm khí tụ tập không sạch sẽ. Kết quả Lý Cự Nhân bởi vì cao ốc vàng tạo hình đặc biệt này, không những không phá sản, hôm nay thật sự giàu có như hoàng đế vậy.”
“Anh không nên làm bảo vệ an ninh, nên đi làm thầy phong thủy.” Thẩm Ước đáp một câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kim Hâm cười ha ha một tiếng: “Anh nói tôi mê tín? Cõi đời này ai không mê tín chứ? Anh nhìn doanh nghiệp này, có mấy nhà không thờ Quan Công? Bên ngoài không có, âm thầm thì ai cũng tin! Cửa hàng nào khai trương không cắt băng khánh thành, trúng tiền thưởng mời thần tài không mê tín à? Dán câu đối cầu may mắn không mê tín? Đốt pháo trừ tà không mê tín? Bây giờ nghề bảo vệ an ninh, trên thực tế có quan hệ rất lớn với nghề phong thủy đấy...”
“Tôi cảm thấy người mê tín như vậy, hôm nay chắc chắn mặc quần đỏ.” Thẩm Ước cười nói.
Kim Hâm đắc ý vén áo sơ mi lên, lộ ra quần tây phía dưới, thấy sắp cởi đai lưng, Thẩm Ước vội vàng dừng: “Đang nơi đông người, anh muốn làm gì?”
“Màu đỏ đại cát đại lợi, bảo tôi làm ăn thuận lợi. Tôi muốn nói với anh, anh đoán rất chính xác, hôm nay tôi thật sự mặc quần lót màu đỏ.” Kim Hâm giải thích.
“Tôi đã đoán đúng, anh cũng không cần cởi quần chứng thực.” Thẩm Ước bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ tôi đoán anh ăn cái gì, anh cũng đi nặng chứng minh cho tôi xem à?”
Kim Hâm nghiêm túc suy nghĩ: “Anh đoán xem hôm nay tôi ăn gì?”
Nhìn biểu cảm của Thẩm Ước hơi khổ sở, Kim Hâm ha ha cười lớn: “Tôi chọc anh cho vui thôi. Đừng nặng nề tâm sự, người khác nhìn sẽ cảm thấy xui, tôi muốn xung hỉ cho anh ấy mà.”
Thẩm Ước chỉ sợ tiếp tục nói đề tài này, Kim Hâm sẽ cởi quần lót đội lên đầu anh, nói tránh đi: “Sao không đậu ở bãi đậu xe dưới hầm, trực tiếp vào thang máy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro