Tình Yêu Thật S...
2024-11-20 13:35:02
“Đi lên từ dưới đất làm gì? Hầm đỗ xe âm khí nặng như vậy, anh muốn gặp quỷ sớm à?” Kim Hâm lắc đầu nói: “Người có thân phận như chúng ta, nhất định phải quang minh chính đại đi vào từ cửa chính.”
“Cũng đúng, anh dùng số tiền lớn thuê ở, dù sao cũng phải thể hiện giữa ban ngày ban mặt, nếu không sẽ giống như cẩm y dạ hành, không có chí khí thành công.” Thẩm Ước nhắm thẳng vào vấn đề mấu chốt, nhận lấy một tờ giấy mà Kim Hâm đưa tới sau đó xuống xe trước.
Mùi thơm nhào tới, hai người phụ nữ bị lớp trang điểm ướp nồng mùi thướt tha đi qua xe, thấy Kim Hâm rất khôi ngô cường tráng xuống xe, không khỏi liếc nhìn.
Kim Hâm lập tức sửa sang lại mái tóc bôi dầu sáng loáng, cùi chỏ chống lên thân xe, cặp mắt nóng như lửa đốt nhìn hai cô gái đẹp, đơn giản lỗ mãng nói: “Người đẹp, hẹn hò không?”
Hai cô gái lập tức đổi sắc mặt, một người trong đó mắng một câu “đồ điên”, kéo người bạn hơi do dự vội vàng rời đi.
Kim Hâm thấy Thẩm Ước nhìn sang, giành trước vặn hỏi: “Nhất định là ngoại hình của anh giống như chấp pháp, không phải tôi không đủ sức hút.”
Thẩm Ước lắc lắc đầu nói: “Tài liệu.”
“Hồ sơ cá nhân của anh không phải đưa anh rồi sao?” Kim Hâm khó hiểu nói.
Nhìn Thẩm Ước hơi bất đắc dĩ, lúc này Kim Hâm mới phục hồi tinh thần, lấy ra tài liệu đấu thầu đã chuẩn bị xong từ trong xe: “Tôi vẫn chưa cầm tài liệu của tôi đâu.” Ngay sau đó giải thích: “Anh không nên trách tôi không biết nguyên tắc, là thời gian quá gấp, tối qua tôi lo thuê xe với chuẩn bị tài liệu, nhân viên cũng chưa chuẩn bị đầy đủ. Thật ra tôi muốn thêm một cô gái cho đủ số lượng.”
“Làm gì?” Thẩm Ước cảm thấy hơi kỳ lạ hỏi.
“Người có thân phận như chúng ta, tự cầm tài liệu đi đấu thầu thì mất giá quá, dù sao cũng phải tìm thư ký bình hoa, cái gì cũng phải bài bản.” Kim Hâm giải thích, nhìn Thẩm Ước đã đi tới cao ốc Cự Nhân, Kim Hâm kêu lên: “Không vội, anh còn phải thay quần áo khác. Anh nhìn anh đi, ăn mặc quá tùy ý. Chúng ta đến cửa hàng gần đây mua món đồ hiệu cho anh trang hoàng, đừng để cho những thứ mắt chó đó coi thường anh...”
Anh ấy không đợi nói xong, thấy Thẩm Ước đột nhiên dừng bước, không khỏi sát tới.
Nơi Thẩm Ước đi ngang qua không xa có mặt gương, soi sáng vẻ mặt khó coi của Thẩm Ước.
Lúc trên xe nghe Kim Hâm lải nhải, Thẩm Ước luôn để ý gương chiếu hậu, anh ở trong gương vẫn không biến mất, vậy đêm qua là sao?
Anh mang theo nghi ngờ thấy tấm gương cách đó không xa, theo bản năng nhìn phát lần nữa, nhưng phát hiện mình lần nữa biến mất trong gương, không khỏi sững sờ.
Anh đã sớm đoán được cảnh này xảy ra, nhưng khi chuyện thật sự phát sinh, anh vẫn khó tránh khỏi khiếp sợ không thôi.
Không phải là ảo giác, đúng là anh không thấy bóng người của mình trong gương!
“Sao thế? Gặp quỷ à?” Kim Hâm vỗ vai Thẩm Ước, phát hiện Thẩm Ước hơi nghiêm túc, không khỏi nghiêm túc, “Lúc này mới chín giờ, dựa theo lý luận âm dương, chính là lúc dương khí tăng vọt, quỷ không nên xuất hiện vào lúc này chứ?”
Thẩm Ước cau mày nói: “Dù sao trên danh nghĩa chúng ta cũng là công ty công nghệ cao, anh có thể đừng treo quỷ bên mép suốt ngày thế không?”
“Được chứ. Vậy DNA của anh biến dị à? Dây thần kinh xuất hiện khác thường à? Anh gặp áp lực quá lớn sinh ra ảo giác? Thế đủ khoa học chưa?” Kim Hâm lập tức đổi cách giải thích.
“Vừa rồi anh thấy tôi trong gương không?” Thẩm Ước phát hiện bóng người của mình xuất hiện trong gương lần nữa, xoa mắt hỏi một câu.
“Cũng đúng, anh dùng số tiền lớn thuê ở, dù sao cũng phải thể hiện giữa ban ngày ban mặt, nếu không sẽ giống như cẩm y dạ hành, không có chí khí thành công.” Thẩm Ước nhắm thẳng vào vấn đề mấu chốt, nhận lấy một tờ giấy mà Kim Hâm đưa tới sau đó xuống xe trước.
Mùi thơm nhào tới, hai người phụ nữ bị lớp trang điểm ướp nồng mùi thướt tha đi qua xe, thấy Kim Hâm rất khôi ngô cường tráng xuống xe, không khỏi liếc nhìn.
Kim Hâm lập tức sửa sang lại mái tóc bôi dầu sáng loáng, cùi chỏ chống lên thân xe, cặp mắt nóng như lửa đốt nhìn hai cô gái đẹp, đơn giản lỗ mãng nói: “Người đẹp, hẹn hò không?”
Hai cô gái lập tức đổi sắc mặt, một người trong đó mắng một câu “đồ điên”, kéo người bạn hơi do dự vội vàng rời đi.
Kim Hâm thấy Thẩm Ước nhìn sang, giành trước vặn hỏi: “Nhất định là ngoại hình của anh giống như chấp pháp, không phải tôi không đủ sức hút.”
Thẩm Ước lắc lắc đầu nói: “Tài liệu.”
“Hồ sơ cá nhân của anh không phải đưa anh rồi sao?” Kim Hâm khó hiểu nói.
Nhìn Thẩm Ước hơi bất đắc dĩ, lúc này Kim Hâm mới phục hồi tinh thần, lấy ra tài liệu đấu thầu đã chuẩn bị xong từ trong xe: “Tôi vẫn chưa cầm tài liệu của tôi đâu.” Ngay sau đó giải thích: “Anh không nên trách tôi không biết nguyên tắc, là thời gian quá gấp, tối qua tôi lo thuê xe với chuẩn bị tài liệu, nhân viên cũng chưa chuẩn bị đầy đủ. Thật ra tôi muốn thêm một cô gái cho đủ số lượng.”
“Làm gì?” Thẩm Ước cảm thấy hơi kỳ lạ hỏi.
“Người có thân phận như chúng ta, tự cầm tài liệu đi đấu thầu thì mất giá quá, dù sao cũng phải tìm thư ký bình hoa, cái gì cũng phải bài bản.” Kim Hâm giải thích, nhìn Thẩm Ước đã đi tới cao ốc Cự Nhân, Kim Hâm kêu lên: “Không vội, anh còn phải thay quần áo khác. Anh nhìn anh đi, ăn mặc quá tùy ý. Chúng ta đến cửa hàng gần đây mua món đồ hiệu cho anh trang hoàng, đừng để cho những thứ mắt chó đó coi thường anh...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ấy không đợi nói xong, thấy Thẩm Ước đột nhiên dừng bước, không khỏi sát tới.
Nơi Thẩm Ước đi ngang qua không xa có mặt gương, soi sáng vẻ mặt khó coi của Thẩm Ước.
Lúc trên xe nghe Kim Hâm lải nhải, Thẩm Ước luôn để ý gương chiếu hậu, anh ở trong gương vẫn không biến mất, vậy đêm qua là sao?
Anh mang theo nghi ngờ thấy tấm gương cách đó không xa, theo bản năng nhìn phát lần nữa, nhưng phát hiện mình lần nữa biến mất trong gương, không khỏi sững sờ.
Anh đã sớm đoán được cảnh này xảy ra, nhưng khi chuyện thật sự phát sinh, anh vẫn khó tránh khỏi khiếp sợ không thôi.
Không phải là ảo giác, đúng là anh không thấy bóng người của mình trong gương!
“Sao thế? Gặp quỷ à?” Kim Hâm vỗ vai Thẩm Ước, phát hiện Thẩm Ước hơi nghiêm túc, không khỏi nghiêm túc, “Lúc này mới chín giờ, dựa theo lý luận âm dương, chính là lúc dương khí tăng vọt, quỷ không nên xuất hiện vào lúc này chứ?”
Thẩm Ước cau mày nói: “Dù sao trên danh nghĩa chúng ta cũng là công ty công nghệ cao, anh có thể đừng treo quỷ bên mép suốt ngày thế không?”
“Được chứ. Vậy DNA của anh biến dị à? Dây thần kinh xuất hiện khác thường à? Anh gặp áp lực quá lớn sinh ra ảo giác? Thế đủ khoa học chưa?” Kim Hâm lập tức đổi cách giải thích.
“Vừa rồi anh thấy tôi trong gương không?” Thẩm Ước phát hiện bóng người của mình xuất hiện trong gương lần nữa, xoa mắt hỏi một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro