Cảnh Giới Cực Hạn

Tình Yêu Thật S...

2024-11-20 13:35:02

Kim Hâm đặt tay trên vai Thẩm Ước, sóng vai nhìn gương, cuối cùng nói: “Thấy chứ, sao thế? Anh vẫn ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, chẳng qua hơi thấp hơn tôi, hơi đáng tiếc.”

Mặc dù mặt không trắng như Thẩm Ước, mắt không lớn bằng Thẩm Ước, mũi không cao bằng Thẩm Ước, nhưng cao hơn Thẩm Ước nửa cái đầu, vẫn là chuyện mà Kim Hâm kiêu ngạo nhất.

Mang theo vui vẻ yên tâm, Kim Hâm lại nói: “Đây chính là nhân vô thập toàn. Thế nào? Đừng cứ phàn nàn cau mày nữa, chúng ta đang đi nói chuyện làm ăn mà, không phải đi làm lễ truy điệu, cười tươi lên được không?”

Khi nói chuyện, Kim Hâm bám vai Thẩm Ước, rất nghiêm trang khuyên can. Đột nhiên nghe có người cười trộm, Kim Hâm nghiêng đầu nhìn sang, thấy có vài người đi đường đang nhìn về phía anh ấy, một đôi tình nhân đứng ở chỗ không xa đang chỉ trỏ, thậm chí người đàn đó còn cầm điện thoại chụp về phía này.

“Chụp cái gì mà chụp?” Kim Hâm buông tay ra, chỉ người đàn đó quát lên: “Tôi phiền nhất là đám người hở tí là quay phim chụp hình đăng lên mạng như mấy người. Anh xâm phạm quyền riêng tư của tôi, có tin tôi đập máy của anh không!”

Người đàn ông đó thấy Kim Hâm hơi khó chọc, cuối cùng bỏ điện thoại xuống, dẫn người yêu rời đi, không nhịn được lẩm bẩm: “Ban ngày ban mặt, hai người dám thắm thiết, lại không dám để cho người ta chụp sao?”

“Chúng tôi thắm thiết cái gì?” Kim Hâm nghi ngờ quơ quả đấm, nghiêng đầu liếc nhìn, đột nhiên sững sờ: “Vương Tước Chân Ái? Thẩm Ước, sao anh lại đứng đây ngẩn người thế?”

Cuối cùng anh ấy cũng hiểu sao người đi đường lại để ý họ như vậy, hóa ra trước mặt họ là ảnh viện áo cưới “Vương Tước Chân Ái”, mà hai người đàn ông đứng trước ảnh viện bày ra tư thế phim Quỳnh Dao, người khác không hiểu lầm mới là lạ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không phải nơi này, sao có thể có gương đặt ở ven đường?” Thẩm Ước nhìn Kim Hâm giật mình, lạnh nhạt nói: “Đừng như thấy quỷ nữa, chúng ta đi nói chuyện làm ăn, không phải đi làm lễ truy điệu, cười tươi lên.”

Kim Hâm dở khóc dở cười, đấm anh, “Thằng nhóc này tìm cơ hội kháy tôi.”

Lời còn chưa dứt, bên cạnh hai người có một âm thanh vang lên, “Hai người không muốn vào tiệm xem sao? Sắp đến thất tịch rồi, gần đây ưu đãi hạ giá, áo cưới giảm giá 50% đấy.”

Thẩm Ước, Kim Hâm nghiêng đầu nhìn lại, trước mắt đều sáng lên.

Dưới ánh mặt trời, một cô gái đang cười yêu kiều nhìn hai người.

Thiếu nữ mặc quần áo đơn giản, sơ mi màu trắng phối hợp quần jean, mắt sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền ngọc, phối hợp vóc dáng thon thả lộ rõ thanh xuân dạt dào. Trời thu hơi nhức mắt chiếu lên người cô gái, cũng trở nên hơi dịu dàng.

Ánh mắt của thiếu nữ kinh ngạc vòng tới vòng lui trên người hai người, cuối cùng rơi lên người Kim Hâm: “Năm tháng đời người thoáng qua nhanh chóng, nếu là yêu thật, dù không thể cho lời thề yêu đến cuối đời, lưu lại thời gian tốt đẹp nhất cũng rất tốt, anh nói xem có đúng không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cảnh Giới Cực Hạn

Số ký tự: 0