Cảnh Giới Cực Hạn

Tổ Hợp Khác Thư...

2024-11-20 13:35:02

Thấy thái độ nghiêm túc của thiếu nữ, Kim Hâm rất muốn hỏi “dì cận mấy độ mà có thể nhìn ra tôi và Thẩm Ước đang yêu đương?”

“Cô gái nhỏ, cô hiểu lầm rồi. Không lẽ cô cho rằng hai chúng tôi là kiểu kia à?” Kim Hâm cảm thấy cơm có thể ăn lung tung, nhưng có mấy lời lại không thể nói bậy, anh ấy lại quên khi mình ở cạnh Thẩm Ước, rất thích nghiêm túc nói linh tinh.

“Cái nào cũng không sao, đã thời đại nào rồi, không cần giấu giấu diếm diếm.” Thiếu nữ rất là “Thân thiện” cười nói: “Một vài khu vực ở nước ta cũng đã lập pháp bảo đảm hạnh phúc tình yêu rồi.”

“Khu vực nào của nước ta cởi mở thế?” Thiếu nữ nói chuyện khó hiểu, Kim Hâm lại vừa nghe đã hiểu, không nhịn được hỏi.

“Còn nói không phải cái đó?” Thiếu nữ thấy Kim Hâm sốt sắng, nói rõ ràng: “Chính là tỉnh Loan Đảo.”

Kim Hâm hiểu rồi: “Đó...” Đảo mắt lắc đầu nói: “Chúng tôi soi gương thôi, cô nói đi đâu thế?” Chuẩn bị trịnh trọng giãi bày mình là một người đàn ông thẳng tắp lần nữa, Thẩm Ước đã lên tiếng nói: “Anh tới làm ăn hay là tới lập pháp?”

Cuối cùng Kim Hâm cũng nhớ ra mình còn mối làm ăn lớn cần làm, vội nói: “Không phải vì anh tự nhiên muốn soi gương à, tất nhiên tôi cũng ở đây rồi.”

Thấy trên mặt cô gái lộ ra biểu cảm “tình yêu nên chu đáo như vậy”, Kim Hâm hận không thể đâm thủng đôi mắt sáng vốn dĩ rất đẹp, cảm thấy càng tả càng đen, Kim Hâm kéo Thẩm Ước muốn đi, cô gái đó còn không buông tha nói: “Anh có thể suy nghĩ. Chỗ tôi có phương thức liên lạc, các anh suy nghĩ kỹ...”

Kim Hâm đột nhiên dừng bước xoay người lại.

Thiếu nữ lập tức nói: “Anh suy nghĩ kỹ rồi?”

Kim Hâm nhìn thiếu nữ từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: “Cô gái nhỏ, ảnh viện của cô đi làm một ngày bao nhiêu tiền?”

Thiếu nữ sửng sốt, do dự nói: “Chuyện này hả, có lúc làm ăn khá, một ngày hơn nghìn hoặc là hơn mười nghìn hoa hồng cũng có. Anh hỏi chuyện này làm gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ảnh viện của các cô còn đi cướp ngân hàng sao?”

Kim Hâm hoàn toàn không tin báo giá của thiêu nữa, trả giá nói: “Tám trăm. Đi nửa ngày với chúng tôi!” Lại nhìn đồng hồ vàng trên cổ tay, “Đến chín giờ tối... Chín rưỡi, mười hai giờ, tôi cho cô tám trăm tệ, thế nào?”

Thiếu nữ rất kinh ngạc, theo bản năng lui về sau hai bước: “Anh ơi, tôi là người đứng đắn.”

Kim Hâm ha ha cười nói: “Cô muốn đi đâu? Hôm nay công ty chúng tôi phải đến Công Thương Nghiệp Cự Nhân đấu thầu, đấu thầu công ty cần đến ba người mới đủ số. Thư ký riêng của tôi hôm nay không khỏe, thư ký thứ hai... lại kẹt xe trên đường.”

Thẩm Ước ngẩng đầu nhìn mâu trôi trên bầu trời, dường như cảm thấy thư ký thứ ba thứ tư của Kim Hâm đang chạy tới theo mây. Anh biết phong cách làm việc của Kim Hâm, toàn bộ tài sản của công ty họ, trừ Rolex trên cổ tay Kim Hâm, sợ rằng đều là Kim Hâm khoác lác.

Kim Hâm nổi nóng nói: “Hôm nay đường xá giao thông quả thật chẳng ra làm sao, cứ ảnh hưởng người ta làm ăn lớn, xem ra sau này phải mua chiếc máy bay tư nhân mới được.” Nhìn thời gian, trên thực tế là để lộ đồng hồ vàng Rolex: “Cô nhìn người có thân phận, có phong cách như tôi, có thể không đứng đắn sao? Có thể làm kinh doanh không đứng đắn sao?”

“Anh có thể.” Thiếu nữ nghiêm túc gật đầu nói.

Kim Hâm lập tức vỗ vai Thẩm Ước: “Anh nhìn cô ấy khen anh rất đứng đắn kìa.”

Thẩm Ước biết Kim Hâm hóa giải lúng túng đến mức sợ rằng Trương Tam Phong cũng kém, cuối cùng nói: “Chúng tôi đi gặp người phụ trách của Công Thương Nghiệp Cự Nhân, gặp được người phụ trách, cô có thể rời đi.”

“Chỉ vậy thôi à?” Thiếu nữ tin tưởng Thẩm Ước hơn, nhưng mà cuối cùng vẫn hơi do dự: “Lại có chuyện tốt như vậy à? Siêu thị Hà Mã mới khai trương cho tám quả trứng gà miễn phí còn cần quét mã cơ.”

Kim Hâm kéo Thẩm Ước xoay người rời đi: “Cô không muốn cũng được.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cảnh Giới Cực Hạn

Số ký tự: 0