Giải Nguy
2024-11-15 08:08:16
Nguyên Duy chẳng hứng thú gì với việc làm 'quan phụ mẫu'; nếu được chọn, anh thậm chí chẳng muốn làm anh họ của Minh Thành Kiệt. Chú anh nhờ anh đến đây không chỉ để xử lý công việc mà còn để theo dõi tình hình của cậu em, mong rằng anh có thể kéo Minh Thành Kiệt về đúng hướng, uốn nắn lại đôi chút.
Đêm đã khuya, đường xá thông thoáng, tài xế chạy xe với tốc độ tối đa. Khi đến nơi, Nguyên Duy vẫn kịp nhìn thấy Phó Nhuận Nghi đang đứng dưới tòa nhà.
Khu chung cư cũ này nổi bật với những cây long não lâu năm tỏa bóng rậm rạp. Không có trung tâm thương mại lớn xung quanh, chỉ lác đác vài cửa hàng nhỏ, mặt tiền không đồng đều và trông cũ kỹ.
Cửa tòa nhà đối diện thẳng với đường. Nguyên Duy vừa bước xuống xe, không cần phải tìm kiếm lâu đã lập tức nhìn thấy hai người đang có vẻ giằng co.
"MV ban đầu có cảnh hôn, nhưng sau đó bị cắt vì cả nhóm đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp. Cô cũng biết rồi đấy, một số fan nữ cuồng khá khó tính. Nhưng khi biết cô là người diễn cảnh đó, thật lòng tôi rất mong cảnh ấy được giữ lại."
Chiếc taxi ban nãy là Phó Nhuận Nghi tự bắt, nhưng người đàn ông kia cứ khăng khăng đòi ngồi vào ghế sau, nói rằng cô đã uống say và về một mình sẽ không an toàn. Thấy khách không chịu lên xe, tài xế hỏi có đi hay không. Ngại làm phiền công việc người khác, cô đành miễn cưỡng đồng ý.
Phó Nhuận Nghi nhận thấy rõ người này không chỉ ăn mặc lạ lùng mà còn có ý đồ không tốt, nên cô giữ khoảng cách, suốt cả đoạn đường không nói chuyện với hắn. Không biết có phải vì say xe không, mà sau khi xuống, chân cô bủn rủn, người nóng lên như vừa phơi nắng quá lâu.
Lúc này, cánh tay cô bị người đàn ông giữ chặt; cô không đủ sức để gỡ ra khỏi bàn tay với hình xăm kỳ quái của hắn.
Phó Nhuận Nghi giữ ánh mắt tỉnh táo, cố tỏ vẻ lạnh lùng để đối phương không hiểu lầm, giọng sắc lạnh hỏi, “Anh muốn gì?”
“Tôi có tình cảm với cô, cô không nhận ra sao?”
“Không nhận ra, buông… buông tôi ra!” Phó Nhuận Nghi cố rút tay lại, đồng thời tay kia nhanh chóng luồn vào túi xách, bấm nút "Tình huống khẩn cấp" trên màn hình điện thoại. Các ngón tay còn lại nắm chặt một ống kim loại nhỏ, thậm chí còn mảnh hơn cây bút bi, đầu ống tích điện. Vì thường mang theo thứ này nên cô hầu như không bao giờ đi tàu điện ngầm.
Người đàn ông cau mày, khó chịu khi thấy cô phản ứng cứng rắn: “Cô không thấy mình có vẻ không khỏe sao?”
“Không cần anh quan tâm. Cảm ơn đã đưa tôi về, tôi tự vào nhà nghỉ ngơi được. Nhà tôi không tiện cho đàn ông vào.”
Người đàn ông bắt đầu cáu, kéo mạnh cô lại gần: “Không phải chuyện nghỉ ngơi… cô không cảm nhận được à…”
“Này—”
Nguyên Duy bước tới, cắt ngang lời tên kia.
Phó Nhuận Nghi nghe thấy giọng anh, quay đầu lại. Những ngón tay đang nắm chặt ống kim loại lạnh lẽo của cô bỗng thả lỏng. Trước khi Nguyên Duy đến, cô chỉ biết tự bảo vệ mình, nhưng sự xuất hiện của anh bất ngờ mang đến một cảm giác chua xót trào lên trong lòng, khiến cô không còn giữ được ánh mắt lạnh lùng khi đối diện với gã đàn ông kia.
“Nguyên Duy.”
Trong khoảnh khắc, đôi mắt Phó Nhuận Nghi ngấn nước, giọng gọi tên anh cũng dịu đi hẳn.
“Buông tay ra.”
Nguyên Duy nói với vẻ lịch sự, nhưng khi đối phương không chịu buông, anh cũng chẳng ngần ngại, lập tức gỡ bàn tay xăm trổ kia khỏi cánh tay Phó Nhuận Nghi rồi đẩy cô đứng phía sau mình.
Giọng anh lần này vẫn lịch sự nhưng thêm phần lạnh lùng: "Cô ấy đã yêu cầu anh buông ra rồi. Tôn trọng mong muốn của phụ nữ khó đến thế sao?"
Nguyên Duy mặc một chiếc áo sơ mi mùa hè, bên trong là áo thun trắng mỏng. Bất chợt, anh cảm nhận được một thứ gì đó mềm mại và nóng hơn bình thường tựa vào sau lưng. Qua chiều cao và độ mềm, anh đoán đó là trán của Phó Nhuận Nghi.
Vừa nghĩ vậy, tim Nguyên Duy khẽ rung lên.
“Cậu là gì của cô ấy? Chẳng phải hai người mới quen nhau hôm nay sao?” Gã kia hất hàm với giọng đầy thách thức.
Nguyên Duy không giận, ngược lại còn nở nụ cười: “Việc tôi là gì của cô ấy quan trọng đến vậy sao?” Anh nhìn thẳng vào mắt đối phương. “Cậu tưởng tôi đang giành cô ấy với cậu? Không phải của tôi thì sẽ là của cậu chắc? Bộ não của cậu thoái hóa đến vậy à? Với tinh thần chiếm hữu mạnh mẽ như thế, không đi làm vua sư tử trong thế giới động vật thì thật là uổng phí.”
Gã kia tức giận đến xấu hổ, nhưng cũng hiểu rõ rằng Nguyên Duy, người mà Minh Thành Kiệt còn phải dè chừng, chắc chắn không phải kẻ dễ động vào. Tuy nhiên, cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, hắn gằn giọng cay độc: “Cậu cũng chẳng thích cô ấy, phá hỏng chuyện của tôi thì cậu được lợi gì chứ?”
Câu hỏi này thật nực cười.
“Đừng đùa nữa.” Nguyên Duy mỉm cười nhẹ, giọng điềm nhiên, “Muốn anh em đồng lòng thì trước hết phải công nhận đối phương cũng là đàn ông. Còn về việc cậu thấy mình bị phá đám mà không vui—” Nguyên Duy dừng lại, rồi sắc mặt trở nên lạnh lùng, giọng hờ hững: “Cậu là ai cơ?”
Gã đàn ông tóc bím gần như muốn bốc khói vì giận. Hắn là ai? Những năm tháng chơi nhạc ở các ban nhạc, dù không nổi lắm, hắn cũng hưởng không ít lợi ích. Ở các hộp đêm, tiếng tăm trong giới nhạc luôn giúp hắn có chút ưu thế và việc tán tỉnh phụ nữ hầu như chưa bao giờ là vấn đề.
Nhưng đây là lần đầu, dưới ánh nhìn đầy chất vấn của một người đàn ông, hắn lại cảm thấy nghẹn lời. Hắn từng thấy ánh mắt này ở Minh Thành Kiệt – những kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, dù vô dụng đến đâu, vẫn toát ra sự giàu sang và quyền lực, tạo ra áp lực vô hình khiến người khác e dè.
Huống hồ, anh lại là anh họ của Minh Thành Kiệt, vượt trội hơn cậu ta về mọi mặt.
Trước khi rời đi, gã đàn ông tóc bím cố giữ chút thể diện, vừa lùi vừa nói với Nguyên Duy: “Được, cậu giỏi lắm, tôi nhường đấy.”
Đợi đối phương đi xa, Nguyên Duy quay lại xem Phó Nhuận Nghi thế nào. Trông cô giờ chẳng còn giống với dáng vẻ anh gặp lần cuối ở quán bar.
“Chẳng phải đã bảo rồi sao, đừng uống nữa.”
“Tôi không uống thêm.” Phó Nhuận Nghi lắc đầu, giọng nhỏ dần: “Có lẽ do lúc trước, trước khi anh giúp tôi đổ xí ngầu, tôi đã bị phạt một vòng rồi.”
Cô nhìn anh, cố gượng cười: “Cảm ơn anh.”
Cô lảo đảo, đôi chân run rẩy như sắp khuỵu xuống. Nguyên Duy nhanh chóng đỡ lấy cô, khẽ nói: “Về nghỉ ngơi đi.”
Phó Nhuận Nghi có vẻ muốn nói điều gì đó, nhưng điện thoại của Nguyên Duy bất ngờ đổ chuông. Minh Thành Kiệt gọi lại sau khi cuộc gọi trước không bắt máy.
Nhìn lại phía sau, Phó Nhuận Nghi đã lên lầu, đúng lúc đèn trong căn hộ ở tầng hai vừa bật lên, ánh sáng vàng nhạt ấm áp lan tỏa ra ngoài.
Nguyên Duy thu hồi ánh mắt, đáp: “Giờ không có gì nữa rồi.”
“Lúc nãy em khó chịu quá, không để ý điện thoại.” Minh Thành Kiệt than thở, giọng mệt mỏi, rồi hỏi Nguyên Duy đã lấy được đồ chưa và khi nào về. Cậu ta còn cằn nhằn: “Nóng quá…”
Trời đêm tĩnh lặng, con đường lặng gió. Nguyên Duy lạnh nhạt: “Nóng quá thì đi chết đi.”
“Anh à, em thấy không ổn lắm.”
“Cậu từ trước đến giờ có bao giờ ổn đâu.”
“Không phải… anh ơi..” Minh Thành Kiệt nói khẽ: “Em nghĩ là em bị người ta hạ thuốc rồi, cảm giác này quen lắm…”
Đêm đã khuya, đường xá thông thoáng, tài xế chạy xe với tốc độ tối đa. Khi đến nơi, Nguyên Duy vẫn kịp nhìn thấy Phó Nhuận Nghi đang đứng dưới tòa nhà.
Khu chung cư cũ này nổi bật với những cây long não lâu năm tỏa bóng rậm rạp. Không có trung tâm thương mại lớn xung quanh, chỉ lác đác vài cửa hàng nhỏ, mặt tiền không đồng đều và trông cũ kỹ.
Cửa tòa nhà đối diện thẳng với đường. Nguyên Duy vừa bước xuống xe, không cần phải tìm kiếm lâu đã lập tức nhìn thấy hai người đang có vẻ giằng co.
"MV ban đầu có cảnh hôn, nhưng sau đó bị cắt vì cả nhóm đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp. Cô cũng biết rồi đấy, một số fan nữ cuồng khá khó tính. Nhưng khi biết cô là người diễn cảnh đó, thật lòng tôi rất mong cảnh ấy được giữ lại."
Chiếc taxi ban nãy là Phó Nhuận Nghi tự bắt, nhưng người đàn ông kia cứ khăng khăng đòi ngồi vào ghế sau, nói rằng cô đã uống say và về một mình sẽ không an toàn. Thấy khách không chịu lên xe, tài xế hỏi có đi hay không. Ngại làm phiền công việc người khác, cô đành miễn cưỡng đồng ý.
Phó Nhuận Nghi nhận thấy rõ người này không chỉ ăn mặc lạ lùng mà còn có ý đồ không tốt, nên cô giữ khoảng cách, suốt cả đoạn đường không nói chuyện với hắn. Không biết có phải vì say xe không, mà sau khi xuống, chân cô bủn rủn, người nóng lên như vừa phơi nắng quá lâu.
Lúc này, cánh tay cô bị người đàn ông giữ chặt; cô không đủ sức để gỡ ra khỏi bàn tay với hình xăm kỳ quái của hắn.
Phó Nhuận Nghi giữ ánh mắt tỉnh táo, cố tỏ vẻ lạnh lùng để đối phương không hiểu lầm, giọng sắc lạnh hỏi, “Anh muốn gì?”
“Tôi có tình cảm với cô, cô không nhận ra sao?”
“Không nhận ra, buông… buông tôi ra!” Phó Nhuận Nghi cố rút tay lại, đồng thời tay kia nhanh chóng luồn vào túi xách, bấm nút "Tình huống khẩn cấp" trên màn hình điện thoại. Các ngón tay còn lại nắm chặt một ống kim loại nhỏ, thậm chí còn mảnh hơn cây bút bi, đầu ống tích điện. Vì thường mang theo thứ này nên cô hầu như không bao giờ đi tàu điện ngầm.
Người đàn ông cau mày, khó chịu khi thấy cô phản ứng cứng rắn: “Cô không thấy mình có vẻ không khỏe sao?”
“Không cần anh quan tâm. Cảm ơn đã đưa tôi về, tôi tự vào nhà nghỉ ngơi được. Nhà tôi không tiện cho đàn ông vào.”
Người đàn ông bắt đầu cáu, kéo mạnh cô lại gần: “Không phải chuyện nghỉ ngơi… cô không cảm nhận được à…”
“Này—”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Duy bước tới, cắt ngang lời tên kia.
Phó Nhuận Nghi nghe thấy giọng anh, quay đầu lại. Những ngón tay đang nắm chặt ống kim loại lạnh lẽo của cô bỗng thả lỏng. Trước khi Nguyên Duy đến, cô chỉ biết tự bảo vệ mình, nhưng sự xuất hiện của anh bất ngờ mang đến một cảm giác chua xót trào lên trong lòng, khiến cô không còn giữ được ánh mắt lạnh lùng khi đối diện với gã đàn ông kia.
“Nguyên Duy.”
Trong khoảnh khắc, đôi mắt Phó Nhuận Nghi ngấn nước, giọng gọi tên anh cũng dịu đi hẳn.
“Buông tay ra.”
Nguyên Duy nói với vẻ lịch sự, nhưng khi đối phương không chịu buông, anh cũng chẳng ngần ngại, lập tức gỡ bàn tay xăm trổ kia khỏi cánh tay Phó Nhuận Nghi rồi đẩy cô đứng phía sau mình.
Giọng anh lần này vẫn lịch sự nhưng thêm phần lạnh lùng: "Cô ấy đã yêu cầu anh buông ra rồi. Tôn trọng mong muốn của phụ nữ khó đến thế sao?"
Nguyên Duy mặc một chiếc áo sơ mi mùa hè, bên trong là áo thun trắng mỏng. Bất chợt, anh cảm nhận được một thứ gì đó mềm mại và nóng hơn bình thường tựa vào sau lưng. Qua chiều cao và độ mềm, anh đoán đó là trán của Phó Nhuận Nghi.
Vừa nghĩ vậy, tim Nguyên Duy khẽ rung lên.
“Cậu là gì của cô ấy? Chẳng phải hai người mới quen nhau hôm nay sao?” Gã kia hất hàm với giọng đầy thách thức.
Nguyên Duy không giận, ngược lại còn nở nụ cười: “Việc tôi là gì của cô ấy quan trọng đến vậy sao?” Anh nhìn thẳng vào mắt đối phương. “Cậu tưởng tôi đang giành cô ấy với cậu? Không phải của tôi thì sẽ là của cậu chắc? Bộ não của cậu thoái hóa đến vậy à? Với tinh thần chiếm hữu mạnh mẽ như thế, không đi làm vua sư tử trong thế giới động vật thì thật là uổng phí.”
Gã kia tức giận đến xấu hổ, nhưng cũng hiểu rõ rằng Nguyên Duy, người mà Minh Thành Kiệt còn phải dè chừng, chắc chắn không phải kẻ dễ động vào. Tuy nhiên, cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, hắn gằn giọng cay độc: “Cậu cũng chẳng thích cô ấy, phá hỏng chuyện của tôi thì cậu được lợi gì chứ?”
Câu hỏi này thật nực cười.
“Đừng đùa nữa.” Nguyên Duy mỉm cười nhẹ, giọng điềm nhiên, “Muốn anh em đồng lòng thì trước hết phải công nhận đối phương cũng là đàn ông. Còn về việc cậu thấy mình bị phá đám mà không vui—” Nguyên Duy dừng lại, rồi sắc mặt trở nên lạnh lùng, giọng hờ hững: “Cậu là ai cơ?”
Gã đàn ông tóc bím gần như muốn bốc khói vì giận. Hắn là ai? Những năm tháng chơi nhạc ở các ban nhạc, dù không nổi lắm, hắn cũng hưởng không ít lợi ích. Ở các hộp đêm, tiếng tăm trong giới nhạc luôn giúp hắn có chút ưu thế và việc tán tỉnh phụ nữ hầu như chưa bao giờ là vấn đề.
Nhưng đây là lần đầu, dưới ánh nhìn đầy chất vấn của một người đàn ông, hắn lại cảm thấy nghẹn lời. Hắn từng thấy ánh mắt này ở Minh Thành Kiệt – những kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, dù vô dụng đến đâu, vẫn toát ra sự giàu sang và quyền lực, tạo ra áp lực vô hình khiến người khác e dè.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huống hồ, anh lại là anh họ của Minh Thành Kiệt, vượt trội hơn cậu ta về mọi mặt.
Trước khi rời đi, gã đàn ông tóc bím cố giữ chút thể diện, vừa lùi vừa nói với Nguyên Duy: “Được, cậu giỏi lắm, tôi nhường đấy.”
Đợi đối phương đi xa, Nguyên Duy quay lại xem Phó Nhuận Nghi thế nào. Trông cô giờ chẳng còn giống với dáng vẻ anh gặp lần cuối ở quán bar.
“Chẳng phải đã bảo rồi sao, đừng uống nữa.”
“Tôi không uống thêm.” Phó Nhuận Nghi lắc đầu, giọng nhỏ dần: “Có lẽ do lúc trước, trước khi anh giúp tôi đổ xí ngầu, tôi đã bị phạt một vòng rồi.”
Cô nhìn anh, cố gượng cười: “Cảm ơn anh.”
Cô lảo đảo, đôi chân run rẩy như sắp khuỵu xuống. Nguyên Duy nhanh chóng đỡ lấy cô, khẽ nói: “Về nghỉ ngơi đi.”
Phó Nhuận Nghi có vẻ muốn nói điều gì đó, nhưng điện thoại của Nguyên Duy bất ngờ đổ chuông. Minh Thành Kiệt gọi lại sau khi cuộc gọi trước không bắt máy.
Nhìn lại phía sau, Phó Nhuận Nghi đã lên lầu, đúng lúc đèn trong căn hộ ở tầng hai vừa bật lên, ánh sáng vàng nhạt ấm áp lan tỏa ra ngoài.
Nguyên Duy thu hồi ánh mắt, đáp: “Giờ không có gì nữa rồi.”
“Lúc nãy em khó chịu quá, không để ý điện thoại.” Minh Thành Kiệt than thở, giọng mệt mỏi, rồi hỏi Nguyên Duy đã lấy được đồ chưa và khi nào về. Cậu ta còn cằn nhằn: “Nóng quá…”
Trời đêm tĩnh lặng, con đường lặng gió. Nguyên Duy lạnh nhạt: “Nóng quá thì đi chết đi.”
“Anh à, em thấy không ổn lắm.”
“Cậu từ trước đến giờ có bao giờ ổn đâu.”
“Không phải… anh ơi..” Minh Thành Kiệt nói khẽ: “Em nghĩ là em bị người ta hạ thuốc rồi, cảm giác này quen lắm…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro