Phát Tình
2024-11-15 08:08:16
“Cảm giác gì?”
“Giống như… muốn phát tình.”
Nguyên Duy hít sâu, cố giữ bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Cậu có thể chết ngay bây giờ không?”
“Anh à…” Minh Thành Kiệt không hài lòng: “Em là nạn nhân, bị người khác hạ thuốc đó!”
Nguyên Duy không muốn đôi co, cũng chẳng bận tâm đến sống chết của cậu ta, định tắt máy thì Minh Thành Kiệt đột nhiên hét lên: “Lão K tụi nó! Mẹ kiếp, không thể tin nổi, nhắm vào cô nào mà lại hạ nhầm vào ly của em! Đúng là xui tận mạng.”
Vừa lúc đó, một chiếc xe trống trơn từ xa tiến đến, Nguyên Duy chợt khựng lại.
Nhầm thuốc sao... Chỉ có Minh Thành Kiệt mới làm loạn như vậy, uống nhầm ly của Phó Nhuận Nghi. Và cũng chính cậu ta là người đầu tiên xuất hiện triệu chứng lạ. Suy luận ấy ập đến trong đầu Nguyên Duy, rõ ràng và không thể kiểm soát.
Vậy… Phó Nhuận Nghi bây giờ thế nào?
“Anh ơi, em khó chịu quá, cứ như có hàng trăm con kiến đang cắn vào người, làm sao bây giờ…” Minh Thành Kiệt rên rỉ qua điện thoại.
Tài xế dừng xe, hỏi Nguyên Duy có muốn lên không. Nghe anh từ chối, tài xế liền lái xe đi ngay.
Đứng một mình giữa ngã tư đêm khuya, Nguyên Duy hỏi qua điện thoại: “Loại thuốc này có nghiêm trọng không?”
Bên kia điện thoại vang lên tiếng ồn ào và tiếng loảng xoảng khi Minh Thành Kiệt làm rơi điện thoại. Xung quanh là tiếng người nói chuyện lẫn tiếng bước chân hỗn loạn, có ai đó la lên: “Dùng xô đá dội lên đầu sao? Điên rồi à.”
Minh Thành Kiệt tiếp tục than thở: “Anh ơi, thật sự không chịu nổi nữa, khó chịu quá, như muốn tự cào cấu bản thân. Thuốc gì mà ghê vậy! Em không đợi anh đâu, em đi khách sạn đây…”
“Cậu đi khách sạn làm gì?” Nguyên Duy nhíu mày hỏi.
Lần này, Minh Thành Kiệt nghiêm túc đáp: “Anh yên tâm, em không phải loại người tùy tiện tìm ai đó để giải quyết đâu. Em không như vậy.”
Nguyên Duy rất muốn mắng, Cậu là loại nào, tôi không biết chắc? Nhưng đây không phải lúc để trách móc. Anh bình tĩnh nói: “Bây giờ cậu đi hỏi ngay kẻ nào đã bỏ thuốc, hỏi tên thuốc, thành phần, cách giải, có tác dụng phụ gì không, hỏi rõ rồi báo lại tôi.”
Minh Thành Kiệt tưởng anh đang lo lắng cho mình, cảm động: “Anh lúc nào cũng ngoài miệng cứng nhưng trong lòng lại mềm…”
Cậu còn muốn nói tiếp nhưng Nguyên Duy đã cúp máy.
Chiếc váy cotton ướt đẫm, nặng trĩu, dính chặt vào da, tạo cảm giác rất khó chịu. Dây váy mỏng manh càng làm cho xương vai Phó Nhuận Nghi đau âm ỉ. Nhưng lúc này, cô chẳng còn tâm trí để ý đến điều đó. Không kịp thay chiếc váy sũng nước, cô chỉ quấn vội khăn tắm, bước ra khỏi bồn với tiếng nước xối xả, chân trần chạy đến cửa phòng tắm, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Chiếc đồ chơi nhỏ xinh bị cô vội vàng ném xuống đáy bồn tắm, Phó Nhuận Nghi không chắc mình đã tắt nó hay chưa. Lần trước, khi góp ý cho bạn của Bàng Như - người thiết kế sản phẩm này, cô đã chia sẻ chân thực trải nghiệm của mình. Nó được thiết kế tối giản và rất dễ thương, thật sự rất thu hút nhưng các nút bấm lại quá ít, khiến việc chuyển đổi chế độ và tắt máy trở nên rắc rối. Đã dùng hai lần nhưng cô vẫn không hiểu rõ cách điều chỉnh, mỗi lần tắt đều phải bấm đi bấm lại nhiều lần, vô cùng bất tiện.
Cửa kính mờ không cách âm tốt. Cô nghe rõ tiếng bước chân bên ngoài – có ai đó đã xông vào nhà mình. Dường như con mèo nhỏ của cô đã là "nạn nhân" đầu tiên. Ngay cả khi tiêm phòng, cô cũng chưa từng nghe tiếng kêu sắc nhọn đó của nó. Có vẻ như ai đó thô bạo nắm lấy gáy nó, nhấc bổng lên. Nhưng không lâu sau, con mèo lại phát ra tiếng kêu dài, thoải mái như thể đã được dỗ dành.
Ai đang làm gì với con mèo của cô?
Phó Nhuận Nghi nắm chặt tay cầm cửa, chân vô thức khép lại khi cảm giác bụng dưới trống rỗng và không còn chút sức lực nào. Cô tựa trán lên khung cửa, bối rối đưa mắt nhìn quanh, thầm nghĩ có lẽ từ nay mình nên mang điện thoại vào phòng tắm.
Khi đang giằng co với tay trống ngớ ngẩn của ban nhạc dưới lầu, cô đã nhận ra sự khác thường trong cơ thể, một cảm giác hoàn toàn khác với say rượu. Mặc dù có câu “say rượu dễ sinh tình”, nhưng theo kinh nghiệm của cô, say vào thì khi say cô chỉ muốn lăn ra ngủ, chẳng còn tâm trí cho bất kỳ cảm xúc nào khác. Nhưng lần này, cơn nóng bừng lên trong cô thật kỳ lạ và rõ ràng.
Phó Nhuận Nghi chỉ muốn tắm nước lạnh để hạ nhiệt…
Vừa vào nhà, cô vứt ngay áo khoác và túi xách xuống sàn, lao vào bồn tắm. Vòi sen mở hết cỡ, nước lạnh ào ào đổ xuống không gian kín. Lần đầu tiên, cô nhận thấy việc chơi đùa với món đồ chơi nhỏ kia thật phiền phức.
Cô nghĩ có lẽ nên viết thư đề xuất cho bạn của Bàng Như, hỏi xem liệu họ có thể phát triển dòng sản phẩm tự động cho những người lười biếng như cô không. Giờ đây khi trí tuệ nhân tạo đã trở nên phổ biến, liệu sản phẩm có thể được thiết kế nhân văn hơn không? Dù có đắt đến mấy, cô cũng sẵn sàng là người đầu tiên chi tiền để ủng hộ cho sự phát triển của công nghệ vì phụ nữ.
Tâm trí Phó Nhuận Nghi cứ trôi nổi, cơ thể nóng rực, và mọi thứ bên ngoài phòng tắm như bị cách ly hoàn toàn. Ngay cả khi cửa nhà bị phá khóa, cô cũng không hề hay biết.
Ai lại đột nhập nhà cô vào giữa đêm thế này?
Đứng cạnh cửa phòng tắm, một ý nghĩ kinh khủng lóe lên trong đầu cô, nhưng rồi tự trấn an rằng người hàng xóm trên lầu, dù có đê tiện thế nào, chắc cũng không thể táo tợn đến mức này.
Cô tính toán phải ra ngoài thật nhanh để lấy lại chiếc túi nhỏ nằm trên sàn vì điện thoại cô để trong đó. Ngay khi hít một hơi sâu, lấy hết can đảm mở cửa chạy ra ngoài…
Phó Nhuận Nghi chết lặng tại chỗ.
Chiếc túi nhỏ của cô lúc này đang nằm trong tay Nguyên Duy. Nhìn theo hướng cúi người của anh, có vẻ như anh đang định nhặt chiếc áo khoác len nằm trên sàn.
Anh đã nhặt nó lên.
Động tác cúi người của Nguyên Duy khựng lại khi nghe tiếng cửa phòng tắm mở. Hương thơm thoang thoảng của nước bốc lên, và anh nhìn thấy một đôi chân trắng nõn, ướt sũng, các ngón chân đang co lại đầy bất an.
Anh khẽ vẩy nhẹ chiếc áo khoác hai lần, rồi đứng thẳng dậy, đặt cả túi xách và áo khoác lên chiếc ghế sofa nhỏ gần đó, sau đó quan sát Phó Nhuận Nghi từ trên xuống dưới.
Khuôn mặt cô đỏ ửng, vài lọn tóc ướt dính lên má, ánh mắt lơ mơ như phủ bởi làn hơi nước mờ ảo.
"Tôi đã bấm chuông nãy giờ…." Nguyên Duy giải thích "…Nhưng không ai trả lời. Tôi nghe thấy tiếng kính vỡ và tiếng mèo kêu thảm thiết nên lo rằng đã có chuyện gì xảy ra bên trong."
Anh nhìn quanh, ám chỉ đến tình hình hiện tại. "Vì thế, tôi đã vào đây."
Phó Nhuận Nghi đảo mắt khắp căn phòng, thấy trên chiếc bàn gỗ óc chó thấp là một cành hoa cúc ướt đẫm nước, những vệt nước vẫn còn đọng trên sàn. Các mảnh vỡ của chiếc bình hoa đã được ai đó dọn đi.
Nguyên Duy sợ con mèo dẫm phải kính vỡ nên đã bế nó ra xa. Kết quả là nó càng kêu thảm thiết hơn, khiến anh phải dỗ dành một lúc. May mắn là con mèo rất ngoan ngoãn.
Phó Nhuận Nghi định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thốt lên một tiếng "Ồ" rồi im lặng. Ánh mắt cô dần hướng về phía cánh cửa đã đóng lại. Nếu cửa đã bị phá khóa thì giờ chắc chắn không thể nào đóng kín như vậy.
“Giống như… muốn phát tình.”
Nguyên Duy hít sâu, cố giữ bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Cậu có thể chết ngay bây giờ không?”
“Anh à…” Minh Thành Kiệt không hài lòng: “Em là nạn nhân, bị người khác hạ thuốc đó!”
Nguyên Duy không muốn đôi co, cũng chẳng bận tâm đến sống chết của cậu ta, định tắt máy thì Minh Thành Kiệt đột nhiên hét lên: “Lão K tụi nó! Mẹ kiếp, không thể tin nổi, nhắm vào cô nào mà lại hạ nhầm vào ly của em! Đúng là xui tận mạng.”
Vừa lúc đó, một chiếc xe trống trơn từ xa tiến đến, Nguyên Duy chợt khựng lại.
Nhầm thuốc sao... Chỉ có Minh Thành Kiệt mới làm loạn như vậy, uống nhầm ly của Phó Nhuận Nghi. Và cũng chính cậu ta là người đầu tiên xuất hiện triệu chứng lạ. Suy luận ấy ập đến trong đầu Nguyên Duy, rõ ràng và không thể kiểm soát.
Vậy… Phó Nhuận Nghi bây giờ thế nào?
“Anh ơi, em khó chịu quá, cứ như có hàng trăm con kiến đang cắn vào người, làm sao bây giờ…” Minh Thành Kiệt rên rỉ qua điện thoại.
Tài xế dừng xe, hỏi Nguyên Duy có muốn lên không. Nghe anh từ chối, tài xế liền lái xe đi ngay.
Đứng một mình giữa ngã tư đêm khuya, Nguyên Duy hỏi qua điện thoại: “Loại thuốc này có nghiêm trọng không?”
Bên kia điện thoại vang lên tiếng ồn ào và tiếng loảng xoảng khi Minh Thành Kiệt làm rơi điện thoại. Xung quanh là tiếng người nói chuyện lẫn tiếng bước chân hỗn loạn, có ai đó la lên: “Dùng xô đá dội lên đầu sao? Điên rồi à.”
Minh Thành Kiệt tiếp tục than thở: “Anh ơi, thật sự không chịu nổi nữa, khó chịu quá, như muốn tự cào cấu bản thân. Thuốc gì mà ghê vậy! Em không đợi anh đâu, em đi khách sạn đây…”
“Cậu đi khách sạn làm gì?” Nguyên Duy nhíu mày hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này, Minh Thành Kiệt nghiêm túc đáp: “Anh yên tâm, em không phải loại người tùy tiện tìm ai đó để giải quyết đâu. Em không như vậy.”
Nguyên Duy rất muốn mắng, Cậu là loại nào, tôi không biết chắc? Nhưng đây không phải lúc để trách móc. Anh bình tĩnh nói: “Bây giờ cậu đi hỏi ngay kẻ nào đã bỏ thuốc, hỏi tên thuốc, thành phần, cách giải, có tác dụng phụ gì không, hỏi rõ rồi báo lại tôi.”
Minh Thành Kiệt tưởng anh đang lo lắng cho mình, cảm động: “Anh lúc nào cũng ngoài miệng cứng nhưng trong lòng lại mềm…”
Cậu còn muốn nói tiếp nhưng Nguyên Duy đã cúp máy.
Chiếc váy cotton ướt đẫm, nặng trĩu, dính chặt vào da, tạo cảm giác rất khó chịu. Dây váy mỏng manh càng làm cho xương vai Phó Nhuận Nghi đau âm ỉ. Nhưng lúc này, cô chẳng còn tâm trí để ý đến điều đó. Không kịp thay chiếc váy sũng nước, cô chỉ quấn vội khăn tắm, bước ra khỏi bồn với tiếng nước xối xả, chân trần chạy đến cửa phòng tắm, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Chiếc đồ chơi nhỏ xinh bị cô vội vàng ném xuống đáy bồn tắm, Phó Nhuận Nghi không chắc mình đã tắt nó hay chưa. Lần trước, khi góp ý cho bạn của Bàng Như - người thiết kế sản phẩm này, cô đã chia sẻ chân thực trải nghiệm của mình. Nó được thiết kế tối giản và rất dễ thương, thật sự rất thu hút nhưng các nút bấm lại quá ít, khiến việc chuyển đổi chế độ và tắt máy trở nên rắc rối. Đã dùng hai lần nhưng cô vẫn không hiểu rõ cách điều chỉnh, mỗi lần tắt đều phải bấm đi bấm lại nhiều lần, vô cùng bất tiện.
Cửa kính mờ không cách âm tốt. Cô nghe rõ tiếng bước chân bên ngoài – có ai đó đã xông vào nhà mình. Dường như con mèo nhỏ của cô đã là "nạn nhân" đầu tiên. Ngay cả khi tiêm phòng, cô cũng chưa từng nghe tiếng kêu sắc nhọn đó của nó. Có vẻ như ai đó thô bạo nắm lấy gáy nó, nhấc bổng lên. Nhưng không lâu sau, con mèo lại phát ra tiếng kêu dài, thoải mái như thể đã được dỗ dành.
Ai đang làm gì với con mèo của cô?
Phó Nhuận Nghi nắm chặt tay cầm cửa, chân vô thức khép lại khi cảm giác bụng dưới trống rỗng và không còn chút sức lực nào. Cô tựa trán lên khung cửa, bối rối đưa mắt nhìn quanh, thầm nghĩ có lẽ từ nay mình nên mang điện thoại vào phòng tắm.
Khi đang giằng co với tay trống ngớ ngẩn của ban nhạc dưới lầu, cô đã nhận ra sự khác thường trong cơ thể, một cảm giác hoàn toàn khác với say rượu. Mặc dù có câu “say rượu dễ sinh tình”, nhưng theo kinh nghiệm của cô, say vào thì khi say cô chỉ muốn lăn ra ngủ, chẳng còn tâm trí cho bất kỳ cảm xúc nào khác. Nhưng lần này, cơn nóng bừng lên trong cô thật kỳ lạ và rõ ràng.
Phó Nhuận Nghi chỉ muốn tắm nước lạnh để hạ nhiệt…
Vừa vào nhà, cô vứt ngay áo khoác và túi xách xuống sàn, lao vào bồn tắm. Vòi sen mở hết cỡ, nước lạnh ào ào đổ xuống không gian kín. Lần đầu tiên, cô nhận thấy việc chơi đùa với món đồ chơi nhỏ kia thật phiền phức.
Cô nghĩ có lẽ nên viết thư đề xuất cho bạn của Bàng Như, hỏi xem liệu họ có thể phát triển dòng sản phẩm tự động cho những người lười biếng như cô không. Giờ đây khi trí tuệ nhân tạo đã trở nên phổ biến, liệu sản phẩm có thể được thiết kế nhân văn hơn không? Dù có đắt đến mấy, cô cũng sẵn sàng là người đầu tiên chi tiền để ủng hộ cho sự phát triển của công nghệ vì phụ nữ.
Tâm trí Phó Nhuận Nghi cứ trôi nổi, cơ thể nóng rực, và mọi thứ bên ngoài phòng tắm như bị cách ly hoàn toàn. Ngay cả khi cửa nhà bị phá khóa, cô cũng không hề hay biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai lại đột nhập nhà cô vào giữa đêm thế này?
Đứng cạnh cửa phòng tắm, một ý nghĩ kinh khủng lóe lên trong đầu cô, nhưng rồi tự trấn an rằng người hàng xóm trên lầu, dù có đê tiện thế nào, chắc cũng không thể táo tợn đến mức này.
Cô tính toán phải ra ngoài thật nhanh để lấy lại chiếc túi nhỏ nằm trên sàn vì điện thoại cô để trong đó. Ngay khi hít một hơi sâu, lấy hết can đảm mở cửa chạy ra ngoài…
Phó Nhuận Nghi chết lặng tại chỗ.
Chiếc túi nhỏ của cô lúc này đang nằm trong tay Nguyên Duy. Nhìn theo hướng cúi người của anh, có vẻ như anh đang định nhặt chiếc áo khoác len nằm trên sàn.
Anh đã nhặt nó lên.
Động tác cúi người của Nguyên Duy khựng lại khi nghe tiếng cửa phòng tắm mở. Hương thơm thoang thoảng của nước bốc lên, và anh nhìn thấy một đôi chân trắng nõn, ướt sũng, các ngón chân đang co lại đầy bất an.
Anh khẽ vẩy nhẹ chiếc áo khoác hai lần, rồi đứng thẳng dậy, đặt cả túi xách và áo khoác lên chiếc ghế sofa nhỏ gần đó, sau đó quan sát Phó Nhuận Nghi từ trên xuống dưới.
Khuôn mặt cô đỏ ửng, vài lọn tóc ướt dính lên má, ánh mắt lơ mơ như phủ bởi làn hơi nước mờ ảo.
"Tôi đã bấm chuông nãy giờ…." Nguyên Duy giải thích "…Nhưng không ai trả lời. Tôi nghe thấy tiếng kính vỡ và tiếng mèo kêu thảm thiết nên lo rằng đã có chuyện gì xảy ra bên trong."
Anh nhìn quanh, ám chỉ đến tình hình hiện tại. "Vì thế, tôi đã vào đây."
Phó Nhuận Nghi đảo mắt khắp căn phòng, thấy trên chiếc bàn gỗ óc chó thấp là một cành hoa cúc ướt đẫm nước, những vệt nước vẫn còn đọng trên sàn. Các mảnh vỡ của chiếc bình hoa đã được ai đó dọn đi.
Nguyên Duy sợ con mèo dẫm phải kính vỡ nên đã bế nó ra xa. Kết quả là nó càng kêu thảm thiết hơn, khiến anh phải dỗ dành một lúc. May mắn là con mèo rất ngoan ngoãn.
Phó Nhuận Nghi định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thốt lên một tiếng "Ồ" rồi im lặng. Ánh mắt cô dần hướng về phía cánh cửa đã đóng lại. Nếu cửa đã bị phá khóa thì giờ chắc chắn không thể nào đóng kín như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro